Không đành lòng nhìn bộ dáng ăn nói khép nép của hắn, Đông Phương Ngữ Hinh thở dài: “Ta biết ông ấy là cha chàng, ta cũng biết rõ chàng rất khó xử, nhưng. . . . . . Tà Dịch, chúng ta đi cho tới bây giờ rất không dễ dàng, người ở bên ngoài có lẽ đang tính kế chúng ta, chuyện này chúng ta không có biện pháp, không cách nào tránh khỏi, cũng không thể trốn tránh, nhưng ở nội tâm, ta thật sự không hy vọng phụ thân của chàng cũng tính kế chúng ta như vậy , chàng biết không?” Đông Phương Ngữ Hinh nói lời phát ra từ đáy lòng, Tà Dịch đương nhiên nghe được hiểu được. “Hinh Nhi, ta biết, phụ thân cũng biết sai lầm rồi, thật ra ông ấy, chỉ là muốn một tôn tử. . . . .” Tôn tử. . . . . . Đông Phương Ngữ Hinh cười chua sót , con nối dòng, mặc kệ ở lúc nào, quả nhiên đều là quan trọng nhất. Bây giờ không phải nàng còn không có đứa nhỏ chứ? Nàng ít nhất, đã có một tiểu Hoan Hoan. Nhưng đảo chủ vẫn muốn một tôn tử như cũ —— Nàng bỗng nhiên nhớ lại lúc ở hiện đại , cái lúc đó, nàng là một sát thủ, đối vơi tất cả đều thấy vô cùng lạnh nhạt. Nàng nhớ lại một lần nhìn thấy một người phụ nữ, đứng yên ở ven đường khóc. Lúc ấy người phụ nữ đó khóc vô cùng đau lòng, nàng bước tới —— Chuyện như vậy, bình thường nàng vô cùng ít quản , nhưng mấy ngày nay nhàn rỗi đến vô vị, nàng vẫn đi tới. Đưa cho người phụ nữ một gói khăn ướt, người phụ nữ ngẩng đầu, mắt cũng khóc sưng lên. Người phụ nữ nhìn thấy nàng, do dự một chút, vẫn là nhận lấy. Sau đó, nàng thản nhiên hỏi: “Trời sập xuống sao?” Người phụ nữ có chút không rõ, lắc đầu. “Động đất à?” Người phụ nữ lại lắc đầu, Đông Phương Ngữ Hinh không vui hỏi : “Vậy cô khóc cái gì?” “Tôi. . . . . .” Lúc này, người phụ nữ mới hiểu được ý tứ của Đông Phương Ngữ Hinh , cô ta òa một tiếng, khóc càng đau lòng. Người phụ nữ này, quả nhiên là làm bằng nước. Nhưng vì sao chính mình lại không phải chứ? Đông Phương Ngữ Hinh thực không nói gì, ngay tại lúc này, người phụ nữ lại bỗng nhiên mở miệng nói chuyện : Thì ra, cô ta kết hôn bốn năm , cũng vẫn chưa có đứa nhỏ, mẹ chồng vẫn đang náo loạn. Bọn họ là yêu đương tự do , chồng cô ta đối xứ với cô ta tốt lắm, vẫn không tệ, nhưng vừa rồi bọn họ ly hôn . Bốn năm , bọn họ đến khám rất nhiều bệnh viện, nhưng cũng chưa tra ra được là bệnh gì. Thân thể của bọn họ bình thường, nhưng lại không có con. Tình cảm của hai người , vốn là cực kỳ tốt, nhưng vẫn không gánh được áp lực này như cũ , vẫn ly hôn như cũ . Người phụ nữ rất đau lòng , chuyện không có con này cũng không phải chuyện của cô ta mà, vì sao phải ly hôn chứ? “Đàn ông như vậy quá kém , hoàn toàn không đáng để cô đau lòng . . . . .” Lúc ấy Đông Phương Ngữ Hinh nói, người phụ nữ kia sửng sốt, khóc nói: “Nhưng tôi yêu anh ấy. . . . . .” “Anh ta không yêu cô , anh ta yêu là đứa con, vì một người đàn ông không yêu cô, đáng giá để cô ngược đãi bản thân như vậy sao? Tin tưởng tôi, người đàn ông thích hợp với cô cũng vẫn đang ở kia, chẳng qua là cô không thấy được mà thôi. . . . . .” Lúc trước khi đi , người phụ nữ để lại điện thoại cho cô. Bọn họ cũng vẫn có liên hệ, sau này người phụ nữ lại tìm một người đàn ông, kết hôn , chưa tới ba tháng đã mang thai. Cô ấy rất vui vẻ, bởi vì hóa ra chuyện không có con , thật sự không có quan hệ gì vơi cô ấy. Sau đó thuận lợi vượt qua thời kì mang thai , người phụ nữ sinh . Là một cô con gái đáng yêu . Đông Phương Ngữ Hinh mua chút đồ thăm cô ấy, bởi vì cô cảm giác người phụ nữ đó thật sự rất không dễ dàng.