Đích nữ tàn phi
Chương 105 : Tiệc sinh thần phong ba (7)
“Phong Lan ngươi cùng tỷ tỷ của mình quan hệ không tốt sao?” Diệp Linh Vi là nữ nhi duy nhất trong nhà, trên không có huynh tỷ, dưới không có đệ muội, cho nên nàng cũng không hiểu rõ mối quan hệ này của hai người. Nữ hài tử thường xuyên tranh cãi là bình thường, có một số người cũng có thể vì như vậy mà trở nên thân thiết hơn, cũng có một số người vì vậy mà lại càng xa cách, nàng không biết Tiết Phong Lan và Tiết Phong Linh là loại người nào, chỉ là tỷ muội có thể trên bàn ăn ở trước mặt mọi người tranh cãi kịch liệt như vậy, rõ ràng là quan hệ không mấy tốt đẹp.
“Ngươi cảm thấy như vậy sao?” Tiết Phong Lan cười nhạt, để mặc Diệp Linh Vi đẩy nàng đi đến bên một cái bàn đá, hai người vừa đi vừa hàn huyên, thế mà đã đi đến hoa viên.
Hoa viên của phủ nào cũng giống như phủ nấy, chỉ là so với Thái tử phủ, Trường Bình Hầu phủ có vẻ như kém hoa lệ hơn, nói cũng phải, Thái tử là đứa con của rồng, phủ đệ nếu không xa hoa lộng lẫy thì sẽ không tài nào nói lên thân phận của hắn, chỉ là so với vẻ nguy nga tráng lệ của Thái tử phủ, nàng càng thích vẻ thanh nhã thoát tục trong cách trang trí của Trường Bình Hầu phủ.
Bên trong chính viện tấp nập người, hoa viên thì lại vắng lặng không bóng người, bây giờ là cuối xuân, khí trời đã trở nên ấm áp hơn nhưng vào ban đêm gió lộng, cơn gió mang theo hơi lạnh truyền đến khiến nơi này càng thêm quạnh quẽ.
“Hai người cãi nhau kịch liệt như vậy tất cả mọi người đều nhìn thấy, chỉ sợ ai cũng nghĩ giống ta.” Diệp Linh Vi thở dài, trước kia nàng còn muốn mẫu thân sinh hạ vài cái đệ đệ muội muội, như vậy nàng liền có thể trở thành trưởng tỷ, ngày ngày cùng các đệ muội hái thuốc học y để cứu người, hiện tại nhìn thấy tỷ muội nhà Tiết gia nàng thầm cảm thấy nay mắn vì Diệp gia chỉ có một mình nàng.
“Trước kia chúng ta không có như vậy đâu.” Tiết Phong Linh không khỏi nhớ lại chuyện cũ, nàng cùng Tiết Phong Linh sinh vào gần cuối hạ, đó một ngày nắng nhẹ, khi hoa linh lan vừa nở không bao lâu, cho nên Thượng thư phu nhân mới đặt tên cho tỷ muội các nàng một người là Phong Linh, một người là Phong Lan, nàng chỉ sinh sau Tiết Phong Linh vỏn vẹn hai phút, thế nhưng số phận của nàng cũng vì vậy mà thay đổi.
Hai thiếu nữ như hoa như ngọc, mặc dù là nữ nhi nhưng Thượng thư đại nhân cũng hết lòng sủng ái các nàng, Thượng thư phu nhân bởi vì mất đi nhi tử, đau buồn quá độ hiện tại lại có nữ nhi cho nên nàng đem tất cả những tình yêu thương dành hết cho nữ nhi, cho dù là thứ quý giá nhất, chỉ cần là nữ nhi muốn Thượng thư phu nhân cũng không có nửa câu oán trách mà đoạt về cho các nàng. Lý Thừa tướng không phải người trọng nam khinh nữ, biết tin nữ nhi duy nhất của ái thê sinh hạ một đôi song sinh tỷ muội liền cho người đang lễ vật đến chúc mừng, trái lại người làm tổ mẫu như Tiết lão thái thái, ngay cả nhìn cũng cảm thấy chướng mắt, giây phút Tiết Phong Lan mở mắt chớp chớp, vươn tay muốn tổ mẫu bế nàng thế nhưng người kia lại vô tình quay người bỏ đi, nàng liền biết đối phương không thích nàng.
Trí nhớ của trẻ con thường không tốt nhưng trí nhớ của Tiết Phong Lan trước giờ vốn rất tốt, kí ức mà càng khiến nàng không vui nàng lại càng ấn tượng sâu đậm hơn kí ức mà nàng cảm thấy vui vẻ, giống như khi ở bên cạnh Lam Thành Vũ, nàng chỉ nhớ về khoảng khắc mà hắn đối xử tệ bạc với nàng thay vì những lời thề non hẹn biển của hắn, tuy nhiên có một người khiến nàng có thể nhớ rõ từng khoảng khắc với người đó, cho dù là vui hay buồn, người đó đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nàng, người đó không ai khác chính là Tiết Phong Linh.
Hai người là tỷ muội song sinh, từ nhỏ đã tâm linh tương thông, lúc nhỏ tình cảm tỷ muội hai người rất tốt, thậm chí chỉ cần là thứ nàng muốn Tiết Phong Linh đều không ngần ngại cho nàng, trong mắt tất cả mọi người nàng là bảo bối của Tiết gia, cho nên dưỡng ra có chút nghịch ngợm, bất quá bởi vì tỷ tỷ luôn che chở cho nàng nên Tiết Phong Lan mới không sợ trời không sợ đất, càng không có đêm thân phận của những người thấp hơn mình để vào mắt. Khi nàng cùng Tiết Lan Hương tranh chấp, Tiết Phong Linh nhất định sẽ thay nàng ra mặt, khi nàng cùng Tiết Phong Linh cãi nhau, Tiết Phong Linh nhất định là người nhận sai trước, khoảng thời gian đó Nhị lão gia vẫn còn, Tiết Lan Hương vẫn là tiểu thư được sủng ái, các nàng chơi với nhau hoàn toàn là thật tâm, không tồn tại dị tâm khác, cùng với Tiết Thanh Liên bốn người các nàng thật sự giống như một người, cho đến năm bảy tuổi tất cả mọi thứ bắt đầu có sự thay đổi.
Thượng thư đại nhân phải đi đến Vân Châu tuần tra, Tiết Phong Lan biết được chuyện này liền náo loạn đòi đi, Thượng thư đại nhân lúc đầu cự tuyệt nhưng nhìn nữ nhi khóc đến thảm thương nên bất đắc dĩ đồng ý, Tiết Phong Lan vui vẻ lôi kéo muốn Tiết Phong Linh đi cùng, ba ngày sau khởi hành, một nhà ba người Tiết gia lên đường, bởi vì Thượng thư phu nhân không tiện đi theo cho nên nàng liền để Trần ma ma đi theo để chăm sóc các nàng. Thượng thư đại nhân đến Vân Châu là để làm việc cho nên khi đến nơi hắn liền giao cả hai cho Trần ma ma chăm sóc, một ngày nọ ba người đi dạo ở một khe suối, trong lúc Trần ma ma không để ý Tiết Phong Linh đã bị lạc mất, Tiết Phong Lan lúc đó còn nhỏ không rõ lạc mất nghĩa là gì, nhưng nàng biết tỷ tỷ sẽ rời bỏ nàng nàng liền khóc muốn tỷ tỷ, Thượng thư đại nhân đau lòng nữ nhi, ôm nàng an ủi, cũng không quên cho người đi tìm Tiết Phong Linh. Tận ba ngày sau Tiết Phong Linh mới tìm thấy trong một ngôi nhà hoang, thấy nữ nhi không sao liền yên tâm, về sau chỉ đem chuyện này nói với Thượng thư phu nhân mà giấu tất cả mọi người, sợ mọi người nói sai lại gợi lên kí ức không vui của nữ nhi, Thượng thư phu nhân biết chuyện đau lòng một trận, sau đó đối với đại nữ nhi càng thêm nuông chiều.
Tiết Phong Lan thấy tỷ tỷ được mẫu thân yêu thương cũng không ghen tỵ, nàng lúc này đã có nhận thức của riêng mình, nàng biết bởi vì tỷ tỷ gặp chuyện cho nên mẫu thân làm vậy là để trấn an tỷ tỷ, chỉ là mẫu thân yêu thương tỷ tỷ, vắng vẻ muội muội, người làm muội muội như nàng thật sự có chút tủi thân nhưng nghĩ đến trước giờ tỷ tỷ vốn sủng ái nàng, Tiết Phong Lan quyết định đem tâm tư này chốn sâu dưới đáy lòng, không muốn nói đến.
Tiết Phong Linh năm bảy tuổi, tính tình so với trước kia cũng không khác bao nhiêu, chỉ là khi ở bên cạnh nàng Tiết Phong Lan không còn cảm thấy ấm áp nữa, thay vào đó là sự lạnh lẽo, thế nhưng ở trước mặt nàng Tiết Phong Linh luôn mỉm cười dịu dàng, mặc dù nụ cười ấy không đạt đến đáy mắt, khi đó nàng còn quá nhỏ cho nên cũng không hiểu rõ. Có một lần Tiết Phong Lan đi tìm Tiết Phong Linh để cùng nhau chơi đùa, bởi vì chuyện Tiết Phong Linh bị lạc mất cho nên Thượng thư phu nhân cấm nàng không được dẫn tỷ tỷ đi lung tung, đã một khoảng thời gian nàng không được cùng tỷ tỷ chơi đùa cho nên hôm nay nàng liền lén chạy đến Mẫu Đơn Các của Tiết Phong Linh.
Nàng đi một vòng quanh Mẫu Đơn Các nhưng lại không tìm thấy Tiết Phong Linh, thầm nghĩ tỷ tỷ hẳn là đã trốn nàng cho nên đem chuyện này nói với mẫu thân, Thượng thư phu nhân biết tin liền cho tất cả mọi người trong phủ đi tìm, Tiết Phong Lan cũng sợ tỷ tỷ có chuyện bèn cũng đi theo tìm, nàng tìm một hồi liền tìm đến hậu hoa viên, hậu hoa viên là nơi vắng người nhất phủ, nhưng ở đây đặc biệt trồng rất nhiều đào, tất cả đều là do Thái hậu ban thưởng, cho nên Tiết Phong Lan rất thích nơi này. Một bóng người ngồi ở bên đình viện, đối với bóng dáng đó Tiết Phong Lan hết sức quen thuộc, chỉ là hiện tại lại cảm thấy xa lạ vô cùng, sau đó nàng tiến lên ngồi cùng tỷ tỷ, Tiết Phong Linh thấy nàng đến cũng chỉ lạnh nhạt nhìn rồi lại thu hồi tầm mắt, Tiết Phong Lan phát hiện đối với nàng càng thêm xa lạ khiến nàng nhịn không được oán trách.
“Tỷ tỷ thật lạ lùng, trước kia tỷ tỷ không có lạnh nhạt với muội như vậy.” Khi đó nàng cùng Tiết Phong Linh quan hệ thân thiết, nàng gọi đối phương là “tỷ tỷ” chứ không phải xa lạ như “Tam tỷ” bây giờ.
“Con người rồi sẽ thay đổi, sau này muội cũng sẽ thay đổi.”
“Thay đổi? Tại sao phải thay đổi? Hiện tại muội không tốt sao?” Tiết Phong Lan khó hiểu.
Tiết Phong Linh nhìn nàng, từ chối cho ý kiến.
“Tỷ tỷ thật là, càng ngày càng giống mẫu thân, cứ nói ba cái chuyện nhân sinh gì đó mà muội không hiểu.” Tiết Phong Lan bĩu môi: “Nếu không phải chúng ta giống nhau như đúc, muội đã nghĩ rằng tỷ tỷ hẳn là đã bị đánh tráo.”
Người nói vô tình, người nghe cố ý, trong lúc Tiết Phong Lan luôn lải nhải nàng không có chú ý đến khi nàng nói đến hai chữ “đánh tráo” thì ánh mắt Tiết Phong Linh lại lóe lên hàn quang, bất quá rất nhanh liền biến mất.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, có phải tỷ tỷ không thích Lan Nhi nữa cho nên mới không đi chơi cùng Lan Nhi nữa không?”
“Muội đã lớn rồi, đừng suốt ngày chỉ biết chơi.”
“Ai nói muội đã lớn? Muội chỉ có bảy tuổi thôi, là một tiểu hài tử.”
Lời này cũng không sai, Tiết Phong Linh tiếp tục từ chối cho ý kiến.
“Tỷ tỷ, năm nay có hội hoa đăng, chúng ta cùng nhau đi xem có được không?”
“Mẫu thân sẽ không đồng ý đâu.” Nàng biết tính tình Thượng thư phu nhân, nếu đem chuyện này nói ra mẫu thân nhất định sẽ tức giận, đừng nói là đi xem hội hoa đăng, đến lúc đó muốn bước ra khỏi phòng cũng là một điều khó khăn.
“Mẫu thân nghe lời tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ nói mẫu thân nhất định sẽ nghe.” Tiết Phong Lan kéo tay nàng lay lay không ngừng: “Tỷ tỷ, tỷ giúp muội có được không? Muội muốn xem hoa đăng, đi mà đi mà...”
Tiết Phong Linh nhìn cánh tay bị Tiết Phong Lan lay lay không ngừng, cả thân thể tựa hồ cũng muốn lắc lư theo, bất đắc dĩ đáp ứng: “Được rồi, muội buông tay ra đi, ta sẽ nói với mẫu thân...” Còn về việc đối phương có đồng ý hay không, nàng không có hứa trước.
“Muội biết tỷ tỷ sẽ giúp muội mà, tỷ tỷ là tốt nhất.” Tiết Phong Lan vui vẻ, hôn lên má của Tiết Phong Linh một cái “Bẹp” khiến đối phương ngớ người.
“Mặc dù thái độ của tỷ lạnh nhạt nhưng tỷ vẫn đối xử với muội rất tốt, muội biết tỷ là tỷ tỷ của muội, không có bị đánh tráo đâu.”
Tiết Phong Linh nhìn nữ hài bên cạnh cười hì hì, không biết nói gì cho tốt nên chỉ đành im lặng, xem như cam chịu lời đối phương nói, nàng không hề nhận ra là đây mắt nàng xuất hiện một tia nhu hòa khó mà thấy được.
“Phong Lan...”
Tiết Phong Lan vẫn nhớ như in kí ức ngày đó, trước kia tỷ tỷ tốt vố nàng bao nhiêu, hiện tại lại đối xử với nàng chẳng khác nào kẻ thù, thậm chí ngay cả khi trùng sinh trở lại Tiết Phong Lan cũng không muốn tin tưởng, người mà nàng tin tưởng, nàng sủng nàng hết mực lại đối xử với nàng như vậy, còn muốn lấy mạng nàng.
Tỷ tỷ trước kia của nàng, đâu mất rồi?
“Phong Lan?”
Tiết Phong Lan giật mình choàng tỉnh, nhìn thấy Diệp Linh Vi đứng trước mặt nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, hóa ra nàng đã đắm chìm trong kí ức lúc nào không hay, mặc dù đã trải qua một đời nhưng nàng vẫn thiếu cảnh giác như vậy, nếu ở trước mặt nàng lúc này không phải Diệp Linh Vi mà là người khác, mà người đó lại muốn gây bất lợi với nàng, nàng phải làm sao?
“Ngươi làm sao vậy? Đột nhiên ngẩn người...”
“Không có việc gì, chỉ là nhớ đến một chút chuyện cũ mà thôi.”
“Vậy sao?” Diệp Linh Vi nhìn vẻ mặt của Tiết Phong Lan cũng xem như hiểu rõ, có lẽ nàng là nhớ đến chuyện lúc nhỏ của hai tỷ muội nên mới lộ ra vẻ mặt hoài niệm như vậy, xem ra trước kia tình cảm của tỷ muội hai người vốn rất tốt.
“Vì sao lại trở nên như vậy?”
Tiết Phong Lan hơi ngẩn ra, mất một lúc mới hiểu được Diệp Linh Vi đang hỏi về vấn đề gì.
“Cũng giống như một món đồ chơi, lúc nhỏ ngươi rất thích nó nhưng khi lớn lên rồi lại thấy không còn hứng thú gì với nó nữa, cảm xúc của con người cũng là như vậy.”
Lấy đồ chơi để hình dung cảm xúc con người, sợ là trên đời chỉ có Tiết Phong Lan mới hình dung như vậy, nhưng mà lời đối phương cũng không sai, tiểu hài tử ai mà không thích đồ chơi, lúc nhỏ có thể vì đồ chơi mà cùng người khác tranh giành đến mức sức đầu mẻ trán, nhưng khi lớn lên rồi, nhìn thấy đồ vật lúc nhỏ mình yêu thích cũng chẳng còn cảm giác gì nữa, không phải là ghét chỉ là có gì đó thay đổi mà thôi.
“Tiểu thư...”
Hai người nghe thấy giọng nói đều đồng loạt ngẩng đầu, thiếu nữ một thân lam y, y phục không hoa lệ quý phái nhưng cũng không kém phần thanh nhã, gương mặt nàng không có trang điểm, để lộ gương mặt lạnh lùng, toàn thân đều lộ ra cỗ khí thế khiến người khác không dám lại gần, nhìn nàng không giống như tiểu thư khuê các khác mà Diệp Linh Vi biết, nhưng nếu nói nàng là nha hoàn thì có chút không giống, dù sao chẳng có nha hoàn nhà nào lại nhìn như tiểu thư thế kia.
“Như Sương? Sao ngươi lại ở đây?” Tiết Phong Lan hơi kinh ngạc nhưng nghĩ đến chuyện buổi chiều nàng nhờ Như Sương đi làm, hiện tại đối phương xuất hiện thì hẳn là đã có manh mối, vì vậy nàng quay sang Diệp Linh Vi, nhẹ giọng hỏi: “Linh Vi, nàng là nha hoàn của ta.”
Diệp Linh Vi hơi kì quái nhìn Như Sương, mím môi gật đầu, Như Sương thấy vậy cũng hành lễ với đối phương.
“Linh Vi, ta cùng nàng có chuyện muốn nói, ngươi có thể...” Diệp Linh Vi cũng là người hiểu rõ đạo lí, Tiết Phong Lan đã nói đến đây cho nên nàng cũng hiểu đối phương muốn nàng tránh mặt.
Diệp Linh Vi nhìn nàng rồi lại nhìn Như Sương, gật đầu: “Như vậy ta đến chính viện chờ ngươi.” Đối phương muốn nàng tránh mặt hẳn là có chuyện quan trọng muốn nói, nàng cùng Tiết Phong Lan chỉ vừa mới gặp mặt không lâu, mặc dù tính tình hai người khá hợp nhau nhưng cũng chưa mức thân thiết phải chia sẻ bí mật cho nhau.
“A, được rồi.”
Hôm nay là sinh thần của Liên Như Nguyệt, bởi vì khách mời phần lớn đều là bằng hữu đồng trang lứa cho nên người đến cũng không có mang theo nha hoàn, lúc nãy gặp mặt Diệp Linh Vi cũng không thấy bên người Tiết Phong Lan xuất hiện nha hoàn nào, xem ra là từ bên ngoài vào. Trường Bình Hầu phủ hôm nay đặc biệt náo nhiệt nhưng hộ vệ cũng không vì vậy mà trở nên thất trách, phàm là bữa tiệc càng lớn thì càng chứng tỏ người tham dự thân phận không tầm thường, hộ vệ lúc này mới càng thêm cảnh giác, Như Sương nếu có thể thản nhiên bước vào đây, có lẽ là đã qua kiểm tra, không có vấn đề gì.
Xác định Diệp Linh Vi đi rồi, Như Sương mới bước đến đẩy xe lăn đi vào một góc cây gần đó, nơi này không có ánh trăng chiếu đến, khi hai người bước đến liền bị bóng cây che khuất đi, ở một nơi vắng vẻ như thế này, có thể nói chuyện được nhưng nếu như có đi ngang qua, nhìn thấy hai người thì thầm to nhỏ, chỉ sợ đến lúc đó lại có phiền phức khó nói trước.
“Ngươi không nên xuất hiện trước mặt Diệp Linh Vi.” Tiết Phong Lan nhíu mày: “Quá mạo hiểm.” Nàng cùng Diệp Linh Vi không thù không oán thế nhưng nàng cũng không thật sự đặt lòng tin ở chỗ đối phương, dù sao bọn họ cũng chỉ mới kết giao, có một số chuyện vẫn chưa thật sự hiểu rõ về nhau.
“Nô tì biết, chỉ là nếu nô tì không xuất hiện, chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Được rồi, ngươi tìm đến đây hẳn là đã điều tra được gì rồi?”
“Nô tì nhìn thấy Hồng Hương lén lút đi gặp Vân Yên.”
“Quả nhiên là có liên quan đến tỷ tỷ tốt của ta!” Tiết Phong Lan cười lạnh, gương mặt trong bóng tối không rõ cảm xúc.
“Bọn họ nói gì?” Hồng Hương nhân lúc nàng không có ở Hàn Mai Các mà lén lút chạy đến Mẫu Đơn Các tìm Vân Yên, chỉ sợ là đã biết nàng cho người điều tra nàng ta, hoặc là sau khi làm chuyện xấu sợ bị người khác biết được cho nên đi tìm Vân Yên để tạo cho mình một đường lui.
“Không nhiều, chủ yếu là Vân Yên trấn an nàng ta không cần quá lo lắng, khi tiểu thư hỏi chuyện cứ bình tĩnh khai báo là được.” Như Sương bổ sung: “À, nàng ta muốn vu oan chuyện này cho Đông Hoa, nhưng không biết là tiểu thư đã tra hỏi Đông Hoa và biết hết tất cả.”
“Hừ, muốn ra tay trước để ta không làm gì được nàng ta sao?” Hồng Hương là nha hoàn thiếp thân của nàng, sự kiện hai năm trước Tiết Lan Hương vô tình va chạm Đông Hoa khiến đồ vật nàng yêu thích bị vỡ, nàng tuy không nhớ gì nhưng Hồng Hương hẳn là có ấn tượng, nàng ta định mang chuyện này nói ra, đến lúc đó Đông Hoa liền có động cơ làm bẩn váy nàng, sau cùng thì nàng ta thoát tội.
Sự thật không quan trọng, quan trọng là chứng cứ, mà Thượng thư phu nhân đó giờ làm việc đều là dựa vào cảm tình, biết được một nha hoàn gấp tâm trả thù nữ nhi, không nói hai lời chắc chắn Đông Hoa sẽ bị đuổi ra khỏi phủ, đến lúc đó Hồng Hương vẫn dựa thế Tiết Phong Linh mà diễu võ dương oai trước mặt nàng.
“Tiểu thư, hiện tại chúng ta nên làm thế nào?”
“Làm mọi chuyện phơi bày ra ánh sáng, khiến Hồng Hương khai ra.”
Như Sương nhướng mày, cẩn thận suy nghĩ kĩ lưỡng vấn đề này, sau đó mới trầm giọng mở miệng: “Người muốn lật mặt với Tam tiểu thư?”
“Ta sớm đã chán cùng nàng đóng kịch rồi.” Tiết Phong Lan thần sắc lạnh nhạt: “Rõ ràng là tình cảm không tốt nhưng lúc nào cũng bày ra bộ dáng tỷ muội tình thâm, nàng không chán nhưng ta đã thấy chán rồi.”
“Bất quá tiểu thư có nghĩ đến, kế hoạch lần này sẽ thành công?”
“Ngươi có ý gì?”
“Vân Yên là một người rất giảo hoạt, Hồng Hương bất quá cũng chỉ là một con cờ trong tay nàng ta, nếu đối phương đã dám cho người làm bẩn y phục của tiểu thư thì đối phương cũng không sợ tiểu thư tìm ra manh mối, có lẽ nàng ta chắc chắn rằng Hồng Hương sẽ không khai ra nàng ta.”
“Ngươi nói, trong tay Vân Yên có nhược điểm của Hồng Hương?”
Như Sương gật đầu: “Cho dù lần này khiến Hồng Hương nhận tội nhưng nếu nàng ta thật sự không khai ra người ở phía sau thì chúng ta cũng chẳng thể làm được gì nàng, dù sao nàng ta cũng có nguyên nhân để oán hận tiểu thư.”
Tiết Phong Lan trầm mặc, đầu óc không ngừng suy nghĩ, nàng từ kiếp trước trở về cho nên biết rất rõ sở dĩ Tiết Phong Linh có thể bước lên địa vị cao quý khiến vạn người ngưỡng mộ hết thảy đều là vì Vân Yên thay nàng ta bày kế, từng bước từng bước thay đổi tất cả, chỉ là nàng không hiểu một người như Vân Yên, nếu đã có năng lực như vậy thì tại sao phải thay Tiết Phong Linh bày kế, không bằng tự bản thân mình đi lên vị trí đó?
“Ngươi...”
“Suỵt.”
Tiết Phong Lan còn chưa kịp nói xong đã bị Như Sương che miệng, làm ra một khẩu hình im lặng, nàng nhìn theo tầm mắt Như Sương, vị trí bàn đá bên hậu viện lúc này đã xuất hiện hai bóng người, mà một trong hai người đó nàng lại thập phần quen thuộc.
Tiết Phong Linh?
Tại sao nàng lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải lúc nãy nàng đi theo Liên Như Nguyệt sao? Nữ tử bên cạnh nàng là ai?
“Người lúc nãy có phải là Vương Kim?” Tiết Phong Lan khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ tử trước mắt.
Nữ tử đối diện một thân lục y, mặc dù chất liệu vải không tệ nhưng chỉ cần nhìn vào kiểu dáng y phục liền biết được thân phận đối phương, đây chính là kiểu dáng thiết kế riêng của nha hoàn, hơn nữa còn là nha hoàn của Trường Bình Hầu phủ, hôm nay Trường Bình Hầu phủ mở tiệc, trong viện đầy ấp nha hoàn của Liên gia, tất cả mọi người đều nhìn thấy, Tiết Phong Lan cũng không ngoại lệ, nhìn chất liệu của y phục xem ra thân phận của nha hoàn này cao hơn một bậc so với những người hậu hạ ở chính viện.
Dưới ánh trăng dung mạo của nha hoàn lục y lộ ra, gương mặt cũng không quá tuyệt sắc nhưng lại thanh tú dễ nhìn, phối với y phục trên người nàng nhìn có vẻ càng thêm dịu dàng từ tồn, nhìn vẻ mặt của đối phương xem ra là một người an phận, phục tùng hết thảy mọi yêu cầu của chủ tử, chỉ là không biết đối phương là nha hoàn của ai?
“Phong... Phong Linh tiểu thư, người đang nói gì vậy?” Nha hoàn lục y lộ vẻ kinh ngạc, mím môi hỏi lại Tiết Phong Linh.
“Hừ, đừng cùng ta đóng kịch, ta đã thấy hắn cùng ngươi nói chuyện.” Tiết Phong Linh cười lạnh, đáy mắt hiện lên vẻ châm chọc, lúc nãy nàng cùng Liên Như Nguyệt nói về Tiết Phong Lan, thấy Liên Như Nguyệt lại bênh vực Tiết Phong Lan mà oán trách nàng đáy lòng nàng vô cùng tức giận, nhưng bữa tiệc hôm nay nhiều như vậy, vốn không thích hợp nháo lớn sự tình này, cho nên nàng liền ẩn nhẫn bỏ qua, không có cùng Liên Như Nguyệt nhắc lại chuyện này. Lúc này nàng đang nói chuyện với các vị tiểu thư thì nhìn thấy bóng người quen thuộc, cho dù đối phương hóa thành tro nàng cũng nhận ra hắn, hắn chính là Vương gia Đại thiếu Vương Kim - công tử ăn chơi nổi danh khắp kinh thành, nói đến việc nàng quen biết hắn thật ra cũng là trùng hợp, ngày đó nàng cùng Liên Như Nguyệt đi đến một tửu lầu, nơi đó đang tổ chức biểu diễn tài năng, Tiết Phong Linh vốn là khinh thường cùng một lũ ô hợp tụ tập với nhau, nàng vốn không có ý định tham gia nhưng nhìn thấy phần thưởng nàng đột nhiên thay đổi chủ ý.
Truyện khác cùng thể loại
275 chương
41 chương
78 chương
170 chương
76 chương
97 chương
37 chương