Diễm Ngộ Chi Lữ
Chương 99
Trong căn phòng yên tĩnh, Đồng Tâm và Đồng Ý đều chăm chú quan sát nét mặt của Hoa Tinh. Hai tỷ muội không hiểu hắn đã phát hiện ra điều gì, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt mang theo tia thở dài.
Kết cục, Hoa Tinh đã biết được cái gì, vì sao hắn lại có vẻ mặt đó? Kỳ thực, lúc đầu Hoa Tinh cũng không có tra ra cái gì, những tưởng Đồng Ý hoàn toàn bình thường, rồi bất ngờ hắn cảm giác được từ luồng chân khí điều kì quái là, trong đan điền của Đồng Ý có một loại chân khí cổ quái lưu động. Điều này khiến hắn lưu tâm, cẩn thận tra xét thật kĩ mấy lần, nhưng kết quả vẫn hoàn toàn giống nhau. Hoa Tinh phải kiểm tra lại thêm vài lần nữa, cuối cùng đã tra ra được dị trạng trong cơ thể Đồng Ý. Thế nhưng một cảm giác khác thường, đang lan tỏa trong tâm linh Hoa Tinh, làm cho hắn có các sắc thái thay đổi như vậy.
Đồng Tâm dịu dàng nói: "Được rồi Hoa đại ca, muội và Đồng Ý đã đi khám bệnh quá nhiều lần, tiếc là không lần nào tiến triển. Huynh cũng không cần phải miễn cưỡng, cho dù không được, còn có thể tìm Y Thánh mà." Đồng Tâm minh bạch sự trầm trọng của bệnh tình muội muội, cho nên mới khuyên Hoa Tinh bỏ cuộc.
Hoa Tinh nhìn hai tỷ muội, sự kinh ngạc hiện rõ lên trên nét mặt. Nhìn vào đôi mắt trong veo của Đồng Ý, Hoa Tinh như lo lắng, đắn đo về một sự tình gì đó. Đồng Ý khẽ hỏi Hoa Tinh: "Hoa đại ca, vì cái gì huynh lại giật mình như vậy, là vì bệnh tình của muội hay sao? Thực ra, huynh không cần phải lo lắng như vậy đâu, sinh tử là do số mệnh, có cái gì đáng để cảm thán đâu chứ?" Xem bộ dạng của Đồng Ý rất bình thản, không một chút lo lắng.
Hoa Tinh băn khoăn hồi lâu, trong lòng do dự không dám quyết, ngước nhìn hai tỷ muội kiều diễm vô cùng, Hoa Tinh lên tiếng: "Nếu đã gặp nhau, có lẽ là số trời. Huynh hy vọng hai muội sẽ tạm thời đi theo huynh, chờ cho mọi rắc rối qua đi, ta sẽ nói cho hai muội rõ. Bệnh tình của Ý Nhi rất kì lạ, có lẽ không tính là bệnh được, nói là một loại nội thương cũng không phải. Nhưng nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, cũng tương đối khó khăn. Giờ này, đừng hỏi tại sao, khi đến lúc, tự nhiên huynh sẽ giải thích cho hai muội hiểu rõ." Tiếp theo truyền một đoạn chân khí vào trong cơ thể Đồng Ý, nhằm áp chế nội thương kì dị đó.
Hai tỷ muội Đồng Tâm, Đồng Ý liếc mắt nhìn nhau, rồi quay sang gật đầu đáp ứng Hoa Tinh. Đồng Tâm đi tới bên cạnh muội muội, nhẹ nhàng nắm tay nàng, ân cần nói: "Yên tâm, không có chuyện đâu, tỷ tỷ nhất định sẽ chăm sóc cho muội." Trong ánh mắt hiển lộ tình cảm nồng nàn, thực không hổ là tỷ muội tình thâm mà!
Đồng Ý cũng nắm chặt tay tỷ tỷ, nở nụ cười: "Muội không hề lo lắng gì cả, có tỷ tỷ luôn ở bên, là muội cảm thấy vui vẻ rồi. Nhất định muội sẽ vượt qua khó khăn, chiến thắng ma bệnh, muội vĩnh viễn ở cũng một nơi với tỷ tỷ." Âm thanh trong trẻo, mượt mà mang theo sự kiên định vô cùng.
Hoa Tinh nhìn hai tỷ muội giống nhau như đúc, nhịn không được bước lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé còn lại của hai nàng. Nhìn cặp song sinh tuyệt mỹ vô ngần, Hoa Tinh cương nghị nói: "Hai muội nhất định có thể chiến thắng ma bệnh, huynh sẽ luôn giúp đỡ hai muội. Huynh sẽ mau chóng đưa tin đến cho Y Thánh Liễu Vô Song, hỏi nàng cặn kẽ về căn bệnh này, tin rằng nàng nhất định có biện pháp." Hoa Tinh nhấn mạnh từng lời hòng khích lệ hai nàng, hy vọng họ dũng cảm mà tồn tại.
Đồng Tâm và Đồng Ý nhìn nhau, đồng thời nắm chặt tay Hoa Tinh, bốn mắt long lanh nhìn thật kỹ vào mắt Hoa Tinh, khiến hắn như bị thôi miên trước làn thu ba sóng sánh, mỹ lệ, không muốn thoát ra. Thời khắc này, giữa ba ngươi, không ai lên tiếng, không có ngôn từ, chỉ có tình cảm chân thành đang hòa vào nhịp tim của cả ba. Hai tỷ muội có tâm linh tương thông, đều biết rõ về tâm tư của nhau, nên có cùng một cảm xúc, cả hai đồng thời đưa ra quyết định giống nhau, sẽ đem tình cảm của mình ký thác vào Hoa Tinh.
Hoa Tinh cũng cảm nhận được tình ý của hai nàng, nhìn hai nàng giống nhau như hai giọt nước, tất cả nam nhân trong thiên hạ có mơ cũng không được cái diễm phúc này, trong lòng Hoa Tinh cảm động vô cùng. Phút giây này, Hoa Tinh vứt bỏ mọi mối bận tâm, trong lòng đã đưa ra quyết định, mặc cho sau này ra sao, chính mình sẽ quý trọng, thương yêu hai tỷ muội. Không chỉ bởi vì lòng ham muốn của nam nhân, mà trong đó còn có sự cảm động và tiếc thương, thêm cả nhu tình và mật ý.
Lẳng lặng ôm nhẹ hai nàng vào lòng, Hoa Tinh rất bình thản, không lộ xuất sự cao hứng, vui sướng của thường nhân, thâm trầm khác xa với lúc thường. Đồng Tâm e thẹn nhìn muội muội Đồng Ý, tựa nhẹ đầu lên ngực Hoa Tinh, như trò chuyện với muội muội qua ánh mắt, cũng không có chú ý tới vẻ mặt có chút quái dị của Hoa Tinh. Khóe môi Đồng Ý nhếch lên một nụ cười trêu chọc, như muốn nói với tỷ tỷ, nháy mắt với tỷ tỷ, vậy là tỷ tỷ đã chọn nam nhân này rồi. Lúc trước hai tỷ muội từng có ước định, tương lai, nếu ai thích một nam nhân nào đó, sẽ đưa hắn về, để hai tỷ muội cùng xem, bởi vì hai tỷ muội đã nguyện rằng cả đời này không thể phân li. Không thể nghĩ rằng lại nhanh như vậy, chưa đến ba tháng, mà tỷ tỷ đã chọn được một người cho mình, đó là Hoa Tinh, cho nên Đồng Ý mới nháy mắt với tỷ tỷ, trong ánh mắt mang theo tia cười châm chọc, tựa hồ đã nắm trúng cái đuôi của tỷ tỷ.
Thoáng nhìn hai mỹ nhân thiên kiều bá mị trong lòng, Hoa Tinh thầm nghĩ, có lẽ kiếp này học võ công, chính là bởi vì những nữ nhân bên cạnh mình đây, bằng không tại sao những nữ nhân càng xinh đẹp lại càng có nhiều phiền toái đến thế? Hắn không nghĩ rằng sẽ nói những điều hắn biết trong lòng, bởi vì hắn không muốn các nàng phải chịu áp lực, như vậy các nàng sẽ không có dáng vẻ hân hoan như hiện tại. Nhìn hai tỷ muội, Hoa Tinh không khỏi nhớ tới Tô Ngọc. Luận về dung mạo, nếu phân ra thì Tô Ngọc phải đẹp hơn một trong hai tỷ muội, nhưng đối với cặp tỷ muội này lại có điểm hấp dẫn riêng, chính là mặt ngọc giống nhau như khuôn đúc, khi cười lên thực sự là điên đảo chúng sinh, thế gian hiếm thấy.
Nhớ tới Tô Ngọc, Hoa Tinh không nhịn được phải nhíu mày. Nàng có Thiên Sát Ma Cầm trong tay, một vật tà ác cực kỳ vào bậc nhất trong thế gian, một khi bị người khác biết được, sẽ phải rơi vào cảnh toàn thể võ lâm truy sát. Thủ khúc Vong Hồn Huyết Dẫn, từng gây ra một tràng huyết kiếp vô cùng trong chốn võ lâm, ngẫm lại mà khiến Hoa Tinh phải nhức đầu.
Từ ngày biết Tô Ngọc, hôm nay lại gặp tỷ muội này, Hoa Tinh đều không hiểu được bản thân mình đang làm ra cái chuyện gì đây. Mặc dù tam nữ là mỹ nữ hiếm thấy trong thiên hạ, nhưng bí mật đằng sau các nàng, cũng khiến cả thiên hạ hãi hùng. Một khi thiên hạ biết được bí mật của các nàng, sẽ nảy sinh vô vàn rắc rối, sau này sợ rằng không có lấy một ngày bình yên. Có đúng như người ta thường nói, người có phúc không dễ hưởng mà!
Bóng đêm buông xuống từ lúc nào cũng không ai hay biết, màn đêm xua dần ánh sáng trong căn phòng nhỏ, làm cho Hoa Tinh bừng tỉnh lại. Hoa Tinh hôn nhẹ lên khuôn kiều diễm của hai thiếu nữ, thì thào: "Sắc trời đã tối, hai muội hãy nghỉ ngơi đi. Ta còn phải đi một vòng kiểm tra nữa, không thì lại thêm vài tên nữa đến đây làm loan." Tiếp theo buông hai nàng ra, hàm tình nhìn hai nàng, chậm rãi rời đi.
Ngước nhìn Hoa Tinh bước ra ngoài, Đồng Ý nói: "Tỷ tỷ thực là có con mắt tinh đời, không biết vì cái gì, khi tựa vào lòng huynh ấy, muội lại an tâm một cách dị thường, tựa hồ kiếp trước hai người đã biết nhau vậy. Tỷ tỷ, tỷ có cảm giác giống như thế hay không?"
Đồng Tâm thu hồi lại ánh mắt, nhìn vào mắt muội muội, gật nhẹ đầu: "Tỷ tỷ cũng không biết tại sao, từ lúc nhìn thấy huynh ấy, trong lòng đã có một cảm giác kỳ quái, như mơ mơ hồ hồ rằng có ai đó đang dẫn lối. Gặp huynh ấy, có lẽ là số mệnh, bây giờ muội muội cũng thích huynh ấy, tỷ đã yên tâm. Ngay từ nhỏ hai chúng ta đã có tâm linh tương thông, đều không lừa được nhau, cho nên nếu chấp nhận, sau này trở về, chúng ta hãy đem sự tình này nói với nương, mong người đồng ý sự lựa chọn của chúng ta. Được chứ?" Ngắm nhìn muội muội, thấy nàng gật đầu, Đồng Tâm không khỏi nở nụ cười mãn nguyện.
Hoa Tinh vừa đi, vừa miên man suy nghĩ về chứng bệnh dị thường trong cơ thể Đồng Ý, căn bản không phải là bệnh, mà là một loại nội thương, bởi vì tập luyện một môn võ công, mà sinh ra di chứng về sau. Đây là nguyên nhân làm cho Hoa Tinh giật mình lúc vừa rồi. Người khác có thể không nhận ra nguyên nhân tạo thành căn bệnh đó, nhưng Hoa Tinh biết. Lúc đầu Hoa Tinh cũng không rõ ràng lắm, nhưng khí trông thấy phản ứng của Đồng Tâm, Hoa Tinh đã rất nhanh phát hiện ra. Đối với cặp tỷ muội song sinh quyết phải có chỗ khác hẳn với thường nhân, điểm khác biệt lớn nhất chính là khả năng tâm linh tương thông của các nàng.
Nếu thực sự là tâm linh tương thông như vừa nghĩ đến, vậy dị chứng trong cơ thể Đồng Ý, có thể đã giải thích được. Hai tỷ muội có tâm linh tương thông, luyện võ ít nhất là nhanh gấp ba lần người bình thường, nếu cả hai song tu một loại võ công, nhất định càng thêm hoàn mỹ. Hoa Tinh đã thấy, Đồng Tâm dùng kiếm, vậy tất nhiên Đồng Ý cũng sử kiếm. Hoa Tinh biết trong kiếm pháp, những bộ kiếm pháp mà cả hai người cùng tập luyện có không ít, nhưng chính thức lợi hại thì không có nhiều lắm. Trong đó có một bộ kiếm pháp khó luyện nhất, chính là trong truyền thuyết, vẫn chưa có ai luyện thành, "Liên Tâm Kiếm Quyết".
Theo như Hoa Tinh phán đoán, Đồng Tâm và Đồng Ý đã tập luyện bộ kiếm pháp "Liên Tâm Kiếm Quyết" này. Điểm khó luyện của kiếm quyết này ở chỗ, khi đang tập luyện thì song phương phải có khả năng tâm linh tương thông, mới có thể luyện thành, một khi luyện thành, uy lực cực kỳ bá đạo, độc bá võ lâm. Cũng vì thế nên trong quá trình luyện tập, cũng trở nên vô cùng nguy hiểm. Xem tình hình của Đồng Ý, rất có thể là trong lúc sơ ý, đã có một hành động sai phạm nào đó.
Thế nhưng, điều Hoa Tinh lo lắng nhất không phải là điều này, khiến cho Hoa Tinh do dự bất quyết như vậy, chính vì bí mật ẩn đằng sau hai tỷ muội mà không muốn bất cứ ai biết được. Hoa Tinh biết rõ rằng, "Liên Tâm Kiếm Quyết" tối cường thiên hạ chỉ có ở một nơi, mà nơi đó chính là địa phương thần bí nhất trong chốn võ lâm, Long Thần Thiên Cung. Những người biết địa phương này không nhiều lắm, chỉ có những cao thủ đứng đầu trong chốn võ lâm mới hiểu rõ về nơi đó, thường nhân không thể nào biết được. Địa phương đó có tên là Thiên Trì, là một nơi thập phần thần bí. Tương truyền cứ khoảng sáu mươi năm một lần, đóa hoa của Thiên Trì sẽ xuất hiện trong chốn võ lâm, như lưu tinh phía chân trời, chỉ trong khoảnh khắc huy hoàng ngắn ngủi.
Điều Hoa Tinh e ngại nhất là cặp tỷ muội đến từ Thiên Trì này, có thể sẽ gây ra rắc rối không ngừng cho hắn, một khi bị người ngoài biết rõ thân phận, có khác nào mình đã chọc giận cả thiên hạ. Bởi vì trong truyền thuyết, Thiên Trì có một gốc cây Tuyết Liên, Tuyết Liên lại sinh ra quả Tuyết Liên, mỗi một quả chẳng những có công hiệu trụ nhan, cải lão hoàn đồng, còn có thể gia tăng ba mươi năm công lực, là tuyệt thế tiên phẩm của đất trời. Như vậy nhiều năm qua, đã có không ít người trong giang hồ đi lùng sục địa điểm của Thiên Trì trong truyền thuyết, nếu như tin túc về Đồng Tâm, Đồng Ý xuất thân từ Thiên Trì, chỉ sợ ngay cả mình khi đó cũng là công địch của võ lâm thiên hạ. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Hoa Tinh do dự bất quyết.
Trở về phòng, Hoa Tinh ngồi xuống một lát, lại ngó sang phòng Mai Hương. Hắn liền đi sang phòng Mai Hương, thấy nàng đang ngồi ở bên giường lặng im như người mất hồn, tựa hồ đang suy nghĩ về sự tình gì đó. Hoa Tinh cười nói: "Hương Nhi, đang suy nghĩ cái gì vậy? Nhớ huynh sao? Nhìn hình dáng muội, tựa như một ngốc tử, mơ mơ màng màng, chuyện gì làm cho muội phải bận tâm như vậy?"
Mai Hương kéo Hoa Tinh ngồi xuống giường, tựa đầu lên vai hắn, thỏ thẻ: "Đúng là Hương Nhi đang nhớ huynh, nhớ lại hôm nay thiếu chút nữa Hương Nhi đã chết, muội rất sợ. Muội sợ không được nhìn thấy huynh nữa, phải, muội sợ lắm, muội sợ phải rời xa huynh. Lúc đó, Hương Nhi đã suy nghĩ thật nhiều, Hương Nhi nghĩ rằng, muội còn chưa hiến dâng cho huynh, mà đã chết như vậy, muội thật không cam lòng, muội phải trở thành một nương tử tốt của Hoa Tinh huynh, huynh sẽ thường xuyên gọi muội là kiều thê. Muội sẽ đem tất cả những gì của muội hiến dâng hết cho Hoa Tinh, hảo hảo hầu hạ Hoa Tinh, để cho Hoa Tinh vĩnh viễn không bao giờ quên được Hương Nhi." Lời tự bạch dịu dàng mà say đắm, chân tình mà đam mê, đó là những tâm sự chí ái chí tình nhất của người thiếu nữ. Mai Hương, nàng thiếu nữ xinh đẹp, đã trải qua một lần đối mặt với tử vong, hiểu được một cách sâu sắc là phải luôn luôn quý trọng thật tốt những người thân bên cạnh mình.
Ngước đầu lên, trong mắt Mai Hương chan chứa thâm tình nhìn Hoa Tinh, thủ thỉ vào tai hắn những tiếng ngọt ngào: "Hoa Tinh, đêm nay huynh ngủ với Hương Nhi có được không? Hương Nhi sẽ trao thân cho huynh, chân chính làm thê tử của huynh, đem cả tâm hồn và thể xác trao cho huynh, được không?" Nhãn thần luyến ái, tràn đầy khát vọng, sâu thẳm một tình cảm chân thành.
Hoa Tinh nhìn Mai Hương đang tựa bên vai hắn, nhãn thần trở nên nhu hòa, hữu thủ vuốt ve khuôn mặt nàng, trìu mến nói: "Hương Nhi, ái thê, sau này huynh sẽ không để sự tình như vậy lặp lại nữa, huynh sẽ luôn ở bên cạnh muội, bảo vệ muội. Thân thể muội tuyệt mỹ đến nhường này, Hoa Tinh đã muốn từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội tốt nhất mà thôi. Đêm nay, huynh còn phải đi liệu thương cho Tiểu Vũ và Lãnh Như Thủy nữa, tạm thời để giành lại. Hơn nữa, đêm nay huynh mà ăn muội, thì ngày mai muội làm sao có thể đi xem hoa hội nữa, biết không? Đợi đến khi hoa hội chấm dứt, thì Hương Nhi muội hẵng hiến thân cho Hoa Tinh huynh, được không nào?" Nhẹ nhàng hôn lên má nàng.
Mai Hương vừa nghe đến hoa hội, lộ vẻ khó xử. Cúi đầu suy nghĩ một lát, khuôn mặt Mai Hương đỏ bừng, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Được rồi, đợi đến khi hội hoa chấm dứt, Hương Nhi sẽ trao thân cho huynh." Choàng tay qua đầu Hoa Tinh, nhướng lên hôn vào đôi môi Hoa Tinh, làm cho hắn cảm thấy rất kích thích.
Hoa Tinh ôm lấy Mai Hương, hai người thân mật hôn nhau say đắm. Hữu thủ luồn vào y phục Mai Hương, xoa nắn ngọc phong, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ sự hấp dẫn của kiều đĩnh, hưởng thụ sự ngọt ngào của tình cảm trong cõi nhân gian. Mai Hương nằm yên trong lòng hắn, mặc tình hắn mơn trớn thân thể mình, hưởng thụ thời khắc ôn nhu ngắn ngủi, chìm đắm vào sự thương yêu, vỗ về của hắn.
Hoa Tinh nhìn người ngọc, mân mê ngọc châu của nàng, mỉm cười hỏi: "Hương Nhi, nàng rất thích hai tỷ muội Đồng Tâm và Đồng Ý sao?"
Sóng mắt Mai Hương kiều mị, rên rỉ: "Hương Nhi đích xác rất thích hai muội ấy, lúc nãy nếu không có Đồng Tâm tương cứu, Hương Nhi đã không còn được gặp huynh nữa rồi. Hoa Tinh, huynh cũng thích hai muội ấy phải không? Nói vậy, huynh sẽ đưa hai muội ấy về cùng bầu bạn với muội rồi, đúng không? Muội rất muốn cùng ở một chỗ với hai muội ấy, thật sự đấy."
Hoa Tinh sung sướng cảm nhận sự co dãn, mềm mại ở lòng bàn tay, cảm giác êm ái, láng mượt, thực là thoải mái mà. Vừa cảm nhận sự tuyệt vời do ma sát với cặp nhũ phong, vừa cười hì hì: "Nếu muội thật sự thích hai muội ấy, vậy thì huynh sẽ đưa hai muội ấy đi cùng, tạm thời có thể đi cùng với chúng ta. Còn sau này ra sao, huynh còn chưa chắc chắn lắm."
Mai Hương nhìn Hoa Tinh, uốn éo: "Huynh không muốn hai muội ấy sao?" Hoa Tinh nghe vậy, cười khanh khách mà rằng: "Chuyện đó mà còn phải sao? Huynh đương nhiên muốn, như vậy có thể luôn luôn đi theo Hương Nhi của huynh mà hàn huyên, tâm sự rồi. Nhìn cái bộ dạng của muội như vậy, hãy xem huynh trừng phạt muội như thế nào đây?" Đoạn cúi đầu sát bên tai nàng, rì rầm một câu, nhất thời sắc mặt Mai Hương đỏ bừng, nũng nịu, lắc lư không đồng ý.
Hoa Tinh hôn lên môi nàng, không cho nàng lên tiếng, song thủ bấm vào những huyệt đạo khắp toàn thân nàng, khiến cho toàn thân Mai Hương run rẩy liên hồi kì trận, song thối khép chặt, dáng vẻ rất thẹn thùng. Hoa Tinh cắn lên đôi môi hồng diễm, khẽ cười: "Thôi được rồi, không đùa với Hương Nhi nữa, muội ngủ ngon đi nhé." Nói xong đứng dậy, vươn tay cởi hài giùm Mai Hương, đỡ nàng nằm xuống giường, hôn nhẹ vào má nàng, sau đó nói lời chúc ngủ ngon, rồi bước ra cửa.
Mai Hương dõi mắt nhìn theo, bộc lộ tình cảm ngọt ngào và hân hoan. Đối với nhu tình, mật ý của Hoa Tinh, làm cho Mai Hương có cảm giác vô cùng hạnh phúc, kiếp này có thể gặp Hoa Tinh, thật sự là nhờ trời xanh đã ban phúc mà! Mình phải cố gắng quý trọng, cố gắng giữ gìn lấy tấm chân tình này.
Hoa Tinh rời khỏi phòng Mai Hương, đi đến phòng Trần Lan. Trần Lan nhìn thấy Hoa Tinh, nàng mỉm cười đầy ái ý. Hoa Tinh đóng cửa phòng lại, tiến lại sát bên Trần Lan, ôm chầm nàng vào ngực. Hoa Tinh lắng nghe từng nhịp đập con tim trong người, thì thầm: "Mấy ngày nay không có lúc nào rảnh rỗi, nên không tới đây với tỷ tỷ được, tỷ tỷ không giận chứ? Kỳ thực, trong lòng đệ rất nhớ tỷ, chỉ muốn mãi mãi ở bên tỷ, tạm thời thân phận của tỷ tỷ không nên lộ ra ngoài, vì vậy bình thường phải lãnh đạm với tỷ, tỷ hãy hiểu cho lòng của đệ."
Trần Lan yêu thương nhìn hắn, ngọc thủ vuốt ve khuôn mặt Hoa Tinh, thủ thỉ: "Tỷ hiểu mà, chỉ cần mỗi ngày đều ở bên cạnh đệ, như vậy là tỷ đã thỏa mãn lắm rồi. Tâm ý của đệ, tỷ rất hiểu, mỗi lần đệ nhìn đến tỷ, tỷ cảm nhận được tình ý của đệ, cho nên bây giờ tỷ cam tâm tình nguyện đi theo đệ. Đệ đệ, thật ra trên người đệ có một điểm mà đệ không biết đó, là mị lực của đệ càng ngày càng cao. Mỗi một nữ nhân ở cùng với đệ, thời gian càng lâu, càng khó thoát khỏi mị lực của đệ, luôn không tự chủ được mà bị hãm sâu vào, khó mà rời bỏ đệ được. Mỗi nụ cười của đệ đều hàm chứa thần thái mê hồn, từng giây từng phút hấp dẫn trái tim của nữ nhân. Ánh mắt lôi cuốn của đệ, đặc biệt là ánh sáng lấp lánh màu đen trong mắt đệ, chỉ một cái liếc mắt thôi, là có thể khiến cho nữ nhân suốt đời không thể quên được. Tỷ không biết sau này đệ có bao nhiêu nữ nhân, nhưng tỷ tin rằng, chỉ cần đệ tiếp xúc với nữ nhân, mười phần thì có đến tám, chín phần là đã bị đệ hấp dẫn rồi, cuối cùng rời vào lưới tình của đệ, trở thành nữ nhân của đệ, chấp nhận làm mọi chuyện vì đệ."
Hoa Tinh nghe vậy bắt đầu suy nghĩ mông lung, đúng như những lời tâm sự của Trần Lan, chính mình không có chú ý tới điểm này, chẳng lẽ là vì Hắc Ngọc Ma Liên. Nhìn Trần Lan, Hoa Tinh cười hì hì: "Tỷ tỷ, như vậy là đêm nay đệ phải ăn tỷ rồi, tỷ có nguyện ý cho đệ ở lại đây vào đêm nay không?" Đối với một nam nhân bình thường mà nói, nữ nhân xinh đẹp đi theo bên người không ít, muốn nói không động tâm, đó là gạt người. Vừa rồi Mai Hương muốn hiến thân, thực sự là Hoa Tinh cố dằn lòng, sở dĩ Hoa Tinh không động vào Mai Hương, cũng là có nguyên nhân. Lúc này đối diện với Trần Lan, Hoa Tinh không cần bận nữa, bộc lộ toàn bộ dục vọng trong lòng.
Sắc mặt Trần Lan ửng hồng, khẽ nói: "Lát nữa đệ còn phải đi gặp Tiểu Vũ nữa mà, hay là đệ đi gặp người ta đi." Hoa Tinh cười nói: "Tất nhiên là đệ muốn đi gặp Tiểu Vũ, nhưng đệ gặp tỷ tỷ rồi lại không nghĩ đến phải đi nữa, tỷ nói phải làm sao bây giờ đây?" Vẻ anh tuấn trên mặt mang theo bộ dáng vô lại và ương ngạnh.
Sóng mắt Trần Lan mị hoặc, liếc hắn, dịu dàng giúp hắn cởi y phục. Không cần phải nói gì, nàng cũng tự hiểu Hoa Tinh muốn ở lại là vì cái gì? Sau khi nàng giúp hắn cởi hết y phục, Trần Lan kiều mị hầu hạ hắn. Hoa Tinh nhìn thân thể mỹ lệ động lòng người trên giường, nhịn không được nhào lên ôm lấy mà ngấu nghiến.
Song thủ Hoa Tinh xoa bóp tuyết nhũ phong mãn cao ngất trời, ngón tay miết lên lên ngọc châu mẫn cảm, rồi ngậm vào. Nhìn Trần Lan đang ưỡn ẹo rên rỉ, Hoa Tinh khoái trá, không ngừng vuốt ve khắp hang cùng ngõ hẻm trên cơ thể nàng, hưởng thụ tư vị tuyệt vời mà không lời nào có thể nói hết được. Mị nhãn của nàng lóng lánh, không ngừng vặn vẹo thân thể, hưởng ứng theo những động tác của Hoa Tinh, cố gắng thỏa mãn dục vọng tham luyến của hắn, đồng thời cũng hưởng thụ khoái cảm kì diệu khi tâm linh hai người đang hòa một nhịp.
Hoa Tinh khoan khoái nhìn Trần Lan, nàng đang dùng cái miệng nhỏ xinh hôn lên khắp thân thể hắn, kiều mị dẫn dụ hắn vào sự thỏa mãn tột cùng. Hoa Tinh nắn nhẹ lên ngọc châu hồng nộn, cảm nhận được miệng của Trần Lan đã ngậm lên kiên đĩnh, thiên ngôn vạn ngữ cũng không diễn tả được cảm giác sung sướng này, thực quá mỹ diệu. Mỗi lần Hoa Tinh bảo Trần Lan dùng miệng hầu hạ mình, nàng đều vui vẻ ưng thuận, luôn yêu kiều thỏa mãn ham muốn của mình, khiến cho bản thân thương yêu nàng rất nhiều, chìm sâu vào khoái cảm được hưởng thụ mỹ nữ thành thục này. Đây cũng chính là tư vị bất đồng so với thiếu nữ e lệ như Mai Hương.
Mỗi lần âu yếm nữ nhân trong lòng, Hoa Tinh đều cảm giác được sự thỏa mãn trong sự yên tĩnh một cách lạ thường như thế này. Hắn hành tẩu giang hồ, không phải vì dã tâm tranh bá thiên hạ, chỉ cầu hạnh phúc, bình yên. Hạnh phúc là gì? Mỗi người có quan điểm riêng của mình, đối với Hoa Tinh mà nói, hắn chỉ muốn được hảo hảo quý trọng, âu yếm với nữ nhân bên người, vĩnh viễn cùng ở một chỗ với các nàng, đó chính là hạnh phúc.
Trần Lan vuốt ve bộ ngực cường tráng của Hoa Tinh, ân cần thỏ thẻ: "Suốt đời này, đã trải qua quá nhiều đau thương, cũng trải qua quá nhiều gian khổ, nhưng bây giờ, tất cả đều trở thành dĩ vãng. Được bình yên nằm trong lòng đệ, tỷ cảm thấy như mình đang trong giấc mộng, không bao giờ muốn tỉnh lại, rời khỏi giấc mộng tuyệt mỹ ngọt ngào này. Lời này có lẽ rất giống một tiểu cô nương, nhưng thật ra nếu là nữ nhân, thì ai cũng luôn có ảo tưởng trong giấc mộng yêu đương. Dù là bao nhiêu tuổi, dù là già hay trẻ, nữ nhân đó đã gặp được một nửa của mình, sẽ bắt đầu trở nên khờ dại, thường xuyên làm ra những sự tình mà không người nào có thể giải thích được. Thời khắc này, hình như tỷ đang được sống lại những ngày còn thơ ấu, được sống lại những kỷ niệm êm đềm trước đây, luôn luôn ngập tràn hạnh phúc, luôn luôn chơi đùa quên đi năm tháng. Miền kí ức khó quên đó, tiếc là đã qua đi. Hiện tại tỷ chỉ muốn một điều thôi, muốn quý trọng từng phút giây ở bên cạnh đệ, muốn mãi mãi khắc sâu vào trong tâm khảm. Cho đến một ngày, tỷ trở thành một lão bà, tỷ sẽ từ từ hồi tưởng lại, từ từ cảm nhận sự ngọt ngào mà cao xanh đã ban cho, tỷ sẽ mỉm cười không hối hận vì quãng thời gian mình đã sống."
Hoa Tinh lẳng lặng nhìn nàng, trong lòng rất cảm động, hắn biết nói gì nữa đây. Có lẽ lúc này, những lời nói ra đều là dư thừa, những cử chỉ ôn nhu mới biểu đạt được tâm ý một cách tuyệt vời nhất. Hoa Tinh ôm chặt nàng hơn nữa, cảm giác sự ma xát với thân thể nàg, hắn muốn nàng hợp với hắn thành một thể, vĩnh bất phân li. Khoảnh khắc này, điều Hoa Tinh có thể làm, cũng chỉ là ôm nàng thật chặt, để hai trái tim vĩnh viễn ở cùng một chỗ, cũng là dùng hành động để thay cho những suy nghĩ ở trong lòng.
Trần Lan nhìn chăm chú vào mắt Hoa Tinh, thấy được tâm ý yêu thương của hắn cứ từng đợt từng đợt ùa vào tâm linh nàng. Lệ, một giọt hai giọt, không cầm lòng được mà rơi rơi, Trần Lan bất ngờ hôn lên một Hoa Tinh, lệ châu lăn vào khóe miệng, cả hai người đều cảm giác một vị đắng ngọt pha lẫn, tựa như mật, tựa như đường làm dịu đi hai trái tim nóng bỏng muốn bừng cháy mãi không thôi.
Thật lâu sau đó, nụ hôn nồng nàn mớt chấm dứt, Hoa Tinh thâm tình nói: "Giây phút này, đệ sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, cả đời này, tỷ sẽ vĩnh viễn thuộc về Hoa Tinh, đệ sẽ luôn luôn quý trọng tỷ. Không cần phải nói gì nữa, lúc này, chúng ta không cần phải đưa những lời thề nguyện. Tâm linh của chúng ta đã giao hòa, chính là lời thề tốt nhất, để suốt đời này vĩnh viễn khắc sâu trong lòng." Nói xong, nhẹ nhàng hôn lên những giọt lệ trên măt nàng, lau đi những giọt lệ ngọt ngào đó.
Ánh mắt Trần Lan ngập tràn hạnh phúc, Trần Lan nói: "Đệ đệ, đa tạ đệ, kiếp này tỷ tỷ vĩnh viễn thuộc về đệ. Giờ tỷ tỷ mặc lại y phục cho đệ, đệ còn phải đi gặp Tiểu Vũ phải không?" Rồi đứng dậy, ân cần mặc lại y phục cho hắn.
Song thủ Hoa Tinh xoa lên song nhũ phong mãn của nàng, cảm thụ sự mềm mai của nó. Hoa Tinh cười khanh khách: "Ngọc thỏ của tỷ tròn thật lại to nữa chứ, cực kỳ xinh đẹp, đệ nắm trong lòng bàn tay, tuyệt diệu quá. Thực lòng tiểu đệ không muốn buông ra, không đành lòng mà rời khỏi nó."
Trần Lan cười duyên đáp: "Thân thể của tỷ tỷ đều là của đệ, sau này bất kể khi nào, đệ cũng có thể phẩm hàm. Giờ đây, mau đi gặp Tiểu Vũ đi, mấy ngày qua, nàng cũng rất nhớ đệ, có rất nhiều chuyện muốn nói với đệ. Ngoan nào, đừng có ương bướng như vậy." Đoạn hôn lên khuôn mặt hắn, sau đó hối thúc hắn rời khỏi.
Hoa Tinh cười sảng khoái, đi ra ngoài, tiến về phòng Tiểu Vũ. Trần Lan dõi mắt vọng theo, ánh mắt chan chứa thâm tình, lẩm bẩm: "Cuộc đời này không có gì phải hối tiếc nữa, đa tạ người, trời cao!"
Màn đêm lung linh, ánh trăng phiêu lãng, sao đêm sà xuống, muốn nói điều chi? Điệu cười hờ hững, giọng nói ngọt ngào, diệu kì đến thế, muốn kể điều chi?
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
7 chương
8 chương
116 chương
72 chương
74 chương
190 chương