Đích nữ phong hoa
Chương 3 : Cố vô hạ
Mai Hương nhìn khuôn mặt mang theo nụ cười của Cố Thanh Uyển, đè xuống ngực vừa rồi đột nhiên hiện lên cảm giác quái dị, cung kính nói: "Tiểu thư, nô tỳ hầu hạ ngươi uống thuốc!"
" Đợi lát nữa uống, ngươi đi lấy cho ta cái gương lại đây."
Mai Hương nghe xong Cố Thanh Uyển phân phó, nhìn thoáng qua được băng bởi lụa trắng đầu nàng, trong mắt lóe lên hiểu rõ, gật đầu đáp: "Là, tiểu thư."
Cố Thanh Uyển nhìn dung nhan hiện lên trong gương, mày liễu mắt hạnh mũi quỳnh, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt trái xoan nõn nà nhỏ nhắn đúng tiêu chuẩn tiểu mỹ nhân cổ đại, chỉ là khí sắc không tốt lắm có thể là vì thụ thương mất máu nguyên nhân. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại lại làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm chọc người trìu mến. Cố Thanh Uyển nhìn lông mày dần dần nhíu lại, xem ra hết thảy đều không phải là mộng, mình thực sự là chuyển kiếp, nghĩ đến những hình ảnh vừa hiện lên trong đầu, nhìn lại gương mặt hiện tại này, Cố Thanh Uyển không khỏi muốn chửi mắng, mẹ nó, lão Thiên ngươi tự ý làm cho ta xuyên qua tốt xấu gì cũng nên tìm cho ta một cái bớt phiền phức nha! Nhưng bây giờ chủ nhân của thân thể này thanh danh không tốt, đầu óc ngu xuẩn còn chưa tính, lại còn hé ra một trương họa thủy dung mạo, chính mình nếu muốn ở cổ đại an nhàn tồn tại, gương mặt này chính là phiền toái lớn nhất.
Mai Hương chú ý tới Cố Thanh Uyển thần sắc không thích hợp, cho rằng nàng đối với vết thương trên trán mình lưu ý, vội vã an ủi: "Tiểu thư, ngươi không cần lo lắng vết thương trên trán ngươi, đại phu đã kê cho ngươi đơn thuốc tốt nhất, tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kỳ vết sẹo nào, tiểu thư còn có thể giống như trước đây xinh đẹp."
Đối với Mai Hương an ủi cùng suy nghĩ của mình hoàn toàn trái ngược, Cố Thanh Uyển không giải thích gì, chỉ bình tĩnh nói: "Đem gương xuống đi, cho ta rửa mặt chải đầu một chút."
"Vâng, tiểu thư." Mai Hương đi ra phía sau Cố Thanh Uyển, bắt đầu vì nàng chải vuốt mái tóc đen mượt dài tới ngang hông.
" Không cần buộc tóc, làm theo là được."
" Nô tỳ đã biết."
" Lan Hương."
Nghe được Thanh Uyển gọi, Lan Hương cho dù đối với Cố Thanh Uyển tiểu thư này có bao nhiêu khinh thường, nhưng lúc này thân là nô tỳ nàng, vẫn là thành thật đi tới trước mặt Cố Thanh Uyển, sụp mi thuận mắt nói: "Tiểu thư."
" Ta đói bụng rồi, ngươi đi đoan ít cháo đến đây."
"Vâng, tiểu thư." Lan Hương lĩnh mệnh xoay người đi ra ngoài.
Lan Hương vừa đi ra, Cố Thanh Uyển chợt nghe từ cửa truyền đến thanh âm thỉnh an của nàng. Lúc này giọng nói của nàng giọng nói của nàng hoàn toàn không giống đối với mình có lệ, mà là tràn đầy kính nể, cung thuận: "Nô tỳ cấp Nhị di nương, nhị tiểu thư thỉnh an."
" Đứng lên đi!"
" Tạ Nhị di nương."
" Ngươi không ở trong phòng hầu hạ tiểu thư, đây là muốn đi đâu?"
"Bẩm Nhị di nương, tiểu thư nói nàng đói bụng, làm cho nô tỳ đến phòng bếp đoan cho nàng ít cháo."
" Đói bụng? Các ngươi tiểu thư nàng đã tỉnh lại sao?" Nhị di nương vội vã mang theo vui vẻ nói.
"Vâng, tiểu thư nàng tỉnh."
" Đây thật là ông trời phù hộ! Tiểu thư nàng tỉnh ta đây tâm cuối cùng cũng có thể buông xuống." Nhị di nương cẩn thận tỉ mỉ giao phó: "Ngươi nhanh đi đi, cùng người của phòng bếp nói làm cho các nàng chuẩn bị nhiều điểm đồ ăn ngon một chút, để tiểu thư hảo hảo bồi bổ."
"Vâng, nô tỳ đã biết, nô tỳ cáo lui."
" Đi thôi!"
" Di nương chúng ta nhanh đi nhìn đại tỷ tỷ đi!" Thiếu nữ giọng thanh thúy, xinh đẹp nói.
"Được, được, xem ngươi vội vàng, ngươi chính là lại tưởng niệm ngươi đại tỷ tỷ, cũng phải để cho ta nói hết đi!" Nhị di nương cười trêu nói.
" Di nương..." Thiếu nữ phụng phịu thanh âm.
" Được rồi, ta đã biết, chúng ta nhanh vào đi thôi!"
Cố Thanh Uyển nghe đối thoại phía ngoài cửa, thấp giọng nói: "Mai Hương, Nhị di nương và nhị tiểu thư trong lúc ta hôn mê hai ngày này đều đã tới sao?"
Cố Thanh Uyển vấn đề làm cho Mai Hương sửng sốt ngẩng đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của nàng, trong ngực loại cảm giác quái dị kia lại xuất hiện lần nữa, tiểu thư rõ ràng vẫn là tiểu thư như trước đây, thế nhưng vì sao mình lại cảm thấy bất an?
" Thế nào? Vấn đề của ta rất khó trả lời sao?"
Mai Hương vội vã lắc đầu, vội vàng trả lời: "Lúc tiểu thư vừa hôn mê, Nhị di nương, nhị tiểu thư đã từng tới, còn hai ngày này thì không có."
"Thật không? Cố Thanh Uyển nghe xong khó lường cười, quả thế, Nhị di nương ở lúc mình vừa tỉnh liền tới đây thăm hỏi, như vậy vừa khéo để cho mình hoài nghi, còn có Nhị di nương ở cửa nói những lời ra vẻ quan tâm chính mình, thực chất chỉ là một phen diễn trò, càng thêm làm cho mình tin tưởng nàng nhất định là đã sớm biết tin mình tỉnh lại, mới có thể diễn xuất tài tình được như vậy, để bọn người hầu thấy nàng đối với mình dụng tâm, cũng để cho mình nghe thấy nàng đối với mình có bao nhiêu hảo. Bàn tính đánh được thực sự là vô cùng tốt, tận dụng mọi cơ hội biểu hiện mình, tâm kế như vậy không trách nàng có thể sinh hạ ra Cố gia trưởng tử.
Bóng người trước mặt chớp động, Cố Thanh Uyển ngước mắt nhìn nữ nhân tuổi chừng 30, dung mạo mỹ lệ phong tư trác việt, trong mắt mang theo vạn phần chân thành hướng mình đi tới, bên người còn có một thiếu nữ đại khái mười ba mười bốn tuổi trang dung quần áo đều rất tinh xảo, dung mạo của nàng cùng mình có ba phần tương tự, nàng hẳn là Cố gia thứ nữ - Cố Vô Hạ, thứ muội muội của thân thể này, Cố gia tài nữ, hoàn toàn cùng mình tương phản. Cố gia trên dưới đều thích nàng, cũng cho rằng nhị tiểu thư nàng là Cố gia kiêu ngạo, nhị tiểu thư tài sắc vẹn toàn như vậy, mà lại là thứ nữ, khiến người khác không khỏi vì nàng mà cảm thấy đáng tiếc, đặc biệt lại có một trưởng tỷ ngu xuẩn cùng nàng đối lập, càng khiến cho người ta tiếc hận, cho rằng trời cao bất công, nữ hài tử tốt đẹp như vậy cư nhiên lại là thứ nữ, mà chính mình tồi tệ xấu xa lại là trưởng nữ, ha hả.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
2 chương