Điềm Mật Anh Túc
Chương 6
Có người không uổng một phát súng đã đánh rớt “tình địch” nằm vùng.
Vào phòng riêng trong phòng thí nghiệm, Hạ Mặc Lâm chìm đắm bên cạnh cục cưng, hoàn toàn không biết bên ngoài tin đồn đã bay đầy trời.
“Thụy Thụy, mệt lắm sao? Muốn ngủ một chút không?” Đang chui đầu vào giữa một đống tài liệu, Hạ Mặc Lâm ngẩng lên hỏi đứa bé đang ngồi trên sofa.
“Không đâu, con đang xem quyển sách này rất thú vị mà.” Hạ Vũ Thụy đong đưa đôi chân trần trắng nõn hứng thú tràn trề mà nói, “Dượng à, trong truyền thuyết nói ở Thái Bình Dương có một hòn đảo, dưới đáy biển gần đó có một loại cỏ là ”Cloud Fire”, nó có độc tính cao, nhưng lại có thể hoá giải độc nếu đốt nó, thật là kì diệu, con chưa từng nghe qua thứ như thế này.
Hạ Mặc Lâm hễ động đến chuyên môn là đôi mắt sau cặp kính bắt đầu loé sáng, “Đúng vậy, đáng tiếc đó chỉ là truyền thuyết, chúng ta cũng chỉ theo lời sách cổ mà biết đại khái nó ở chỗ nào, còn chưa từng có người nào lặn xuống biển tìm cả.”
“Người khác không đi, dượng có thể đi mà. Nhưng mà con không kêu dượng tự mình xuống biển đâu đó, rất nguy hiểm, con cũng không chấp nhận đâu, ý con là dượng có thể lập một đội khảo sát ấy.” Hạ Vũ Thụy biết người kia hứng thú nhất chính là nghiên cứu độc vật đủ loại đủ kiểu trên thế giới.
“Dượng cũng muốn nêu ra kế hoạch đó, nhưng kinh phí lớn quá, dượng nghĩ phía trường sẽ không phê duyệt đâu. Huống chi đây lại là một vấn đề ít được quan tâm, ngoại trừ dượng có lẽ không còn ai hứng thú nữa.”
Hoá ra là vấn đề kinh phí, Hạ Vũ Thụy trầm ngâm một lát, trong lòng có ngay một ý định. “Yên tâm đi dượng, tiếng tăm dượng lớn như vậy, chỉ cần dượng công bố tin này, nhất định sẽ có người tài trợ ngay.”
“Chỉ sợ là không dễ thôi.” Hạ Mặc Lâm tiếc nuối lắc đầu. Các công ty tài trợ bình thường đều tính đến lợi ích kinh tế rồi, “Cloud fire” lại là một loại cây chỉ nghe truyền thuyết, có tồn tại thật hay không chả ai rõ, ai dám vì một chút hiếu kì mà ném đi một đống tiền chứ.
“Yên tâm, con là ngôi sao may mắn của dượng mà, có Hạ Vũ Thụy con ở đây cam đoan dượng muốn gì cũng có!” Hạ Vũ Thụy ngồi trên đùi người kia, hôn lên mặt anh ta một cái.
“Thụy Thụy chính là ngôi sao may mắn của dượng.” Hạ Mặc Lâm hôn lại. Có thể có được tình yêu của đứa nhỏ này mà không đòi hỏi gì thì đó quả là may mắn lớn nhất đời người đàn ông rồi.
“Dượng cũng là ngôi sao may mắn của con. Dượng không biết có thể gặp được dượng con chính là rất may mắn đó.” Hạ Vũ Thụy dùng ánh mắt tràn ngập yêu thương nhìn người kia.
“Thụy Thụy…” Hạ Mặc Lâm trong lòng rất cảm động, bất chấp đang ở trường học, cúi đầu hôn lên trán cậu ta. Hai người ôm chặt nhau, hôn thật sâu, môi quấn môi, trao nhau nước bọt ngọt ngào.
“Ư ưm…” Hạ Vũ Thụy bị hôn đến điên đảo thần hồn, mềm nhũn mà ngã vào lòng anh ta.
Ngay lúc hai người bắt đầu động tình cởi bỏ quần áo nhau thì…
Knock… Knock…
“Giáo sư Hạ có đó không?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc.
Hạ Mặc Lâm vội đứng dậy kéo cục cưng đứng lên, sửa sang lại quần áo xộc xệch của hai người. “Khụ khụ, là hiệu trưởng sao? Xin mời vào.”
Một bác già hói đầu, âu phục thẳng thớm mở cửa đi vào, “Giáo sư Hạ, có bận không? Tôi quấy rầy hai người à?.”
“Ách, không có.” Hạ Mặc Lâm có chút không bằng lòng, cười cười.” Hiệu trưởng, giới thiệu một chút, đây là con trai tôi Vũ Thụy. Thụy Thụy, mau qua chào hiệu trưởng Vương đi.”
Hạ Vũ Thụy lễ phép gật đầu, “Hiệu trưởng Vương, xin chào.”
“Cậu Hạ, xin chào.” Hiệu trưởng Vương vội vàng khom người đáp lại.
Hạ Mặc Lâm thấy thế có chút sửng sốt, kì lạ, hiệu trưởng Vương sao lại dùng đại lễ với hàng hậu bối thế? Thái độ như vậy quả hơi quá?
“Dượng, hiếm khi gặp được hiệu trưởng Vương, mọi người ngồi xuống uống trà đi.”
“Được, hiệu trưởng có rảnh không?’
“Có rảnh, đương nhiên là rảnh rồi!” Hiệu trưởng Vương ngữ khí vô cùng thân thiện.
“Vậy dượng đi mua bánh với trà đi nha?”
“Tất nhiên, dượng đi mua bánh bông lan nhân nho đây.”
“Hi, vẫn là dượng hiểu con nhất.” Hạ Vũ Thụy nũng nịu ôm lấy người kia, cười nói.
Hạ Mặc Lâm chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cục cưng cái gì cũng quên được luôn. Cũng không quan tâm hiệu trưởng ngay trước mặt, liền yêu thương mà quay lại ôm lấy cục cưng vào lòng, “Con là tất cả của dượng, như thế nào dượng lại không biết con thích ăn gì. Dượng đi rồi về ngay, con tiếp chuyện hiệu trưởng Vương nhé.”
“Dạ vâng.”
“Hiệu trưởng Vương, ông tự nhiên nhé, tôi ra ngoài một chút.”
“Vất vả cho anh rồi.”
Đợi cho Hạ Mặc Lâm đi ra khỏi phòng, bầu không khí trong phòng đột nhiên thay đổi.
Chỉ thấy hiệu trưởng Vương khuôn mặt trang nghiêm, cúi thấp người với cậu trai trước mặt, cung kính hô to, “Thuộc hạ Vương Nguyên Tề kính chào Hạ đường chủ!”
Hạ Vũ Thụy cũng không nhìn ông ta, tao nhã ngồi trên sofa, một lúc lâu sau mới thản nhiên nói, “Được rồi.”
“Cảm ơn đường chủ.” Vương Nguyên Tề lúc này mới dám đứng thẳng dậy.
Hạ Vũ Thụy hai mắt khép hờ, trên mặt không nhìn ra cảm xúc, “Vương Nguyên Tề, ông cũng biết bản đường chủ lúc trước vì cái gì tôi lại tác động mà đưa ông vào làm hiệu trưởng trường này chứ?”
“Thưa đường chủ, thuộc hạ đương nhiên biết. Hạ đường chủ hao tâm tổn ý thế này đơn giản là muốn thuộc hạ vào trường bảo vệ giáo sư Hạ, giúp ông ấy tránh khỏi rắc rối, thu xếp tốt mọi điều kiện thích hợp để giáo sư Hạ nghiên cứu.”
“Vậy sao ông còn dám cả gan làm loạn!” Hạ Vũ Thụy đột nhiên mở hai mắt, lộ ra ánh nhìn lạnh giá. “Tôi rất không hài lòng với hành vi của ông gần đây, ông còn không biết tội?”
Vương Nguyên Tề nghe vậy trong lòng giật mình, không hiểu sao mình lại đắc tội với vị đường chủ khó tính nhất Vân Dật hội, vội vàng quỳ ngay xuống. “Thuộc hạ không biết, mong Hạ đường chủ chỉ ra cho thuộc hạ hiểu.”
“Hừ, còn giả vờ. Cha dượng tôi gần đây thay đổi một nữ trợ giáo, việc điều động nhân sự này còn chưa được bản đường chủ cho phép cơ mà?”
“A?” Vương Nguyên Tề nghe vậy nhất thời há hốc miệng, “Chuyện này… Chuyện này chính là việc nhỏ, thuộc hạ những tưởng Hạ đường chủ ngày bận trăm công nghìn việc, nên không muốn vì chút chuyện mà phiền ngài.”
Không phải chứ, Hạ đường chủ vì chuyện này mà tức giận sao?
“Câm cho tôi! Có phải việc nhỏ hay không là do bản đường chủ quyết định, không cần đến ông! Về sau ông phải lọc triệt để những người ở gần cha dượng tôi, mặc kệ là thầy giáo già, trợ giáo lẫn lao công, tất cả đều đổi thành nam giới hơn năm mươi, không được xếp nhân viên nữ tiếp cận cha tôi. A, đúng rồi, để đề phòng sự cố, cho dù là nam giới cũng phải chụp ảnh cùng lý lịch cho bản đường chủ xét duyệt.”
“Thuộc hạ xin nghe.” Chậc, đường chủ cứ nói thẳng là chọn nam giới vừa già vừa xấu là được mà.
“Còn nữa, từ học kì sau, khoa độc học không tuyển sinh viên nữ, còn đám sinh viên nữ hiện tại thì bằng giá nào cũng chuyển họ sang khoa khác, nghe chưa?”
“Nghe… Nghe rõ rồi ạ, thuộc hạ làm ngay.” Kì thật Vương Nguyên Tề một chút cũng không hiểu.
Hạ đường chủ như thế nào lại đề phòng phụ nữ như đề phòng trộm thế kia, chẳng giống con của người kia gì cả, là vợ anh ta thì đúng hơn!
Vương Nguyên Tề hoàn toàn không biết mối quan hệ bí mật của hai người nên nghĩ mãi cũng không thông. Nhưng mà dù Vương Nguyên Tề có trăm lá gan cũng không dám mở miệng hỏi một câu. Vân Dật hội rõ ràng tụ hợp được một đống người như thiên thần lại ưa thay đổi, làm sao đám phàm phu tục tử như ông ta có thể đo lường được.
“Việc cuối cùng…”
Ô… Còn nữa hả? Vương Nguyên Tề lộ nét đau khổ trên khuôn mặt già nua, cẩn thận hỏi, “Hạ đường chủ còn có gì sai bảo?”
“Cha dượng tôi gần đây có hứng thú nghiên cứu một đề tài, ông lập tức cấp kinh phí để ông ấy triển khai nghiên cứu, về mặt kinh phí thì do bản đường chủ chi trả bao nhiêu cũng được, ông chỉ cần phê duyệt là được.”
Hô, chuyện này dễ thôi. Vương Nguyên Tề cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. “Thuộc hạ xin nghe.”
Hạ Vũ Thụy lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, vẫy tay cho người kia lui.
========
Giang Kiêu Long gần đây có thể nói là lao lực liên tục.
Chẳng những phải truy nã tội phạm mà không có manh mối, lại còn bị một tên háo sắc biến thái trói vào giường, hàng đêm chà đạp.
“Ư a… A, nhẹ một chút, đau quá… Thằng bé này! Rốt cuộc có để chịu yên không?” Giang Kiêu Long đau khổ thở phì phò, huyệt phía sau đã bị làm đến xuất huyết, nhịn không được chửi ầm lên.
“Ưm, đương nhiên không yên được rồi, cái mông hư này làm cho người ta mê mẩn như thế, làm đến thế nào cũng không đủ à.” Một cậu trai tóc đen dài đến lưng, tuổi chừng mười bảy mười tám, tướng mạo hoàn mĩ tuấn tú, cười tà.
“Làm cái đầu mẹ ngươi ấy!” Giang Kiêu Long điên đến mức bất ngờ đạp cho cậu ta một phát.
“A… Cậu lại quên mẹ cháu chính là chị của mình rồi, cậu mắng bà ấy như vậy vạn nhất để bà ấy biết thì không hay đâu.”
“Cháu dám nói cho chị ấy biết, cậu sẽ giết cháu!”
Cái gọi là “chị lớn cũng như mẹ”, từ nhỏ mất mẹ, Giang Kiêu Long chính là sợ nhất người chị hơn mình mười tuổi, hung dữ vô cùng.
“Hi, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời cháu, làm cháu dễ chịu, tình cảm cậu cháu ta tốt như vậy, thì còn thời gian đâu mà đi tố cáo nữa ha?” Dùng sức mở hai đùi cứng cáp của người kia, Kỉ Tử Hạo vừa trêu chọc vừa không quên di chuyển thân dưới.
“Aaa… Đừng cử động… Cậu muốn xuất… Đừng… Cậu chết mất…” Vặn vẹo cái mông rắn chắc, kháng cự lại khoái cảm chạy thẳng từ phía sau lên não, không biết phân thân mình đã bắn bao nhiêu lần và sẽ còn bắn bao nhiêu lần nữa, nhưng nhỡ ra nếu bắn nữa e cả nước tiểu cũng phun theo mất.
Ô… Nếu thật như vậy, mình còn làm được gì ngoài đâm đầu mà chết chứ! Đại ca hắc bang lừng lẫy giang hồ thực không còn cách gì ngoài việc âm thầm khóc than trong lòng.
Cậu trai kia thấy người cậu ruột yêu dấu bị mình làm đến hai má hồng hồng, hai mắt ứa lệ, phân thân to lớn không hợp tuổi cậu ta hưng phấn mà ra vào nơi huyệt nhỏ chật chội, kiên quyết làm cho nơi đó giãn ra!
“Aa… Đừng mà… Ruột muốn nát rồi!” Giang Kiêu Long hoảng sợ kêu to.
Ô… Thằng bé này quả không phải người mà là quái vật mà!
“Ư… Ai bảo cậu làm bộ dạng *** đãng đó… Aaa… Thích muốn chết!” Thắt lưng tê dại một hồi, Kỉ Tử Hạo cố nén cảm giác muốn xuất tinh, hung hăng đâm mạnh tới chỗ sâu nhất vài cái!
“Aaa… Chết mất…” Cơ thể từng chút bị đâm cái một, Giang Kiêu Long hai mắt trợn trắng, đại ca hắc đạo nổi danh giang hồ nhịn không được mà bị cậu trai kia làm cho phải bắn!
Ôm chặt cơ thể run rẩy không ngừng, cậu ta yêu thương hôn lên miệng anh ta, lúc này mới thoả mãn mà xuất tinh… dương v*t Kỉ Tử Hạo đến khi hoàn toàn mềm nhũn mới lưu luyến mà rời khỏi cơ thể người cậu yêu nhất, “Tốt lắm, hôm nay tha cho cậu đó, cậu ngủ đi.”
Cảm giác phân thân cậu ta vừa rút ra, Giang Kiêu Long lập tức ngất đi.
Ngây dại nhìn nét mặt lúc ngủ của anh ta, Kỉ Tử Hạo yêu đến không ngừng vò mái tóc kia. “Như thế nào lại có người đáng yêu đến thế…”
Nếu không phải vì suy nghĩ cho sức khoẻ anh ta, cậu đã nhịn không đựơc mà trèo lên bắn tiếp ấy chứ.
Ngay lúc cậu còn miên man suy nghĩ, di động bên giường rung lên…
Cầm lấy di động nhìn kĩ một chút rồi Kỉ Tử Hạo nhấn nút, “Các cậu tới rồi?… Ừ, biết rồi. Đợi ở chỗ hẹn nhé.”
Cậu gấp điện thoại, đem chăn bông đắp lên người người kia cẩn thận, hôn lên trán một cái. “Cháu đi rồi về ngay, cậu yêu.”
Mặc áo ngủ xuống giường, Kỉ Tử Hạo xuống tầng dưới đi vào thư phòng. Ở trong thư phòng phía đông có treo bức tranh mỹ nữ Trung Quốc, cậu nhấn nhẹ trên tay nàng ta một cái, một cửa ngầm đột nhỉên mở ra. Đi vào mật đạo thật dài, một mật thất không ai biết hiện ra, là nơi che giấu một tội phạm quan trọng đang bị truy nã.
Nằm không nhúc nhích ở trên giường, người con trai tướng mạo tuấn mĩ, tràn ngập vẻ phong tình của người ngoại quốc.
“Anh à.” Kỉ Tử Hạo mở miệng gọi người anh em kết nghĩa.
Người kia nhắm mắt, không hề phản ứng.
Kỉ Tử Hạo bất đắc dĩ thở dài. “Anh à, mau dậy đi, còn đón người của anh sắp tới này.”
Cậu trai từ trên giường bỗng nhảy lên, “Anh đã nói anh không đi! Em nghe không hiểu ư?”
“Anh, anh sao lại cố chấp thế! Đừng lấy mạng ra đùa nữa được không? Em chính là hao hết tâm tư mới cứu được anh ra, chẳng lẽ anh còn muốn bị bắt lại?”
“Hừ, em yên tâm, cho dù Vân Dật hội thông minh thế nào thì có nghĩ nát óc họ cũng không ngờ bản vương tử đang trốn ở trong nhà Giang đại đường chủ của họ đâu.”
Hoá ra người bị giấu ở đây chính là trọng phạm của Vân Dật hội, Borgia vương tử!
“Không thể nói thế được, bây giờ vì không có Hạ Vũ Thụy ở đây, chứ nếu anh ta quay lại, không giữ được anh ta tìm tới tận cửa, thôi để tránh đêm dài lắm mộng, anh vẫn nên nhanh đi đi.”
“Anh không đi! Chưa bắt được tên biến thái kia thì anh chưa đi! Anh muốn trả thù, Borgia anh nhất định phải cho hắn nếm thử loại nhục nhã này!” Nghĩ đến chính mình bị bắt phải mở hai chân cho tên kia ngày đêm xâm phạm, Borgia vương tử thân phận cao quý nhịn không được tức đến run người.
“Anh còn muốn bắt cái tên họ Tiêu kia? Người ta là muốn bắt anh kìa! Anh không biết hắn ta đã nghiện nặng anh rồi à?”
“A, câm miệng!” Borgia đỏ bừng mặt.
“Anh kêu em câm miệng cũng vô ích. Sau khi anh mất tích, họ Tiêu kia chính là giận đến phát cuồng. Hắn phụ trách nhà giam, anh còn không hiểu hắn có bao nhiêu thủ đoạn nham hiểm hả? Anh à, nghe em đi, về nước đi, việc này rồi chúng ta bàn lại sau.”
“Không! Không bắt được hắn, anh không đi đâu cả!”
“Anh thật là…” Kỉ Tử Hạo quả rất chán nản. Cậu day day hai bên thái dương đau nhức, “Được rồi, được rồi, em nghĩ cách là được. Nhưng anh phải nghe em hôm nay đổi chỗ trốn đã.”
“Sao? Sợ bị cậu em phát hiện à?”
“Hừ, em sợ gì?” Kỉ Tử Hạo cao ngạo vênh mặt, “Cho dù cậu biết cũng làm gì được em? Em lại chả dùng công phu trên giường dạy bảo cậu ấy!”
“Thật? Sao anh lại thấy như cậu của em không cam tâm tình nguyện vậy kìa?”
“Anh còn giễu em? Anh thì sao? Vì Hoắc Phi mà thành một vương tử tôn quý bị truy nã, thật đúng là si tình nhất thế giới à.” Kỉ Tử Hạo phản đối, trừng mắt nhìn.
“Chuyện không liên quan A Phi.” Trong mắt Borgia hiện lên một tia đau đớn, “Là anh ngốc thôi. Anh nghĩ có thể có được cậu ta. Nhưng mà trái tim cậu ta, cơ thể cậu ta từ lâu lắm rồi đã dành hết cho một người. Cậu ấy chưa từng lừa gạt anh, là chính anh không chấp nhận sự thật, anh không trách gì cậu ấy cả.”
“Quên đi, quên cậu ta đi anh.”
“Em yên tâm, Borgia anh tốt xấu gì cũng là một vương tử, nam tử hán đại trượng phu, bắt được thì cũng thả được. Anh sẽ quên cậu ta. Hiện giờ lòng anh chỉ muốn bắt cái tên kia thôi!”
Trong mắt Borgia hừng hực ngọn lửa báo thù…
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
28 chương
22 chương
83 chương
12 chương