Đích Nữ Họa Phi

Chương 29 : Bị chiếm tiện nghi

Mặc dù Tưởng Nguyễn lòng vững như bàn thạch nhưng khi thấy rõ dung mạo người trước mặt thì cũng thất thần trong giây lát. Dung mạo của nam nhân mặc hắc y xinh đẹp tuyệt luân, mi cong mắt sáng, da trắng tựa tuyết, môi mỏng, vẻ đẹp không phải vẻ đẹp của nữ nhân, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, anh khí hừng hực. Hắn nhìn Tưởng Nguyễn, đôi mắt đen như mực, lạnh lùng trong trẻo. Hai người cách nhau quá gần, bên hông truyền tới cảm xúc lạnh như băng, hô hấp cũng lạnh lẽo, cử chỉ vốn nên mập mờ, nhưng một người lãnh tâm, một người cảnh giác, hai người đều không chút động tình. Tư thế mập mờ này, giống như nàng bị khinh bạc, Tưởng Nguyễn lập tức hoàn hồn, trong lòng thầm buồn, chỉ cảm thấy sắc đẹp của người này quá yêu nghiệt, lập tức lùi về sau hai nước, kéo ra khoảng cách với nam nhân mặc hắc y. Bỗng nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, Tưởng Nguyễn sửng sốt một chút, chợt kịp phản ứng, nam nhân hắc y cũng nhìn nàng, không nói chuyện. Trong miếu vốn không có nhiều người, Hạ Nghiên hẳn sẽ không phái hai nhóm người tới giết nàng, nếu không phải vì nàng, thì chắc là do nam nhân này. Hôm nay nàng vừa giải quyết xong một phiền phức, nhưng lại lâm vào tình cảnh này, không biết người này có giết người diệt khẩu hay không, dù sao sự xuất hiện của nàng là ngoài ý muốn. Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên quan sát đối phương lần nữa, khi nàng lùi về phía sau, đối phương đã dựa vào cửa, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ, híp mắt vuốt lưỡi dao. Hắn không nhìn Tưởng Nguyễn, nhưng Tưởng Nguyễn tin rằng, chỉ cần nàng cử động, người này nhất định sẽ ra tay. Suy nghĩ một lúc, Tưởng Nguyễn từ từ bước tới, nàng bước rất chậm, tỏ vẻ mình không có ác ý. Nam nhân ngừng vuốt dao, nhìn nàng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chừng một ngón tay, rất gần nhau. Tưởng Nguyễn nhón chân lên, nàng chỉ cao đến ngực đối phương, cố gắng nhón tới bên tai hắn, hạ thấp giọng, nói: "Ta không nhìn thấy gì cả." Nam nhân hắc y ngẩn ra, cúi đầu nhìn kỹ nàng, Tưởng Nguyễn nhíu mày một cái, chú ý tới chất liệu tơ tằm của y phục đối phương đang mặc, tất nhiên không phải người bình thường. Suy nghĩ một chút, nàng tiếp tục nói: "Các hạ trốn vào đây, tất nhiên là vì không muốn làm lớn chuyện, ngươi giết ta, e rằng sẽ có một chút phiền phức, mặc dù không khó giải quyết, nhưng không phải điều mà ngươi muốn." "Ngươi là ai?" Nam nhân áo đen bỗng hỏi, giọng nói như ngọc trai trong hồ nước lạnh lẽo. "Đích trưởng nữ của Binh bộ Thượng thư Tưởng Quyền." Tưởng Nguyễn nói, địa vị trong triều của Tưởng Quyền cũng coi như là quan trọng, cái thân phận này một khi có thể lợi dụng, nàng lập tức không chút do dự mà sử dụng. Không hề sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thứ nhất, trong ký ức kiếp trước của nàng, Tưởng gia không có kẻ thù thế này, thứ hai, coi như là xui xẻo đến cực điểm, người này có quan hệ gì đó với Tưởng gia, nhất định sẽ biết địa vị thấp bé của nàng ở Tưởng gia, chẳng qua chỉ chiếm cái danh đích nữ mà thôi, không hề tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Tưởng Quyền. Giết nàng, không có lợi, chỉ có thể mang tới phiền phức, Tưởng Nguyễn giải thích lợi hại xong, ngước mắt nhìn đối phương lựa chọn. Nam nhân hắc y nhìn nàng, Tưởng Nguyễn biết hôm nay y phục nàng mặc rất đơn sơ, bởi vì cố ý hạ lệnh, y phục đều là số y phục cũ lúc ở thôn trang, tất nhiên nhìn rất thảm hại, sợ đối phương hoài nghi thân phận của mình, liền nói: "Vương ngự sử và quan sai Lý Mật ngủ ở gian phòng phía Nam, nếu ta đột nhiên xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan, e sẽ tra đến khi nào ra chân tướng mới thôi." Nam nhân hắc y nhìn nàng một cái, xoay người thu lại chủy thủ. Tưởng Nguyễn thầm thở phào một hơi, biết đối phương không chuẩn bị giết nàng nữa, nhưng không hẳn là bị nàng uy hiếp. Mới vừa mở cửa ra, một bóng đen nhảy tới, hành lễ: "Chủ tử, đã làm xong rồi." Dưới ánh trăng, một đám thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, đều mặc hắc y, vết thương chí mạng là nhát dao ở cổ, một đao toi mạng. Nam nhân vừa nói chuyện nhìn thấy Tưởng Nguyễn thì cả kinh, tựa như không ngờ ở đây còn có người, chần chờ nói: "Chủ tử?" Muốn hỏi có cần giết người diệt khẩu hay không à? Tưởng Nguyễn cười nhạt trong lòng, nam nhân hắc y lạnh nhạt nói: "Không cần." Tưởng Nguyễn nhanh chóng tính toán, những người này chắc chắn là đuổi theo tên nam nhân này, trong thời gian ngắn như thế mà chúng đã đi đời nhà ma hết, thậm chí còn chẳng kinh động đến người khác, e rằng lai lịch của nam nhân mặc hắc y này không nhỏ. Nếu có thể lợi dụng... Nàng bỗng mỉm cười: "Các hạ, còn cá lọt lưới." Nam nhân hắc y xoay lại nhìn nàng chằm chằm, Tưởng Nguyễn nói: "Chờ một chút." Rồi đứng dậy đi qua căn phòng bên cạnh, trong phòng, ba người Bạch Chỉ vừa trói mấy gã bị mê hương làm ngất xong, không hề biết chuyện bên ngoài, thấy Tưởng Nguyễn đi vào, Liên Kiều hỏi: "Tiểu thư nhìn..." Tưởng Nguyễn lắc đầu, làm động tác đừng nói chuyện, khẽ nói: "Các ngươi ở yên trong này đừng động." Dứt lời cố gắng kéo một người nằm dưới đất ra ngoài cửa. Liên Kiều muốn đi theo, bị Lộ Châu kéo một cái, đành phải từ bỏ. Tưởng Nguyễn tới lui năm lần, cuối cùng cũng kéo được hết năm người ra trước mặt nam nhân hắc y. Nam nhân hắc y cùng thuộc hạ đều đang chờ nàng giải thích, Tưởng Nguyễn mỉm cười: "Mấy người này trúng mê hương, không thể nhúc nhích, nhưng ý thức rất thanh tỉnh, nếu như bây giờ ta nói chuyện với các hạ, bọn chúng sẽ nghe được hết, sẽ mang tới phiền phức cho các hạ, xin các hạ hãy xử lý đi." Cùng là con nhà thế gia bị ám sát trong miếu, nhưng số mạng lại khác nhau. Nàng nói năng cực hào phóng, tựa như cho người ta một món hời lớn, nhưng chiêu mượn đao giết người này hai người đối diện sao có thể không nhìn ra, tuy nhiên nàng nói rất có lý, nam nhân áo đen khoát tay, tên thuộc hạ lập tức nâng kiếm bước lên trước, năm ánh sáng lạnh lóe lên, năm người dưới mặt đất chết không kịp ngáp. Trong lòng Tưởng Nguyễn sáng tỏ, thuộc hạ của người này tài giỏi như thế, chắc hẳn chủ tử cũng không bình thường, nhưng chưa từng lộ mặt, chắc chắn là đang tránh né điều gì đó. Nếu muốn tránh thì phải ngậm miệng, hắn không giết nàng vì thân phận đích trưởng nữ Tưởng gia của nàng sẽ mang đến phiền phức, nhưng năm người này, có thể tùy tiện xử lý. Ban đầu nàng định tự ra tay, bây giờ có sẵn thanh đao tốt hơn, một đao mất mạng, bất luận thế nào cũng sẽ không có ai nghi ngờ nàng, xóa sạch dấu vết. Nghĩ vậy, tâm trạng cũng tốt hơn, Tưởng Nguyễn nhìn nam nhân mặc hắc y, mỉm cười: "Đường đã dọn sạch, các hạ có thể đi trước." Nam nhân mặc hắc y nhìn nàng một cái, đôi mắt như sao băng khó mà nhìn ra cảm xúc, chỉ trong trẻo lạnh lùng, quay người bước đi trong bóng đêm. Tưởng Nguyễn nhìn theo bóng lưng của hắn, bước đi như nước chảy mây trôi, khí chất nội liễm ưu nhã như đã khắc vào xương tủy, không thể nào che giấu, bất giác lại lộ ra. Dung mạo xuất sắc như vậy, kiếp trước kiếp này nàng chưa từng gặp được, nàng nhíu chặt đôi mày, Đại Cẩm triều có một người như vậy từ lúc nào? Hắn rốt cuộc là ai?