Diễm Phu Nhân
Chương 20 : Muốn đem hắn ăn sạch sẽ
Giống như là mơ một giấc mộng dài, nàng nằm trên một chiếc giường ấm áp, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của hoa lan, như ru người yên ổn ngủ say, Lâm Triêu Hi không nhịn được kề sát vào nơi đó, sau đó mỉm cười tiếp tục ngủ.
Lâm Đường Hoa cười nhẹ, ôm chặt người trong ngực, tiếp tục bay vùn vụt. Khinh công của hắn cực tốt, bay rất vững vàng, mây khói mông lung ôm trọn cây rừng trùng điệp, chân hắn chạm đất, nhẹ nhàng đáp xuống.
Nơi này là một nhà gỗ, nơi thợ săn ở tạm thời, hiện giờ đã sắp tối, Lâm Đường Hoa quyết định ở tạm chỗ này.
Trong phòng phủ một lớp bụi, hắn hơi cau mày, đặt Lâm Triêu Hi trên một tảng đá lớn. Hắn từ trong tay áo móc ra một viên thuốc đưa vào miệng nàng, nàng theo bản năng cự tuyệt, ngậm miệng thật chặt. Lâm Đường Hoa nhẹ nhàng nắm cằm của nàng, đem thuốc bỏ vào trong miệng nàng, sau đó liền đặt môi lên. Cảm giác có thứ mềm mại ấm áp, Lâm Triêu Hi buông lỏng cảnh giác, Lâm Đường Hoa nhân cơ hội dùng lưỡi đưa thuốc vào trong, sau đó nâng đầu nàng lên, viên thuốc liền theo cổ họng trôi xuống.
“Khụ khụ. . . . .” Lâm Triêu Hi tỉnh dậy, trước mắt mơ hồ, sau khi thấy mặt mũi của người nọ, muốn nhào tới gào khóc giống như thấy người thân xa cách đã lâu, nhưng là nàng rất nhanh tìm lại lý trí, việc này tức là sao? Chẳng lẽ thân phận mình ngụy trang bị hắn phát hiện?
“Ê. . . . .” Lâm Triêu Hi nói lấy lệ.
Lâm Đường Hoa tất nhiên biết lúc này nàng đang suy nghĩ, hiện tại cũng không phải thời cơ tốt nhất để vạch trần nàng. Hắn nhìn nước mắt thấm ướt vai mình, thở dài nói, “Cô nương, ngươi không cần thương tâm, ngươi cũng không bị ác nhân đoạt thân thể.”
Lâm Triêu Hi dĩ nhiên biết mình không có **, nhưng điều này cũng không đáng để vui mừng, bởi vì nàng vẫn còn mơ hồ cảm giác thấy lửa nóng trong thân thể, giấc ngủ rất tốt, tỉnh lại thì thấy mỹ nam, trên người có chút ngứa ngáy, tựa hồ mỵ thuốc kia còn chưa hết, giống như cây nảy mầm, dần dần ngày càng cao, từ từ chui khỏi đất.
Lâm Triêu Hi thử thăm dò hỏi. “Công tử, ta ngươi, có từng quen biết?”
Lâm Đường Hoa nhã nhặn cười nói, “Cô nương, ta nương lần đầu quen biết, ta bất quá là đi ngang qua thấy cô nương bị hành hạ ra tay cứu giúp mà thôi.” Hắn cười hết sức thành thật, khiến cho tâm lí đề phòng của Lâm Triêu Hi rốt cuộc hạ xuống, nàng cười một tiếng nói, “Tạ ơn công tử cứu giúp! Tiểu nữ vô cùng cảm kích!”
Lâm Đường Hoa gật đầu một cái, sau đó đỡ nàng dậy nói, “Cô nương, còn chưa biết quý danh của ngươi?”
“A. . . . .Gọi ta Tiểu Tịch là được, chính là tịch trong tịch dương (tà dương).” Nàng chỉ về phía trời chiều khuất sau núi xanh, tà dương vạn trượng, chiếu sáng kim quang trên bạch y của Lâm Đường Hoa, đẹp đẽ lại cao quý.
“Tại hạ Lâm Đường Hoa, rất hân hạnh được biết Tiểu Tịch cô nương.”
“Ta cũng. . . . .Ta cũng rất hân hạnh được biết Lâm công tử, ha ha ha.” Nàng bị hắn mê hoặc, làm bộ suy yếu nắm cánh tay hắn, cười hết sức hoa si.
Lâm Đường Hoa dịu dàng cười một tiếng, nói, “Cô nương, trời sắp tối rồi, dã thú trong núi lui tới thường xuyên, không dễ xuống núi, chúng ta không bằng ở đây tá túc một đêm.”
Lâm Triêu Hi nhìn nhà gỗ nhỏ liền vội vàng gật đầu nói, “Hảo hảo, phòng rất đẹp rất đẹp.” Trong đầu nàng ảo tưởng cô nam quả nữ sống chung một phòng, nàng là lửa hắn là củi khô, có thể giúp nàng đạt được mục đích chiếm đoạt mỹ nam.
Nàng lúc này cười hết sức mưu mô, nhưng là Lâm Đường Hoa chỉ cần liếc mắt một cái liền biết nàng nghĩ gì, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ cùng buồn cười.
“Cô nương, nhưng là có lẽ tại hạ không thể ở cùng cô nương.” Hắn thở dài nói.
“Công tử làm sao? Chẳng lẽ công tử thấy phòng quá nhỏ, hai người ở chung một chỗ sợ lễ tiết thế tục bôi nhọ danh dự? Núi sâu nhiều dã thú đối với công tử hết sức bất lợi a! Hơn nữa, công tử là ân nhân cứu mạng của tiểu nữ, cho dù ta phải ở bên ngoài cũng tuyệt đối không để công tử chịu khổ.” Lâm Triêu Hi căm phẫn trào dâng lòng đầy nhiệt huyết nói.
Lâm Đường Hoa mím môi cười nói, “Sự rộng rãi của cô nương, tại hạ tất nhiên không muốn cự tuyệt, nhưng tại hạ cũng không phải hạng người tằng tịu, nhất định sẽ không động đến cô nương, chẳng qua là. . . . .” Hắn vẻ mặt khó xử.
“Chẳng qua là gì?”
“Chẳng qua tại hạ, từ nhỏ sạch sẽ. Mới vừa rồi khi cô nương chưa tỉnh lại tại hạ đã nhìn, gian phòng này đã lâu không có người ở, có chút bẩn. . . . .”
Lâm Triêu Hi sửng sốt một chút sau đó bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng thầm than: mỹ nhân a mỹ nhân, chỉ cần nhìn ngươi ta đã thấy thương, sao có thể để cho ngươi chịu khổ, để cho bụi bặm mạng nhện khiến ngươi đứng ngoài cửa?! Nàng liền nói ngay, “Công tử xin chờ một chút, tiểu nữ vì ngươi đi dọn dẹp phòng!” Vừa nói, nàng vọt đi thật nhanh, đẩy cửa gỗ ra.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ.” Không nghĩ tới thật đúng là nhiều, mạng nhện phủ đầu có khi còn vương vào mặt nàng, nàng hắt xì mấy cái, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác.
Lâm Đường Hoa khóe môi nhếch lên, hắn nói, “Cô nương làm được không? Nếu không cố được, coi như thôi đi. . . . .Tại hạ một đêm nghỉ dưới tàng cây cũng được.”
“Khụ khụ khụ, công tử yên tâm. . . . .Khụ khụ, ta có thể giải quyết!” Nói xong nàng đi vào trong, vén ống tay áo lên quan sát gian phòng.
Giường đá lót chiếu trúc, một chiếc bàn đơn giản bày bát đũa, một bên cửa sổ vẫn còn treo ớt cùng ngô.
“Cô nương.”
“A?”
“Mới vừa rồi ta cho cô nương uống thuốc giải độc gia truyền, nhưng độc cô nương trúng quá mức đặc thù nên ta không có cách nào trừ tận gốc, chỉ có thể ngăn trong chốc lát, ước chừng khoảng nửa canh giờ.”
“Nga!” Lâm Triêu Hi bừng tỉnh đại ngộ, thì ra cảm giác trong cơ thể mình là do thuốc độc cùng thuốc giải đối chọi nhau. Nửa canh giờ, trong nửa canh giờ nhất định phải tóm lấy hắn! Cho nên hiện tại phải tăng tốc độ quét dọn!
Nàng cầm khăn lau trên bàn cùng bát đi ra ngoài, cách không xa nhà gỗ là một dòng suối, nàng dùng khăn lau rửa bát, trong chốc lát liền trở lại, Lâm Đường Hoa đứng dưới tàng cây đưa lưng về phía nàng, gió nhẹ thổi qua, bạch y cùng tóc đen liền bay múa, thấy thế này si ngốc say mê. Càng tăng thêm động lực muốn ăn hắn, nàng lại bắt đầu lau cửa sổ, đem những chỗ bụi bẩn đến sáng loáng, màng nhện cùng nhện cũng bị nàng ném khỏi chín tầng mây, nàng chú trọng lau giường chiếu, thấy có vẻ sạch sẽ liền vô cùng vui vẻ.
“Công tử, công tử! Dọn dẹp sạch sẽ!” Nàng nửa người nhô ra ngoài la ầm lên.
Lâm Đường Hoa quay người lại cười nói, “Cô nương thật là hiền tuệ, vậy tại hạ liền đi vào.”
Hắn từng bước phong nhã, tựa hồ dưới chân có thể sinh hoa sen. Lâm Triêu Hi nhịp tim thình thịch, tay nắm cánh cửa bấu chặt. Căn cứ theo nàng tính toán, đã hơn 40 phút, thời gian còn lại phải nhanh chóng triền miên một phen.
Đúng khi Lâm Đường Hoa bước vào, nàng đúng phương hướng của hắn ngã xuống.
“Cô nương làm sao vậy?” Lâm Đường Hoa đỡ nàng hỏi.
Lâm Triêu Hi hơi nheo mắt nói, “Chợt cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.”
“Cô nương có lẽ là đã mệt, ngươi lên giường nghỉ ngơi đi.” Hắn đỡ nàng đi tới giường, Lâm Triêu Hi nhu nhược vô lực nằm xuống, nhưng là khí lực nắm lấy tay hắn lại càng lúc càng lớn.
“Công tử. . . . .” Lâm Triêu Hi nũng nịu nói, “Không bằng công tử cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong, hai tay vòng qua cổ hắn, Lâm Đường Hoa thuận theo tự nhiên nằm trên người nàng.
Lâm Triêu Hi hai má ửng đỏ, dĩ nhiên không phải vì e lệ, mà vì độc tố của thiên bách mỵ bắt đầu phát ra uy lực, nàng lại bắt đầu thấy khó chịu, hận không thể ăn sạch nam nhân trước mặt.
“Công tử, ngươi cứu tiểu nữ, tiểu nữ lấy thân báo đáp cũng là nên. . . . .” Nàng đáng yêu động lòng người áp vào tai hắn nói, “Công tử, ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, ngươi liền theo tiểu nữ đi!” Nói xong, nàng chợt nghiêng người, đè hắn ở dưới, bởi vì kích động mà môi lập tức dán lên môi mỹ nhân.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
26 chương
204 chương
134 chương
163 chương
27 chương