Diễm Phu Nhân

Chương 19 : Lữ khách bạch y phiêu trong mây

“Ngươi bị ai sai khiến.” Ngân Túc giống như người máy tái diễn câu hỏi, hắn vẫn đi về phía trước, bước chân khẩn cấp giọng nói vững vàng, giống như phán quan địa ngục có xác vô hồn đối với nàng tiến hành thẩm vấn. Lâm Triêu Hi đã không còn khí lực trả lời, nàng cảm giác mình giống như củ cải mới rút ra từ trong đất, mới đầu còn tươi tốt, nhưng hết lần này tới lần khác có người mài dao xoèn xoẹt vào người nàng, hoặc là dùng củ cải khác tới mê hoặc nàng, bây giờ lại muốn đem nàng phơi thành củ cải khô, quả thực là phí của trời a! Vết bỏng trên đùi đau rát, tiếp theo cánh tay, cổ lộ ra ngoài, còn có những nơi bị đá mài xước, thân thể của nàng giống như bị chôn dưới sơn cốc nhiều thuốc nổ, từng khối từng khối bắt đầu nổ, một tiếng một tiếng sôi trào, thanh âm kia giống như dây pháo bị đốt, xèo xèo, nếu không phải khắp người đau đớn, thì nhất định đây chỉ là một trò chơi kích thích mà thôi. “Ngươi bị ai sai khiến.” Đây quả thực giống như một câu ma nguyền rủa, thời điểm nàng nghe những lời này sẽ không tự chủ mở mắt nhìn trời, sau đó liền thấy ánh mặt trời chói mắt chiếu thành từng tuyến. Đau đến cực hạn, thực sự muốn chết. Ngân Túc kéo nàng đi mấy trăm thước, nghe người sau lưng rên rỉ vô cùng đau khổ. Khốc hình này, thứ nhất là mỵ thuốc, gọi là vân điên vũ phúc, thứ hai là liệt hỏa đốt cháy, đối với cả nam lẫn nữ đều thực dụng. Thời đại này nữ tử đại gia khuê tú thậm chí nữ tử nhà bình thường cũng cực kì coi trọng trinh tiết, các nàng tình nguyện thất tín bội nghĩa cũng không nguyện mất trinh tiết. Mà nam tử, đa số vì tính tình cương liệt, bọn họ thà tự sát còn hơn để cho một nam tử như hắn khinh bạc, đoạn tụ chi phích, lúc này là hành động vạn người phỉ nhổ. Cho nên “Thiên bách mỵ”, cơ bản có thể tiêu diệt mọi người, bọn họ hoặc lựa chọn bị bạo ngược chết, hoặc lực chọn sống không trọn vẹn. Nhưng là, trong năm năm hắn thuần phục nữ tử che mặt, chưa bao giờ thử qua “Liệt hỏa đốt cháy” với nữ tử. Cương liệt nữ tử lấy tự sát tận trung, nhu nhược nữ tử tham sống sợ chết tiết lộ bí mật, mà nữ tử như Lâm Triêu Hi, hắn lần đầu tiên thấy. Đẹp như ngọc thạch, cương nhu kết hợp. “Ngươi tên gì?” Ngân Túc đột nhiên hỏi. Là nghe lầm sao? Đầu gỗ này sẽ hỏi vấn đề khác? “Lâm. . . . . .Triêu Hi. . . . . .” Bất kể dù là ảo giác, nàng vô lực nỉ non. “Lâm Triêu Hi.” Ngân Túc âm thầm nhớ tới cái tên này, nếu Nguyệt Duy kiên cường giống như nàng, có phải hết thảy sẽ không như vậy hay không? “Vẫn còn chưa nói sao, thân thể của ngươi, còn có thể chống đỡ bao lâu?” Lâm Triêu Hi thấy quần áo trên người bị rách, đã sắp không đủ che thân, bẩn thỉu dơ dáy, mà trên người nàng từng chỗ từng chỗ phát lên khói trắng, thật là nhìn mà ghê người. “Ha ha, đây là thiêu mỡ sao?” Nàng miễn cưỡng nặn ra tươi cười, sau đó nghiêng đầu, ngất đi. Ngân Túc dừng bước, lúc này hắn đi tới một gốc cây to, cành lá rậm rạp che ánh mặt trời, tạo thành một bóng râm. Hắn chợt đau xót, thấy thân thể thê thảm kia, hắn buông lỏng sợi dây trong tay một chút, nhưng nghĩ đến Nguyệt Duy suy yếu mỗi đêm vì thống khổ mà kêu rên, hắn lại nắm thật chặt. “Thả nàng.” Trong không khí hơi nước phảng phất ngưng kết, giống như nếu nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ tan. Thanh âm kia như ngọc, như phượng hoàng, như âm thanh tự nhiên lại như thần tiên, không buồn không vui, làm cho người ta vứt bỏ tất cả phòng bị mà trầm ngâm. Ngân Túc hơi cau mày, chỉ nghe hơi thở của hắn liền biết, công lực của người này không phải tầm thường, hơn nữa biết ẩn dấu bước chân, căn bản không cách nào phát hiện hắn đến. Cành lá vi vu, lá cây chợt rơi xuống rất nhiều. Lượn vòng rơi xuống, tươi đẹp, như mưa rơi. Người nọ trong gió ngập sắc xanh hạ xuống, tay áo hứng gió, tóc đen tung bay, so với tiên giáng trần cưỡi mây đạp gió còn uyển chuyển hơn. Người nọ khóe miệng chứa cười nhạt, thấy biến không sợ, ngón tay như ngọc, một cành hoa đỏ xinh đẹp nắm trong tay, tuy chỉ là một đóa hoa dại bình thường nhưng ở trong tay hắn cũng trở thanh hoa sen thánh khiết của Phật, đôi mắt trong suốt, môi mỏng khẽ mở nói, “Thả nàng.” Hắn hạ xuống đất, nhẹ nhàng giống như sẽ không đạp hư cỏ, chỉ có bạch y phiêu trong mây, đẹp đẽ trong sạch, khiến cho Ngân Túc không khỏi có chút thất thần. Người giống như trích tiên kia, dĩ nhiên chính là nhị công tử Lâm gia Lâm Đường Hoa, thế nhân tuyệt đối không có người nào thanh cao tao nhã như vậy. Hắn nhìn nữ tử trên đất, dù chưa thấy hình dáng của nàng, chỉ bằng quần áo để nhận định, nàng chính là thế thân chủ mẫu, huống chi, tình báo của tam đệ sẽ không sai. “Nàng sao lại chật vật như vậy, ngươi vì sao lại tàn nhẫn như thế.” Lâm Đường Hoa than nhẹ một tiếng, hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn Ngân Túc, “Ngươi không phải nên đền bù?” Vì sao, rõ ràng vẫn ánh mắt ấm áp như thế, lại làm lòng người hoảng sợ? Lâm Đường Hoa buông tay ra, cành hoa kia liền chán nản rơi xuống đất, trên không trung héo rũ rồi cuối cùng hóa thành tro bụi. Hắn từng bước đi tới, Ngân Túc từng bước lui về sau, bị hơi thở phát ra quanh người hắn mà chấn động, đó là dương cương đến tận cùng lại nhẹ thoáng qua một chút âm nhu, biến ảo thất thường làm người không biết chắc. Đánh đòn phủ đầu, Ngân Túc nhanh chóng ra quyền, tập trung bảy thành nội lực như chớp vung ra, người nọ không chút hoang mang, chậm rãi giơ tay lên, ngón tay thon dài trên không trung nâng lên, tiếp chiêu. Ngân Túc sững sờ tại chỗ, lồng ngực dồn dập, rốt cuộc khạc ra một ngụm máu tươi. Một quyền kia, hắn chẳng qua chỉ vung tay, còn chưa có chạm nhau, một quyền liền bị bắn trở lại. Tựa hồ bất kì động tác nào cũng không tác dụng, đối với hắn không tạo nổi bất kì sát thương, hắn có thể đem hết thảy thành hư vô, thời điểm tiếp xúc với hơi thở quanh người hắn, ngay cả lưỡi dao sắc bén cũng trở nên mềm mại. “Ngươi vì sao phải đánh đây, ngươi thiếu nàng, không phải nên hoàn sao?” Hắn như cũ nhàn nhạt cười, bình tĩnh nhìn, nhưng giờ phút này Ngân Túc cảm thấy, nụ cười kia còn kinh khủng hơn quỷ dữ. Ngân Túc nắm chặt tay, mình căn bản không phải đối thủ của người này, đối phương còn chưa xuất ra bản lĩnh xuất chúng, mình cũng đã thất bại thảm hại. Hắn nhắm mắt lại nói, “Ngươi giết ta báo thù cho nàng đi.” Lâm Đường Hoa cười nhạt một tiếng vuốt cằm nói, “Ta đang có ý đó.” Hắn cúi người, nhặt lá cây trên đất, lá cây giống như cánh buồm phiêu đãng trên lòng bàn tay hắn, chính là nội lực trong lòng bàn tay làm nó chuyển động. Ngân Túc cười khổ, tính mạng của mình luôn hèn hạ như thế, dùng một phiến lá là có thể kết thúc. Yên tĩnh không tiếng động, chợt có thanh âm nhẹ ngâm. Lâm Triêu Hi vẫn mê man, nhưng chân mày siết chặt nói, “Ta. . . . . .Ta không trách ngươi. . . . . .Ngươi là vì. . . . .Vì muội muội. . . . . .Ta không trách ngươi. . . . . .” Ngân Túc kinh ngạc, mâu quang sáng lên. Nàng là đang nói, nàng không trách mình, cho dù bị hành hạ như vậy cũng không trách mình. Đúng vậy, hắn làm sao sẽ quên Nguyệt Duy cùng hắn nương tựa lẫn nhau, hắn nếu chết, Nguyệt Duy làm sao bây giờ, tính mạng của hắn hèn mọn, nhưng tính mạng Nguyệt Duy còn trọng yếu hơn châu báu! Nam nhi dưới gối có hoàng kim, nhưng hắn vì Nguyệt Duy, chuyện gì cũng nguyện ý làm, đây là sứ mệnh của hắn. Hắn “phịch” một tiếng quỳ trên đất, cúi đầu nói, “Xin các hạ, khoan hồng độ lượng.” Lâm Đường Hoa nhìn nữ tử tiều tụy trên đất, vào giờ phút này nàng còn có thể bao dung người hại nàng, cũng vô cùng hiếm thấy. Hắn từ từ thu nội lực nói, “Ngươi đi đi.” Ngân Túc dập đầu lạy ba cái nói, “Nếu ngày khác, tiện mạng của Ngân Túc, các hạ có thể sử dụng.” Lâm Đường Hoa không nói gì, dời bước đi đến bên Lâm Triêu Hi, nhét một viên đan dược vào miệng nàng. Ngân Túc đứng lên muốn rời đi, dừng lại một hồi nói, “Nàng trúng thiên bách mỵ, loại độc này nếu trong ba ngày không giao hợp cùng nam tử, nội trong ba ngày, lập tức sẽ chết.” Lâm Đường Hoa lẳng lặng nhìn nàng, cười yếu ớt nói, “Ta biết.”