”Ta. . . . . .”
Thanh âm của Uất Trì Tà Dịch hơi khàn khàn, được rồi, hắn thừa nhận, tại lúc đối mặt Hinh Nhi , luôn có chút không khống chế được bản thân.
“Hinh Nhi, ta. . . . . .”
Ánh mắt u ám, hắn rất muốn thương nàng.
“Cùng nhau tắm?”
Tay dịu dàng cởi y phục không phải là rất dầy đó, Đông Phương Ngữ Hinh biết không ngăn cản được hắn , cũng không nói chuyện.
“Chúng ta phải cố gắng một chút, đám người phụ thân cũng vẫn chờ đấy?”
Lần trước ăn cơm, Uất Trì Tà Tâm và Úy Trì nhu tình có, nhìn bộ dạng vui vẻ của đảo chủ kìa?
Tuy rằng, ông cũng vẫn chưa nghĩ tới để cho Uất Trì Tà Tâm kế thừa vị trí đảo chủ , nhưng. . . . . .
Ông ấy cũng vẫn chờ mong đứa nhỏ của bọn họ .
Người già đều là như vậy, ở trong lòng của bọn họ, con nối dòng là chuyện quan trọng nhất.
“Tà Dịch, ta rất sợ hãi. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh biết thân thể mình không thành vấn đề, Uất Trì Tà Dịch cũng không thành vấn đề, bọn họ cũng đã từng có đứa nhỏ, chuyện mang thai này là sớm muộn gì .
“Lo lắng cái gì?” Ôm Đông Phương Ngữ Hinh chìm vào trong nước, may mắn bồn tắm này đủ lớn, bọn họ có thể ngồi vào.
Uất Trì Tà Dịch cầm lấy vải nhỏ, dịu dàng giúp Đông Phương Ngữ Hinh chà lau .
“Ngộ nhỡ chúng ta vẫn là nữ nhi thì sao?”
Đảo chủ muốn nhi tử như vậy , Tà Dịch, tất nhiên cũng muốn có.
Đông Phương Ngữ Hinh chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ lo lắng chuyện này.
“Nữ nhi rất tốt, ta vẫn đều rất thích tiểu Hoan Hoan . . . . . .”
“Nhưng phụ thân chàng. . . . . .”
“Nếu như đều là nữ nhi, lại tìm cái thiên phú tốt nhất, để cho nàng kế thừa là được. . . . . .”
Tà Dịch nói nhẹ, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh biết, nếu như thuyết phục đảo chủ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy .
“Nếu ông ấy không bằng lòng, để cho đứa nhỏ của Uất Trì Tà Tâm kế thừa xong việc, vừa vặn , con của chúng ta có thể thoải mái một chút. . . . . .”
Tà Dịch này, thật đúng là, coi quyền lợi như cặn bã mà.
Có điều, Đông Phương Ngữ Hinh cũng không hiếm lạ cái vị trí đảo chủ kia, ngoại trừ lo nghĩ, nàng không thấy có cái tác dụng khác nào.
“Ừ, chàng nói cũng đúng, Tà Dịch. . . . . .”
Khăn lau người trong tay đã không biết quăng đến chỗ nào từ lâu rồi, trước ngực có thêm một bàn tay to, đang giúp nàng. . . . . .
Lau người.
“Nàng làm sao vậy?”
Lực độ của tay hắn không lớn không nhỏ, từng đợt cảm giác mềm yếu từ nơi đó đánh úp lại, Đông Phương Ngữ Hinh chỉ cảm thấy được thân mình mềm nhũn. . . . . .
May mắn , lúc này bồn tắm không lớn, thân mình bọn họ dán chặt chẽ, nếu không, thậm chí nàng có chút lo lắng, chính mình có thể . . . . . .
Trực tiếp ngã xuống đất hay không ——
“Hinh Nhi. . . . . .”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm kia, Tà Dịch càng không giữ được bản thân hơn:
“Chúng ta chưa từng làm ở nơi này đâu?”
Khuôn mặt Đông Phương Ngữ Hinh hồng như tôm luộc, nơi này?
Bồn tắm chật hẹp, hai người bọn họ tiến vào, thậm chí cũng không có. . . . . .
Chỗ hoạt động . . . . . .
Tay của Tà Dịch khẽ dùng lực, Đông Phương Ngữ Hinh không nhịn được kêu một tiếng. . . . . .
“Chàng. . . . . .”
Nàng không muốn tại đây, chng quy cảm giác. . . . . .
Nhưng muốn cự tuyệt, trong lòng lại có thêm một phần khát vọng.
Nước âm ấm, rất thoải mái.
Bỗng nhiên Tà Dịch lật thân thể Đông Phương Ngữ Hinh lại , để cho nàng mặt đối mặt ngồi trên người của mình.
Dục vọng sưng lên, thân thiết chống vào da thịt mềm mại của nàng:
“Chúng ta, thử xem?”
Giọng nói khàn khàn , ánh mắt sương mù , mang theo gợi cảm nói không nên lời, Đông Phương Ngữ Hinh đâu còn sức cự tuyệt .
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
55 chương
219 chương
161 chương
107 chương
31 chương
21 chương
8 chương