Nơi tầng hầm âm u, chỉ có một ngọn đèn yếu ớt. Người đàn ông bị trói hai tay lên tường, trên mặt có một vết cắt dài, ngũ quan sâu mà mạnh mẽ, thoạt nhìn cũng biết là người không dễ xơi. “Tiêu Viễn, cuối cùng cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta.” Borgia đứng trước anh ta, dùng roi da nâng cằm anh ta lên, lạnh lùng cười. “Cưng à, tôi biết em rất muốn gặp lại tôi. Bởi vì “cục cưng lớn” của tôi đối với em cũng lưu luyến không nỡ rời, nhớ mãi không thôi mà.” Tiêu Viễn không sợ chết mà trừng mắt nhìn. Nghe thấy anh ta lại nhắc đến nỗi nhục lớn nhất của cả đời mình, Borgia quả thực tức phát điên, giơ roi quật một cái. “A…” Tiêu Viễn kêu lên đau đớn, trên mặt nhăn nhó một hồi. “Nói, ta cho người nói nữa đó!” Borgia vung tay giống như điên. Tiêu Viễn đau đến thở không ra hơi, vẫn cố tình nói những lời trêu chọc cho đỡ phí cơn giận của người kia. “Cưng à, đàn ông sao lại dùng roi đánh người, hãy cứ làm như tôi lúc trước ấy, đấu một trận công bằng, ai thua thì phục tùng vô điều kiện người còn lại.” Borgia lập tức nhớ tới “trò đó”, khuôn mặt tuấn tú hơi hơi đỏ. “Ai muốn làm chuyện hạ lưu đó với ngươi chứ!” “Ai, không làm cũng vậy, tôi sớm biết em không bằng tôi rồi.” “Được, đấu thì đấu! Ai sợ ai, bản vương tử cho ngươi thấy!” “Còn không cởi trói cho tôi.” “Được, chỉ tháo một tay ngươi thôi, đừng mơ chạy trốn.” Borgia mở còng tay cho anh ta. “Ai cha, cưng à, em hơi thái quá rồi đấy, có em trong này, tôi chạy sao được hả?” Tiêu Viễn nhìn cậu ta cười tà. Borgia hung hăng trừng mắt, “Nói nhiều, ngươi rốt cuộc có muốn đấu không?” “Đương nhiên có chứ, nhưng nói trước, em thua cũng đừng có không chịu thừa nhận đó.” “Hừ, Borgia ta đường đường là vương tử nước J sao phải làm lại chuyện vô vị đó.” “Vậy chúng ta bắt đầu.” Tiêu Viễn đột nhiên kéo khoá, lấy phân thân của mình ra. Vừa thấy cái thứ từng ở trong cơ thể mình mà tàn sát bừa bãi, tim Borgia không hiểu sao đập nhanh, thứ đó trong quần cũng không chịu thua mà cương lên. Ngu ngốc, mày cương lên làm cái quái gì hả! Borgia trong lòng thẩm rủa tiểu đệ đệ. Tiêu Viễn thấy thế cũng cười thầm. Borgia là người đầu tiên, trên giường của nhà tù không biết bao lần đã bắn rất nhiều thứ ở chính trong lòng Tiêu Viễn, đối với phản ứng của cậu ta thì anh ta đều nắm trong lòng bàn tay. “Qua đây, cưng à, lấy thứ của em ra đi, trận đấu bắt đầu rồi.” Borgia thật không muốn tên biến thái này thấy phân thân mình đã cương, nhưng bị thúc giục chỉ có thể xấu hổ vô cùng mà đi ra. Tiêu Viễn vừa thấy cái đó ngóc lên, nhất thời cười to. “Ha ha… Xem ra nó rất nhớ tôi kìa.” “Ai nhớ! Nói bậy!” Borgia thẹn quá hoá giận mà mắng to. “Được rồi, thì không nói nữa.” Tiêu Viễn cười, lau nước mắt, “Quy tắc đấu em còn nhớ chứ? Ai bắn trước người đó thua nha.” “Hừ, yên tâm, người đó tuyệt đối không phải ta.” Borgia tỏ ra mình là vương tử tôn quý, cao ngạo hất cằm. “Được, chúc em thắng lợi, qua đây.” Tiêu Viễn ngoéo tay cậu ta một cái. Borgia có chút không tự nhiên mà tiến tới, đem phân thân của mình áp vào nơi nóng như lửa của người kia. Da thịt hai người vừa chạm, Borgia thiếu chút nữa bật lên tiếng rên. Tiên Vũ cười gian, vươn một tay cầm cả hai thứ, “Tôi đếm đến ba là bắt đầu nhé. Một… Hai… Ba…” Bàn tay thô ráp của anh ta bắt đầu vuốt ve phân thân mẫn cảm, Borgia thoải mái mà cong lưng, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ… “Ư… ưm… Aa…” dương v*t to lớn nóng rát liền kề sát mình khiến Borgia thậm chí có thể cảm nhận được rung động kì lạ. Aaa… Đáng chết mà… Làm sao lại thoải mái như thế này… Người kia chỉ dùng có một tay mà có thể làm cậu ta gần lên đến cao trào, Borgia quả thật hận cái cơ thể không chút sĩ diện đến tận xương tuỷ. Không… Ta không được biến thành đồ *** phụ, chết cũng không! Buộc mình phải nghĩ là đang bị người kia làm nhục, Borgia cực lực chống cự lại ham muốn cuồn cuộn trong người. Nhưng người đàn ông gian ác kia chính là không dễ gì buông tha cậu. Tiêu Viễn cúi đầu nỉ non bên tai cậu ta, “Cưng à… Thấy sao? vừa to vừa nóng lại khoẻ của tôi nó đã muốn cắm vào cái mông hư vừa nhỏ vừa chặt của em, hung hăng bắn phá nó rồi này!” Những lời tục tĩu khó nghe của anh ta giống như là lên đạn cho phát súng, cuối cùng, cái mông Borgia bị anh ta chăm sóc liên tục co rút, lưng một trận tê dại đến nhịn không được mà khom người hét lên, dục vọng kiềm nén đột nhiên tuôn trào mà bắn đầy lên mông người kia… “Ha… ha…” Borgia đầu trống rỗng, vô lực mà ngã vào ngực Tiêu Viễn. “Em thua rồi, cưng à, giờ đến tôi.” Tiêu Viễn lột bỏ quần cậu ta, xoay người cậu ta lại mà mân mê cái mông.. thật lớn nóng phát sợ lâu ngày không gặp cúc huyệt, Tiêu Viễn nắm chặt eo cậu ta, đâm một cái liền xuyên ngay vào cơ thể người kia… “Aaaa…” Tầng hầm nho nhỏ tràn ngập tiếng thét cùng tiếng thở dốc của hai người, đêm sa đoạ mới chỉ bắt đầu… Bị giày vò suốt một đêm, không biết đã làm đến lần thứ bao nhiêu. Khi Borgia tỉnh dậy, thấy mình lại bị người kia đè, quả thật giận đến phát run. “Khốn kiếp! Ta giết ngươi!” Borgia không chút nương tay mà với lấy dụng cụ tra khảo trên tường mà vừa đánh vừa mắng anh ta! “Đứng lên, đừng có giả chết, tỉnh lại cho ta.” Nhưng mà cho dù Borgia có đánh chửi thế nào, anh ta vẫn gục đầu, không nhúc nhích. Qua một hồi, cậu mới phát hiện ra có chuyện gì đó không đúng. “Này, ngươi… Ngươi làm sao vậy?” Nâng đầu anh ta lên, lại phát hiện hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt xám đen, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn. Borgia từ nhỏ lớn lên trong triều đình nước J, đã trải qua sự huấn luyện của ngự y về độc chất, liếc mắt một cái biết ngay đây là dấu hiệu trúng độc. “Ngươi làm sao lại trúng độc?” Borgia hoảng sợ, nhanh cởi trói nốt tay còn lại, ôm vào lòng. Cơ thể anh ta ngày càng lạnh, ý thức đã đi vào hôn mê. Borgia trong lòng hoang mang, vội vàng đỡ lưng anh ta đưa lên trên. Đặt lên giường mình, Borgia cao giọng quát to, “Người đâu!” Hai vệ sĩ ở phòng khách vừa nghe tiếng vương tử gọi vội chạy nhanh đến. “Borgia vương tử, ngài có gì sai bảo?” “Các người trông coi hắn như thế nào đây? Vì sao hắn lại trúng độc? Đồ ăn có độc sao?” Borgia hổn hển hỏi. “Không ạ, thưa vương tử, hắn không phải bị trúng độc từ đồ ăn, mà là do roi ạ.” Vệ sĩ lễ phép trả lời. “Roi?” “Vâng, ngài tối hôm qua không phải đã dặn chúng tôi tìm một cái roi lợi hại nhất, có thể khiến phạm nhân chết đi sống lại sao? Cho nên chúng tôi đã đưa cái roi đã tẩm “Bất oan hoa” mang từ nước ta sang cho vương tử dùng ạ.” “Cái gì? Bất oan hoa?” Borgia nghe vậy hoảng hốt, “Các người là lũ ngu, loại kịch độc ấy giết chết người đó.” Nước J nơi Borgia vương tử ra đời, ở phía nam có một vùng đầm lầy không dấu chân người, quanh năm tràn ngập khí độc, “bất oan hoa” chính là hấp thụ loại khí này mà nở hoa, độc tính vô cùng kì quái. Chất độc trong đó làm người ta chết mà không hề nghi ngờ gì, nên mới được gọi là “bất oan hoa”, ý là chết không oan uổng. Hai thuộc hạ nhìn vương tử tức giận như vậy chỉ biết nhìn nhau. Vương tử điện hạ vốn nói muốn giết chết tên khốn kiếp này mà, bây giờ sao lại tiếc thương hắn thế? Thật kì lạ. “Các ngươi đứng đó làm gì? Thuốc giải! Mau mang thuốc giải tới đây!” Borgia phẫn nộ gào to. “A, vâng, mau, mang thuốc giải qua đây.” Tên vệ sĩ Tiểu Khai vội hô lên. “A? Tôi không cầm, không phải cậu cầm sao?” Tên Tiểu Mã sửng sốt. “Cái gì, rõ ràng cậu nói cậu cầm mà.” “Là cậu nói muốn cầm… Cậu…: “Câm hết cho ta!” Vương tử gầm lên giận dữ, hai người lập tức câm như hến. “Các người nói ngay cho bản vương, các người không có một giọt thuốc giải nào đúng không?” “Ô… Vương tử bớt giận, chúng tôi sẽ điện gấp cho ngự y trong nước mang thuốc giải sang.” Tiểu Mã vội nói. “Tính mạng người trúng “bất oan hoa” chỉ kéo dài trong hai tư tiếng, chờ bọn họ tới thì hắn chết mất rồi!” Borgia trong đầu thầm tính toán, từ qua đến giờ đã hơn mười sáu tiếng rồi, người kia chỉ còn có tám tiếng nữa thôi. “Vậy… Hay mời thầy thuốc đến ạ?” Tiểu Khai đề nghị. “Ngu xuẩn, “bất oan hoa” là độc đặc biệt, bác sĩ bình thường làm sao chữa được?” “Vậy… Vậy…” Ô…Thảm rồi, nói vậy là tên kia chết chắc rồi. “Các người nghe kĩ đây, ta mặc kệ các người muốn làm thế nào thì làm, trước khi mặt trời lặn, nếu không cứu sống hắn ta, thì ta sẽ đem hai người chôn cùng.” Borgia ngồi trên giường nhìn người đàn ông đang nằm không nhúc nhích kia. “Tên khốn nhà ngươi, bản vương tử còn chưa có dạy dỗ ngươi, ngươi không được chết, có nghe không?” Cầm lấy khăn mặt tỉ mỉ lau những giọt mồ hôi trên mặt anh ta, Borgia khó chịu như có người dùng tay bóp lấy trái tim cậu. “Hai tên ngu xuẩn, sao giờ vẫn chưa về?” Lo lắng nhìn ra cửa sổ, Borgia mong mặt trời đừng nhanh xuống núi, thời gian đừng trôi nhanh như vậy. Gần tới kì hạn hai tư tiếng, thần tiên cũng không thể cứu người kia được rồi… “Bản vương tử không cho ngươi chết, không cho ngươi chết…” Ngay lúc Borgia như niệm thần chú, tự nói với mình, thì hai tên thuộc hạ cũng chịu trở lại! “Vương tử, được cứu rồi, hắn được cứu rồi!” Tiểu Khai kích động chạy vào. “Các ngươi có cách rồi sao?” Borgia vội vàng đứng dậy, khẩn trương hỏi. “Ha ha, người này chính là cách của chúng tôi ạ!” Tiểu Mã dẫn một người đàn ông đi vào… “Đó là ai?” Borgia nhíu mày, đánh giá người đàn ông trung niên đeo kính, có vẻ rất nhã nhặn. “Vương tử, ngài có lẽ không biết, đây chính là giáo sư nổi tiếng thế giới về độc chất Hạ Mặc Lâm, chúng tôi ép ông ấy tới đây, doạ ông ấy nếu không tìm ra thuốc giải sẽ lấy mạng, kết quả ông ấy nói có cách chữa độc của “bất oan hoa”. Vương tử, ngài nói chúng tôi có thông minh không ạ?” Tiểu Khai nịnh hót. “Thông minh cái rắm! Thông minh mà lại bỏ quên thuốc giải?” Borgia trừng mắt khinh thường. Hai thuộc hạ gãi đầu, ngượng ngùng cười. Hừ lạnh một tiếng, Borgia nhìn qua người kia, cảm xúc dịu đi ít nhiều, “Giáo sư Hạ, có chắc ông giải được “bất oan hoa” không?” Hạ Mặc Lâm nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi nhiều năm trước đã từng tới quý quốc, mang loại hoa lạ này về nghiên cứu, cách giải độc tôi biết rõ.” “Thật tốt quá.” Borgia như buông được tảng đá lớn trong lòng. “Vậy phiền ông, nếu ông có thể cứu sống hắn, bản vương sẽ đền đáp xứng đáng.” “Không cần. Cứu người quan trọng nhất, những chuyện khác không cần nói.” Có thể dùng kiến thức của mình để cứu người, đối với Hạ Mặc Lâm mà nói chính là hạnh phúc lớn nhất. “Để tôi xem anh ta trúng độc đến mức nào.” “Vâng, mời giáo sư Hạ, bên này.” Sau một lúc kiểm tra, Hạ Mặc Lâm viết ra giấy vài thứ, dặn dò họ đi mua về. “Đường đen, thạch cao, cây trinh nữ?” Borgia sửng sốt nhìn, rồi giận dữ túm lấy cổ áo người kia, “Đây là cái quái gì? Ngươi đùa ta sao? Bất oan hoa chính là kì độc, có thể dùng mấy thứ đơn giản này để giải sao?” “Đương nhiên rồi, trời sinh vạn vật, có cái này tất có cái khác khắc chế.” Hạ Mặc Lâm vẫn giữ nguyên thái độ ôn hoà, cũng không vì cậu trai thiếu lễ độ mà thấy giận. Borgia không tin tưởng. Nhưng vì thời gian cấp bách, thật sự không còn cách khác, đành thử xem sao. “Giáo sư Hạ, ta cảnh cáo trước, nếu người này có chuyện gì, ta tuyệt đối không để ông sống mà nhìn mặt trời đâu.” Hạ Mặc Lâm cười nhạt, tựa như không hề lo lắng. “Vương tử yên tâm, tôi dám chắc đó.” “Hừ, tốt hơn là nên như thế. Hai người,” Borgia nhìn về hai vệ sĩ, “Canh ở cửa, không cho ông ta liên lạc với bên ngoài.” “Vâng.” Vân Dật hội bây giờ chính là tràn ngập một bầu không khí tiêu điều xơ xác. Cha của Hạ đại đường chủ mất tích làm chấn động cả bang. “Vương Nguyên Tề, ông nói rõ cho tôi xem, dượng tôi rốt cuộc làm sao lại mất tích?” Hạ Vũ Thụy mất đi vẻ thong dong tự tại bình thường, mặt đằng đằng sát khí đập mạnh lên bàn. “Thưa… Thưa Hạ đường chủ, chiều hôm nay, vì giáo sư Hạ không có đến phòng thí nghiệm dạy học, tôi mới biết chuyện này.” Hiệu trưởng Vương quỳ trên đất, sợ tới run người. “Khốn nạn! Đã bao lâu rồi mà giờ ông mới báo cho tôi?” “Ô… Thuộc hạ là không muốn kinh động đường chủ, muốn tự tìm trước, cho nên mới… mới…” “Câm miệng!” Hạ Vũ Thụy đá bay ghế dựa, “Nếu không phải vì vài năm gần đây ông với dượng tôi tận tình hết sức, tôi tuyệt đối không tha cho ông! Giờ tôi không muốn nghe ông nói nhảm nữa, lập tức triệu tập tất cả huynh đệ trường học lân cận điều tra, có manh mối gì báo ngay cho tôi. Đi ngay!” “Dạ, đường chủ, tôi làm ngay!” Vương Nguyên Tề vội đứng dậy, chạy ra ngoài. “Vũ Thụy, nghe nói cha cậu mất tích?” Trầm Quan Kiệu nghe tin chạy ngay tới. “Anh Cả…” Hạ Vũ Thụy nhìn người anh của mình, hai mắt liền đỏ, “Dượng tôi, ông ấy… ông ấy…” “Đừng lo, tôi sẽ dùng hết mọi mối quan hệ hai phe hắc bạch, đem toàn lực giúp cậu tìm cha.” “Cám ơn anh Cả. Anh biết là tôi không thể để mất cha dượng mà… Tôi sợ… Rất sợ…” Hạ Vũ Thụy nghẹn ngào khóc. “Rồi rồi, nghĩ coi ai bắt cóc giáo sư Hạ, ông ấy gần đây có gây thù chuốc oán với ai không?” “Không. Dượng tôi cuộc sống đơn giản, hàng ngày không đến trường thì ở nhà, tôi để Vương Nguyên Tề ở trường chính là muốn bảo đảm an toàn cho ông ấy, ai ngờ có kẻ bắt ông ấy đi… Là tôi không tốt, tôi không bảo vệ được ông ấy…” Hạ Vũ Thụy tự trách mình mà ôm đầu. “Vũ Thụy, cậu có nghĩ là Borgia không?” Trầm Quan Kiệu đột nhiên nói. “Cái gì?” Gặp chuyện tất không còn tỉnh táo, Hạ Vũ Thụy vốn đang lo sợ bỗng bừng tỉnh. “Chuyện này hắn không phải không làm được. Cậu nghĩ coi, lúc trước chính cậu dùng kế lừa hắn đến đây, hắn muốn trả thù cậu, nên rất có thể là hắn làm.” “Anh Cả nói có lý. Tôi lo quá mà không nhớ ra tên khốn đó.” “Nhưng nếu là hắn thì chuyện này khó giải quyết đó.” Trầm Quan Kiệu nhăn mặt. “Không, anh Cả, vừa hay, nếu là hắn thật, sự tình càng đơn giản.” “A, cậu tính thế nào?” Nhìn cậu ta khôi phục lại thần thái thông minh lanh lợi, Trầm Quan Kiệu biết cậu ta đã có cách. “Anh Cả, tôi muốn mượn anh một thứ.”