Uất Trì Hiểu Hiểu và đại trưởng lão, thật ra cũng không quen thuộc, dù sao một người là đại trưởng lão, một người đại tiểu thư luôn luôn tại khuê phòng . Bọn họ tiếp xúc cũng không nhiều, nếu như chuyện này đổi thành đảo chủ, nghe xong lời nói của đại trưởng lão , có lẽ sẽ đồng ý, cũng sẽ tin , nhưng Uất Trì Hiểu Hiểu cũng sẽ không . . . . . “Đại trưởng lão, ông lừa ai đó? Nếu như ông không thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta , làm sao có thể lấy thiếu đảo chủ làm ngụy trang?” Uất Trì Hiểu Hiểu một chút cũng không tin tưởng, đại trưởng lão tức giận không được, chỉ là không có biện pháp chứng minh trong sạch của chính mình . Ông chỉ có thể mau chóng mặc quần áo xong, người ở phía ngoài đang chờ, nhị trưởng lão đã ở đó, chờ ông cho một giải thích mà? Còn có, Uất Trì Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . . Chuyện lần này, nhất định có liên quan với Uất Trì Tà Dịch . Thiếu đảo chủ quả nhiên thông minh, hắn lại có thể nhìn ra. . . . . . kế sách của họ. . . . . . Có lẽ, chính mình thật sự sai lầm rồi, không nên thiết kế bọn họ . Thiếu đảo chủ, chỉ số thông minh vô cùng , thì mình làm sao có thể hơn được chứ ? Mà Đông Phương Ngữ Hinh. . . . . . Cho dù là thiếu đảo chủ lại mê luyến như thế nào , cũng không dám nói chính mình nha. Bây giờ làm thế này. . . . . . Nói không chừng, thanh danh gì đó của ông , tất cả cũng bị hủy hoại. . . . . . Đại trưởng lão im lặng mặc quần áo, Uất Trì Hiểu Hiểu càng tin tưởng là ông chột dạ . Trong lòng của nàng càng thêm căm hận bực bội, vì sao. . . . . . Ngay từ đầu, nàng đã từng âm thầm may mắn, bởi vì kết cục của Uất Trì Nhu Y rất thê thảm. Nàng nhất định sẽ may mắn hơn Uất Trì Nhu Y . Nhưng bây giờ thế nào? Để nàng gả cho lão già này, vậy không có khả năng —— Nàng không thể nào vứt hết mặt mũi. Nhưng nếu như không gả cho ông ta, trong sạch của chính mình . . . . . . Thiếu đảo chủ đảo chủ cũng biết việc này, chính mình một người không trong sạch, đương nhiên không có khả năng có cái gì với thiếu đảo chủ . “Nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài thôi, mấy người đảo chủ đều ở đây. . . . . .” Đại trưởng lão vốn cũng không muốn quản Uất Trì Hiểu Hiểu này , nhưng. . . . . . Nghĩ đến những việc ông đã từng làm với nàng , ông không thể hoàn toàn không nói gì, cho nên. . . . . . Ông thản nhiên nói một tiếng, sau đó xoay người sang chỗ khác —— Nếu như ông đi ra ngoài trước, lại càng không dễ nói, cho nên ông chờ Uất Trì Hiểu Hiểu đi cùng—— Uất Trì Hiểu Hiểu không muốn đi ra ngoài, nhưng mấy người gia gia đã ở đây, nàng phải đi ra ngoài đối mặt. Muốn đứng dậy, muốn để cho đại trưởng lão đi trước, nhưng nhìn ông tự giác xoay người đưa lưng về phía mình, nàng cũng không nói . Xốc lên chăn, mới phát hiện trên người của mình thật là vô cùng thê thảm, dấu vết xanh xanh tím tím kia , nàng tưởng kiệt tác của thiếu đảo chủ , nhưng tỉnh lại, lại đổi thành một ông già. Thân mình đau vô cùng, hơi động một chút, nàng cũng muốn khóc. Nhưng nàng không thể khóc, cắn răng mặc quần áo tử tế, xốc hết chăn lên, nàng chợt thấy. . . . . . Trên giường , một cái dấu vết màu đỏ , như nhiều đóa hoa mai phân tán, đó là vết máu —— Căn cứ xác minh thuần khiết của nàng . Nếu như, nếu như kế hoạch là chính xác , có thứ này, Uất Trì Tà Dịch phải vì bản thân phụ trách . Nhưng bây giờ. . . . . . Thay đổi một đối tượng, nàng cần người đó phụ trách ư? Lắc đầu, không cần, đã không cần . Lạc hồng này, lúc này lại thành căn cứ có lợi nhất cười nhạo sự ngu xuẩn của nàng. Đắp lên lặc hồng, Đông Phương Ngữ Hinh đã ở bên ngoài, lúc này trong lòng của nàng ta nhất định là cười nghiêng người . Ha ha. . . . . . Uất Trì Hiểu Hiểu nở nụ cười, cười vô cùng chua xót. Đời người, bi kịch lớn nhất , cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.