Đích nữ phong hoa

Chương 4 : Tự mình sợ hãi

" Gặp qua nhị di nương, nhị tiểu thư." Mai Hương thấy Nhị di nương và nhị tiểu thư tiến đến, thả cái lược trong tay xuống nhẹ nhàng cúi người nói. Nhị di nương liếc nhìn Mai Hương một cái, nhẹ nhàng khoát tay nói: "Đứng lên đi!" "Tạ Nhị di nương." Mai Hương đứng dậy tiếp tục cấp Cố Thanh Uyển chải đầu." Mà Cố Thanh Uyển nhìn Nhị di nương và Cố Vô Hạ, cũng không có chủ động mở miệng chỉ là lẳng lặng nhìn. Nhị di nương nhìn Cố Thanh Uyển quả thực đã thanh tỉnh ngồi ở trên ghế, bước nhanh tới vui vẻ nói: "Đại tiểu thư, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, ngươi nếu như không tỉnh lại di nương thật sự là muốn lo lắng gần chết." Nhị di nương vừa nói vừa nhìn Cố Thanh Uyển cái trán lo lắng, "Đại tiểu thư, ngươi bây giờ cảm giác thế nào? Còn cảm thấy nơi nào khó chịu nữa không, vết thương trên đầu còn đau không?" " Di nương, ngươi xem ngươi mới vừa rồi còn nói ta sốt ruột đâu! Bộ dáng của ngươi bây giờ hình như so với ta càng sốt ruột." Cố Vô Hạ khẽ cười trêu chọc nói: "Hơn nữa ngươi đột nhiên hỏi đại tỷ nhiều vấn đề như vậy, ngươi làm nàng phải trả lời cái nào trước mới tốt đây? Còn có di nương, nếu như đại tỷ thật sự có chỗ nào khó chịu, chúng ta cũng không biết nên xử lý thế nào. Còn không bằng trực tiếp mời đại phu đến xem bệnh cho đại tỷ, thế chẳng phải là càng thỏa đáng hay sao." Nhị di nương nghe xong Cố Vô Hạ nói, nhìn Cố Thanh Uyển ngượng ngùng: "Nhị tiểu thư nói đúng, là ta suy nghĩ không chu toàn, đại tiểu thư ngươi cũng đừng trách ta nha!" Đối với Nhị di nương nói, Cố Thanh Uyển còn không kịp mở miệng nói cái gì, Cố Vô Hạ lại tiếp tục chen ngang: "Di nương không nên tự trách, ngươi chỉ là quá mức quan tâm đại tỷ nên mới sẽ không nghĩ được đến đó, đây chính là cái mà mọi người nói quan tâm quá ắt loạn đi! Thế nhưng, tâm ý này của ngươi đại tỷ nhất định sẽ cảm thụ được, nhất định sẽ không trách ngươi." Cố Vô Hạ đối với Nhị di nương nói những lời này xong, quay đầu nhìn Cố Thanh Uyển đáng yêu nói: "Đúng không, Đại tỷ tỷ?" " Đương nhiên, Nhị di nương hảo ý ta như thế nào sẽ trách nàng được? Các ngươi suy nghĩ nhiều." Cố Thanh Uyển vẻ mặt cảm kích nhìn Nhị di nương nói. Cố Thanh Uyển phụ họa làm nụ cười ngọt ngào của Cố Vô Hạ cứng lại một chút, nhìn Cố Thanh Uyển trong mắt tràn đầy ngoài ý muốn không giải thích được. Cố Thanh Uyển nàng cho tới bây giờ luôn chỉ biết cùng mình đối nghịch, cho nên mình mới cố ý hỏi nàng như vậy, tưởng rằng nàng sẽ trách mắng di nương, để trong mắt mọi người thanh danh của nàng càng trở nên xấu xa, không biết tốt xấu, thế nhưng, hôm nay nàng làm sao có thể đồng ý lời nói của mình a? Đặc biệt là vẻ mặt cảm động của nàng... Đây là có chuyện gì a? Nhị di nương mặc dù đối với câu trả lời của Cố Thanh Uyển, còn có biểu tình tràn đầy xúc động của nàng cảm thấy rất là ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng thu liễm, lộ ra dáng vẻ tự nhiên mà cao hứng nói: "Thanh nhi có thể không trách tỳ thiếp, tỳ thiếp vô cùng cảm kích." Cố Thanh Uyển nhìn đến phản ứng của các nàng, nhợt nhạt cười, quả nhiên là gừng càng già càng cay. " Nhị di nương nói quá lời." Cố Thanh Uyển nói xong, quay đầu đối với sau lưng mình Mai Hương phân phó: "Được rồi, không cần chải nữa, đi cấp Nhị di nương, nhị tiểu thư châm trà." "Vâng, tiểu thư." " Nhị di nương, Nhị muội muội các ngươi đừng đứng mãi đó nữa, ngồi xuống đi!" " Đa tạ đại tỷ." Cố Vô Hạ thuận thế ngồi xuống phía dưới Cố Thanh Uyển, nghi hoặc trong mắt cũng đã rút đi, nhưng vẫn là không che giấu được ánh mắt dò xét khi nàng nhìn mình. Nhị di nương thì ngược lại, nghe xong Cố Thanh Uyển nói, không ngồi xuống mà đi tới trước mặt Cố Thanh Uyển, đưa tay xoa nhẹ lên tấm lụa trắng băng trên đầu nàng. Khi Nhị di nương đưa tay chạm vào người mình, Cố Thanh Uyển nhíu mày một cái nhưng không có né tránh, bởi vì ánh mắt từ ái, đau lòng của Nhị di nương làm trong mắt Cố Thanh Uyển thoáng qua hứng thú. Nhị di nương nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên đầu nàng, đau lòng nói: "Đại tiểu thư, thiếp sẽ không ngồi, thiếp trước đi tìm đại phu đến, để hắn xem đại tiểu thư bình phục thế nào rồi." " Nhị di nương không cần phải gấp, chậm chút cũng không muộn." " Như vậy sao được? Nếu như không tìm đại phu đến xem, tỳ thiếp làm sao có thể yên tâm được, hơn nữa, đối với thương thế sau khi bình phục của đại tiểu thư cần phải chú ý những gì, tỳ thiếp cũng không hiểu lắm, nếu như vạn nhất sơ suất làm sai chỗ nào, lưu lại vết sẹo, tỳ thiếp lỗi nhưng là to lắm, vì thế, để phòng ngừa những chuyện này nhất định phải mời đại phu tới xem một chút." " Nhị di nương có lòng, Thanh Uyển thực sự là..." Cố Thanh Uyển nghẹn ngào nói, nhìn Nhị di nương ánh mắt của cũng có chút ỷ lại. Nhị di nương nhìn thấy ánh mắt quen thuộc của Cố Thanh Uyển, vội vàng ôm Cố Thanh Uyển ôm vào trong ngực an ủi: "Đại tiểu thư, đây đều là những việc tỳ thiếp nên làm, đại tiểu thư không cần như vậy, hơn nữa tỳ thiếp có thể chiếu cố đại tiểu thư, đó là tỳ thiếp phúc khí, là tỳ thiếp nên cảm kích đại tiểu thư mới đúng." Nhị di nương thầm nghĩ: Cố Thanh Uyển vừa mới phụ họa Hạ nhi mà nói, chắc là do vô ý ngoài ý muốn mà thôi, là chính mình suy nghĩ nhiều quá. Nhị di nương nhìn Cố Thanh Uyển toàn tâm ỷ lại vào mình, quay sang Cố Vô Hạ hài lòng cười. Cố Vô Hạ nhìn Nhị di nương che miệng, trong mắt dò xét cũng tiêu thất, tiện đà khinh thường nghĩ, Cố Thanh Uyển vẫn là ngu xuẩn như trước đây, vừa rồi chính mình còn tưởng rằng nàng đã thay đổi thông minh hơn đâu! Quả nhiên chỉ là ảo giác. Nhưng mà, Nhị di nương và Cố Vô Hạ lại không nhìn thấy, dựa ở Nhị di nương trong lòng Cố Thanh Uyển là như thế nào lười nhác, lạnh lùng. Cố Vô Hạ đứng dậy, đi tới bên người các nàng lên tiếng nói: "Được rồi di nương, ngươi còn là nhanh đi an bài đại phu cho đại tỷ đi!" "Đúng, đúng." Nhị di nương không nguyện ý đẩy ra Cố Thanh Uyển, quay lại Cố Vô Hạ nói: "Nhị tiểu thư ngươi ở nơi này cùng đại tỷ của ngươi đi!" "Không được, đại tỷ tỷ thân thể còn chưa khỏe hẳn, nói chuyện lâu như vậy nàng nhất định sẽ mệt, ta sẽ không quấy rầy nàng nữa, cùng di nương cùng nhau trở về thôi! Cũng để cho đại tỷ nghỉ ngơi một hồi." "Ừ! Nhị tiểu thư nói đúng." Nhị di nương gật đầu. "Đại tỷ, ta đây liền cùng Nhị di nương trở về." "Ừ, các ngươi trở về đi!" Cố Thanh Uyển tỏ vẻ không sao cả nói, nhưng trong giọng nói lại không thể che giấu nổi cô đơn. Nhìn Cố Thanh Uyển như thế, Cố Vô Hạ thoả mãn cực kỳ, lôi kéo Nhị di nương rời đi. Nhìn bóng lưng các nàng chậm rãi tiêu thất, Cố Thanh Uyển lười biếng tựa lưng vào ghế, biểu tình một mảnh yên tĩnh khẽ gọi: "Mai Hương." Thân ảnh của Mai Hương xuất hiện ở trước mặt Cố Thanh Uyển, hạ mi đáp: "Tiểu thư." "Ngươi thấy được, đúng không?" "Tiểu... Tiểu thư, nô tỳ cái gì cũng không thấy được." Cố Thanh Uyển nói làm cho Mai Hương nhớ tới cái biểu tình của tiểu thư ở góc độ mà Nhị di nương và nhị tiểu thư không thấy được, còn có của nàng bây giờ cùng với lúc Nhị di nương các nàng rời đi tưởng chừng như là biểu tình của hai người, làm cho Mai Hương sâu sắc biết, tiểu thư nàng thay đổi, hơn nữa loại thay đổi này khiến nàng thấy sợ hãi.