Diễm phúc
Chương 23 : Tạo oanh động ở bệnh viện
Sáng sớm hôm sau, Lưu Dương sảng khoái từ giấc ngủ say tỉnh lại, cảm thấy toàn thân không còn đau đớn, có chút thần kì. Chẳng lẽ Thanh Hư đại pháp còn giúp vết thương nhanh hồi phục, lần đầu đột phá đã có cảm giác tốt hơn nhiều rồi, không nghĩ tới đột phá tầng hai lại càng tốt hơn. Một khi thương thế đã khỏi hẳn thì chắc phải nhanh xuất viện thôi, để Lý Cảnh Long thực hiện lời hứa biến mình thành cao thủ mới là việc chính.
Nhưng mà lúc này Lưu Dương cũng không gấp, vội vàng ngồi dậy, cũng không cần rung chuông liền hấp tấp chạy ra chỗ trực của hộ sĩ la lên :
- Các vị tỉ tỉ, ta khỏe lắm rồi, nói với bác sĩ cho ta xuất viện nào.
Kỳ thật Lưu Dương có thể hồi phục nhanh như vậy cũng nhờ Thanh Hư đại pháp nhưng quan trọng là nhờ khối ngọc bội kia. Ngọc bội đó là vật tùy thân của Lý Cảnh Long mang theo bên người đã trải qua thiên địa linh khí rèn luyện nhiều năm giống như pháp bảo vậy. Nếu không tàn hồn Lý Cảnh Long sao có thể tá túc vào trong đó sống cả ngàn năm chứ.
Lúc này cũng vì tai nạn xe cộ, máu của Lưu Dương thấm vào ngọc bội khiến năng lượng trong đó kích phát ra dung nhập vào thân thể hắn, còn sót lại 1 chút thiên địa linh khí nhập vào cơ thể nên khiến thân thể hắn có linh khí. Vì vậy đối với thương thế không quá nặng thì sẽ nhanh chóng hồi phục.
Đương nhiên, thân thể hắn cũng được lực lượng huyết mạch rèn luyện nên mời thêu hoa trên gấm, từ đó Lưu Dương mới có khả năng khôi phục khá mạnh. Vô luận thương thế nặng cỡ nào hắn cũng rất nhanh khỏe lại, điều này về sau Lưu Dương mới phát giác được.
Y tá đều tò mò nhìn Lưu Dương la lớn, lúc này Tống Giai Linh chưa đi làm, mà ca trực đêm qua do một y tá khác phụ trách Lưu Dương nên không ai nhận ra được hắn. Giờ này mới sáng sớm tự nhiên có người mặc đồ bệnh nhân chạy ra la lớn đòi xuất viện khiến người khác còn tưởng hắn ở khoa tâm thần chạy loạn ra chứ. Đối với biểu hiện quái dị của Lưu Dương, một hộ sĩ trẻ tuổi nhìn không được cười rộ lên.
Lưu Dương rất ít khi bị người khác dùng ánh mắt kỳ quái này nhìn mình, huống hồ bệnh viện là nơi mà hắn không thích nên trong lòng có chút khó chịu, vừa muốn phát tác thì có một y tá béo mập dò xét cả người Lưu Dương, tò mò hỏi :
- Tá là y tá trưởng, ngươi tên gì, nằm phòng nào, nếu muốn xuất viện cần phải xin chữ kí bác sĩ mới được.
Thấy thái độ y tá trưởng tốt hơn chút, Lưu Dương cũng nhịn nói:
- Ta là Lưu Dương, ở phòng 312, bây giờ ta khỏe rồi, nhờ bác sĩ kiểm tra ta một lần rồi cho ta xuất viện đi.
- Tiểu đệ đệ, đừng có gấp để ta xem lại đã.
Y tá trưởng xem lại bảng ghi chép, mở to mắt không dám tin nhìn lại Lưu Dương một lần nữa hỏi :
- Ngươi là Lưu Dương, không phải là ba tuần trước trọng thương nhập viện hay sao, một tuần mà đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
- Đúng vậy, ta là Lưu Dương, ba tuần trước vì tai nạn xe cộ nên nhập viện, nhưng tuần trước đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt rồi.
- Nhưng là trên bảng ghi chép nói rằng ngươi hôn mê 10 ngày, hơn nữa trên người nhiều vết thương, gãy xương, mới vài ngày nay mà khôi phục sao.
Cả tầng này là khoa xương khớp, y tá cũng là nhưng người có kinh nghiêm nên hiểu rõ được rằng khi xương bị thương tổn thì phải nằm yên hơn 100 ngày mới hồi phục. Nhưng đây mới vài tuần, tính cả ngày hôn mê thì mới khoảng 20 ngày, kinh dị nữa là 10 ngày trước đã ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, vừa mới thoát khỏi thời kì nguy hiểm vậy mà giờ đây hắn… sao có thể khỏe thế chứ.
- Trương tỷ sao thế ?
Lời nói của y tá trưởng khiến cho người khác chú ý tới, bàn tán to nhỏ, y tá trẻ tuổi lúc nãy đi tới trước mặt y tá trưởng hỏi mà những y tá khác cũng tới gần y tá trưởng.
Lưu Dương bị nhiều người nhìn thẳng vào mình, như thế nào lại thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn kiên trì hỏi:
- Đúng vậy, ta có xuất viện được không ?
- Sao có thể là ngươi được, nhóc con người đừng quấy rồi, đừng đùa nữa.
Y tá trưởng không tin Lưu Dương, tuy rằng Lưu Dương mặc đồ bệnh nhân nhưng nhìn thế nào cũng không quá 16 tuổi, y tá trưởng nghĩ là hắn đùa dai.
- Ta chắc chắn, ngươi nhìn kĩ lại đi, có phải năm nay ta 15 tuổi.
Lưu Dương thấy y tá trưởng không tin lời nói của hắn, có chút nóng nảy, không thể ra viện sao mà học võ công được, đây chính là đại sự a, hơn nữa hắn không hề thích bệnh viện, nếu cứ ở lại hắn sẽ điên mất.
Y tá trưởng nghe vậy cẩn thận nhìn lại bảng ghi chép thấy quả nhiên là 15 tuổi, lại dò xét trên dưới lần nữa, tuổi ăn khớp, nhưng lại thấy không hợp lẽ thường.
Bảng ghi chép rõ ràng bị gãy nhiều xương, bó bột đầy người, đáng lẽ không thể đi lại chứ, sao lại khỏe như vậy.
Y tá trưởng nhìn xuống dưới, quả nhiên thấy trên đùi Lưu Dương vẫn còn bó bột.
Lưu Dương cũng chú ý ánh mắt của y tá trưởng, vội vàng nói:
- Đúng rồi, chân của ta cũng lành rồi, sẵn tiện tháo bột này ra dùm ta đi.
Các y tá xung quanh nhìn thấy Lưu Dương có vẻ rất khỏe, có y tá khác cầm lấy bảng ghi chép nhìn kĩ lại, kinh hô vài tiếng, còn Lưu Dương đứng đó nhìn trái phải không biết nên làm gì bây giờ.
- Thật là ngươi sao, ngươi như thế nào khỏe lại nhanh vậy được ?
Một hộ sĩ đeo kính chạy tới hỏi, bởi vì chạy tới nên có chút thở gấp
- Ta không biết vì sao ta khỏe nhanh thế, dù sao ta cũng tỉnh lại, trên người đã không còn chuyện gì …
Lời nói của hắn càng lúc càng nhỏ, nói xong lời cuối cũng đã nhỏ tới nỗi chả ai nghe được, đầu cũng cúi thấp xuống. Hẵn biết, không thể nào nói cho bọn họ chính mình tu luyện Thanh Hư đại pháp, như vậy sẽ bị bắt lại thành chuột thí nghiệm, hắn không biết làm sao nên đành nói đại là không biết.
- Tỉnh lại đã nhưu thế, đột nhiên tỉnh lại sao?
- Không phải
Lưu Dương sực nhớ lại, không thể nói rằng mình khỏe ngay trong vài ngày được, nếu không sẽ bị tra hỏi tùm lum. Bị gãy xương mà nhanh chóng hồi phục lại thì sẽ khiến người khác chú ý tới. Đây là gãy xương a, tuy rằng không phải là nặng lắm, nhưng là cả thế giời làm gì có phương pháp chữa khỏi ngay được, chỉ có thể từ từ khoe lại thôi, nếu nói rằng bản thân mình hồi phục xương cốt trong vài ngày, chắc chắn sẽ là một vụ oanh động.
Lưu Dương cúi đầu, đầu óc hoạt động hết công xuất, đột nhiên nhớ tới bản thân vài ngày trước có đi lại trong hành lang, tuy rằng không chắc có nhiều bác sĩ hay y tá chứng kiến hay không, mấy hôm trước mà đã có thể đi lại vậy hiện giờ không phải tốt hơn sao?
Tóm lại cũng đã 3 tuần rồi, so với tuần đầu thi mạnh khỏe hơn nhiều lắm.
Cứ vậy đi, nghĩ tới đây lưu Dương ngẩng đầu nói:
- Mấy ngày trước bác sĩ Vương cũng tới kiểm tra, có nói ta đã lành hẳn rồi, có thể hỏi bác sĩ Vương mà.
- Mấy ngày trước bác sĩ Vương kiểm tra rồi à, là thật sao? Bác sĩ Vương không có ở đây .
Y tá trưởng nghi hoặc hỏi, tuy rằng Lưu Dương nói vậy nhưng nhiều năm kinh nghiệm của nàng cho thấy chuyện này rất khó có khả năng.
Y tá trưởng nói xong, quay sang hộ sĩ trẻ bên cạnh nói:
- Tiểu Lý, ngươi xem thử bac sĩ Vương có ghi chép gì không?
Lúc này các hộ sĩ khác đang ở bên cạnh, nghe y tá trưởng nói thế tất cả đều tản ra đi tìm, chỉ trong chốc lát có một hộ sĩ lớn tiếng kêu;
- Tìm được rồi, tìm được rồi, bác sĩ Vương có bảng ghi chép đây. Nói rằng bệnh nhân này chỉ cần có thể đi lại là coi như có thể.
- Như thế ah
Y tá trưởng quay đầu, lần nữa dò xét Lưu Dương, vài ngày trước còn chưa đi lại được, vậy mà hôm nay lại có thể tự do hoạt động, cũng quá nhanh đi, bấy quá cứ giao cho bác sĩ Vương xử lí đi. Vì thế y tá trưởng phân phó :
- Tiểu Liễu, ngươi đi gọi bác sĩ Ngô, nhờ hắn tới đây kiểm tra người này một lần.
Bác sĩ Ngô đã sớm ở đây, chỉ là hắn ở văn phòng dành cho bác sĩ, hắn nghe nói có 1 người phục hồi rất nhanh, nên cũng có chút hứng thú, liền bỏ dỡ việc đang làm đi tới.
Ông hỏi rõ ca bệnh cùng thời gian, loại thuốc mà Lưu Dương đã dùng rồi mới nói:
- Ngươi chính là Lưu Dương, đi vài bước cho ta xem !
Vì xuất viện, Lưu Dương cũng không lo bị đùa giỡn nữa nên vội vàng đi vài bước, rồi xoay người lại đi vài bước nữa. Bác sĩ Ngô sau khi nhìn thấy động tác của Lưu Dương rồi so sánh với bản ghi chép thấy khác hoàn toàn, chứng kiến Lưu Dương không gặp chuyện gì,bảo hắn dừng lại.
Tuy rằng không có kiểm tra toàn diện, bác sĩ Ngô cũng là bác sĩ lão làng, nhìn tư thế đi của Lưu Dương là biết rõ hắn không vấn đề gì. Những vết gãy xương và vết bầm tím đã không còn gay trở gại cho hắn nữa, nếu không khi hắn đi như vậy thì tư thế sẽ biến dị, nếu như gãy xương nhưng trong bệnh án, thì cơ bản không thể dụng lực.
Bác sĩ Ngô đang kiểm tra khiến cho không ít bệnh nhân lại xem, mà cô y tá Tiểu Liễu kia cũng lắm mồm đi nói lung tung làm cho không ít y tá cả khu biết được nên cũng tới xem náo nhiệt. Lưu Dương cũng chưa từng trải qua việc náo nhiệt như thế nên cũng có chút mất tự nhiên, mà bác sĩ Ngô sau khi kiểm tra xong cũng không nói gì, một tay chống mặt trầm tư.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
213 chương
52 chương
22 chương
61 chương