”A. . . . . .” Chậm rãi, nàng cảm thấy hạ thân chính mình phong phú lên, một loại kích thích chưa bao giờ có , đã khiến nàng quên tất cả. . . . . . “Hinh Nhi, đừng nghĩ nhiều, mặc kệ là nhi tử nữ nhi, chỉ cần là nàng sinh , ta đều thích. . . . . .” Mơ mơ màng màng , Đông Phương Ngữ Hinh dường như nghe thấy Tà Dịch nói một câu như vậy . Đúng vậy nha, tại sao nàng lại cố chấp như vậy chứ? Nàng vì ai mà sống , vì đảo chủ sao? Đảo chủ tính là gì chứ? Bọn họ có một tiểu Hoan Hoan cũng đã cũng đủ, nếu như có thêm một đứa, nàng cũng không ngại nhiều. Nhưng nếu như vẫn không có, vậy cũng là không cái duyên phận đó. Về phần đảo chủ,thích thế nào thì như thế đi, nếu không phải. . . . . . Ông ấy là phụ thân của Tà Dịch , nàng cũng sẽ mặc kệ ông ấy nha? —— “Haizz, aizz. . . . . .” Trong phòng, tiểu Hoan Hoan vẫn đang thở dài. Nữ vương nhìn thầm muốn cười, tiểu nha đầu này, mới lớn một chút nha, lại thích thở dài như vậy ? “Làm sao vậy? Tiểu Hoan Hoan đáng yêu vô địch ?” “Không có việc gì , con chỉ là muốn, làm sao mới có thể có được cái ma hạch thập giai kia chứ . . . . . .” Tiểu Hoan Hoan ngẩng đầu nhìn nữ vương: “Mẫu thân rất muốn có, nương muốn giúp bọn Sư vương luyện đan, con biết, con muốn giúp nương. . . . .” Tiểu nha đầu tuy rằng chưa lớn, nhưng rất hiếu thuận. “Muốn cái thứ kia, cũng không chỉ một mình mẫu thân con, tiểu nha đầu, đừng nghĩ nhiều, con chỉ là đi theo chơi đùa. . . . . .” “Chẳng lẽ là con là đến làm người qua đường trong truyền thuyết sao?” Tiểu Hoan Hoan liếc trắng mắt, bé không muốn làm người qua đường nha. “Ha ha, con còn muốn làm cái gì?” “Con. . . . . .” Tiểu Hoan Hoan bị hỏi dừng lại, bé không nghĩ tới vấn đề cao thâm như vậy nha. “Nãi nãi, con muốn tìm tiểu Nhạc Nhạc đi chơi. . . . . .” Cùng người lớn, có đôi khi thật sự không có cách nào khác để giao tiếp. Bọn họ có sự khác nhau, đây là lời mẫu thân đã từng nói . “Chuyện này, được rồi, không được chạy lung tung nha. . . . . .” Tiểu Nhạc Nhạc ở bên chỗ Phong, tiểu Hoan Hoan đi sang đó bà cũng yên tâm . Phong rất chững chạc, sẽ trông nom được hai đứa bọn chúng. Tiểu Hoan Hoan được cho phép, vô cùng cao hứng , vội vàng chạy ra ngoài. Nữ vương lo lắng, chỉ lo lắng tiểu nha đầu sẽ chạy lung tung. Bà còn đặc biệt đến cửa nhìn bé vào cái cửa phòng kia mới trở về. Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch nhất định đã nghỉ ngơi , lúc này. . . . . . Sắc mặt Hinh Nhi dường như không tốt lắm, nha đầu kia, tại sao lại làm cho người ta lo lắng như vậy chứ? Nữ vương mặt nhăn mày nhíu , dường như, sau khi đến nơi này, Đông Phương Ngữ Hinh liền thay đổi một ít. Bây giờ bà theo bọn họ đến đây, chờ chuyện bên này xong việc, bà muốn đến U Minh giới xem thử —— Bên kia có phần không đúng, chung quy bà cảm giác có quan hệ gì đó với bên kia? Có lẽ, quả là có liên quan với cái cấm địa kia. . . . . . Nghĩ đến cấm địa, ánh mắt của nữ vương lạnh lùng, nhớ rõ ngày đó. . . . . . Bà chẳng biết tại sao liền muốn đi vào. Thậm chí , bà cũng không khống chế được bản thân, đó là một loại khát vọng chôn dấu vô cùng sâu , một loại ý tưởng từ sâu thẳm tâm hồn rất muốn đi vào tìm tòi đến tột cùng ! Trong lúc đó bà bỗng nhiên đã nghĩ đến cô gái kia, sau đó đến, nữ nhân đã chưa bao giờ từng nhớ tới đó . Có lẽ, chỉ có đến cấm địa, mới có thể có càng nhiều ký ức. Đông Phương Ngữ Hinh từng muốn giúp bà thử khôi phục trí nhớ, bà cự tuyệt . Nhưng bà muốn thăm dò cái cấm địa kia một chút , có lẽ. . . . . . Đây chẳng qua là một loại khát vọng rất mãnh liệt trong lòng , như thế mà thôi.