Vừa rồi bọn họ cũng không né tránh, Tà Dịch, hình như Tà Dịch trúng chiêu . Đông Phương Ngữ Hinh thực vội, nàng muốn biết bây giờ Tà Dịch thế nào. Nhưng...... Tà Dịch chính là không buông tay, Đông Phương Ngữ Hinh gấp gáp muốn đánh người -- Nhưng mà cố tình, nàng cũng không dám dùng sức quá mức, nàng lo lắng Tà Dịch...... “Ta không sao...... Hinh Nhi, không phải bảo nàng cẩn thận một chút sao?” Bỗng nhiên Uất Trì Tà Dịch buông lỏng Đông Phương Ngữ Hinh ra, lại xác thực xem nàng không thành vấn đề, mới phát hiện phía sau lưng nóng bừng đau xót. Trên mặt hắn vẫn bình thường như cũ, biểu hiện ra bộ dáng không sao cả. “Vừa rồi chàng không có việc gì chứ?” Đông Phương Ngữ Hinh vẫn có chút lo lắng như cũ, Uất Trì Tà Dịch không thèm để ý cười: “Một người bị trọng thương, ta có thể có chuyện gì?” Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ cũng thấy đúng, nhưng mà là một người bị thương nặng, cho dù là giãy dụa sắp chết, cũng không có thương hại bao nhiêu đi? “Vậy là tốt rồi...... A, người kia đâu?” Xem trong phòng cũng không có cái bóng của người kia, Đông Phương Ngữ Hinh nhìn lỗ thủng kia, trực tiếp thông bên ngoài, có chút không nói gì: “Đây......” Tuy rằng vừa rồi không chú ý tới, nhưng ngốc tử cũng biết phát sinh cái gì. “Ngươi thế nào......” “Khụ khụ, bổn vương chỉ là tiện tay trở về một chút......” Hãn, mọi người xấu hổ, tiện tay vung lên, liền sức quyến rũ lớn như vậy? “Thiếu chủ, người đã chết......” Lúc này, có thị vệ đi tới bẩm báo nói. Hắc Cẩn Trí gật gật đầu: “Đi xuống đi......” Kỳ thật đã chết cũng thật bình thường, đi ra ngoài như vậy, người tốt cũng không sai biệt lắm chết rồi, huống chi là một người sắp chết...... Nhưng mà, chưởng phong màu đỏ vừa rồi...... Tựa hồ có chút quái dị a, Uất Trì Tà Dịch đều nói không có việc gì, hẳn là cũng không có gì. “Ai, đáng tiếc người đã chết, cũng không biết quái thú kia ở đâu......” Thập giai ma hạch, vẫn không tin tức như cũ, nhưng tối thiểu, có thể xác định gì đó cướp đi thập giai ma hạch...... Đuôi dài, móng vuốt lớn, có hai răng hàm...... Chính là, ma thú phù hợp rất nhiều, thực không xác định đến cùng là quái vật gì. “Thập giai ma hạch, vốn là sẽ không dễ dàng được đến như vậy ......” U Minh vương trái lại lạnh nhạt rất nhiều, có quái vật như vậy cướp đi ma hạch, không biết là ý tứ gì? Cấp bậc của ma thú kia...... Xem thương thế của người kia, nếu là chính mình cùng thứ kia chống lại, cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra. Này, trên đời khi nào thì có chỗ cường đại như vậy? Nếu là thứ này không an phận, vậy, thế giới liền muốn đại loạn . Mà mục tiêu của hắn...... U Minh vương nghĩ đến mục tiêu không bao giờ thực hiện được kia, bỗng nhiên có chút thương cảm -- Hắn chỉ muốn khôi phục lại bộ dạng lúc đầu thôi, thế nhưng.... ....... Hiện tại, tựa hồ có chuyện càng quan trọng hơn phải làm -- Tuy rằng cuối cùng hắc y nhân vẫn chết, chết ở trên tay U Minh vương, nhưng...... Lời nói cuối cùng của hắn, cũng chứng minh Thành Ý cư không có nói sai. Quả nhiên là tồn tại thập giai ma hạch, quả nhiên có người muốn bán đấu giá, chính là trên đường bị người đoạt đi rồi. U Minh vương không so đo, người này, cũng liền dễ dàng đối phó hơn. Hắc gia thật thành khẩn mời mọi người lưu lại chơi vài ngày, chính là...... Lúc này đã không có tin tức của thập giai ma hạch, thế nhưng học viện Tinh Anh còn có chuyện thú vị. Mọi người cũng không muốn chậm trễ, một đám vội vã nhìn thịnh yến khó có được kia.