”Ta xem thử. . . . .”
Nữ vương cũng xúm lại, Chích lão gật gật đầu, nữ vương và U Minh giới, dường như quan hệ không hề nhỏ .
Chẳng qua là, phương pháp điểm huyệt đó, nữ vương cũng chưa từng gặp qua.
“Mẫu thân, vừa rồi nghe Tà Dịch nói người biết cơ quan của đường nhánh?”
Đông Phương Ngữ Hinh cũng hơi giật mình, nữ vương gật đầu thở dài:
“Hinh Nhi, ta cũng vẫn chưa nói cho con biết, lần trước khi chúng ta đến U Minh giới , ta và Phong không phải lạc đường ở cấm địa của U Minh giới sao? Lúc ấy chúng ta không dám lộn xộn, sợ chọc phiền toái cho con, nhưng lúc đó, ta ngồi xuống lại nhìn thấy một nữ nhân. . . . . .”
Nữ vương nói một chút tình huống ngay lúc đó, Đông Phương Ngữ Hinh nghi hoặc mặt nhăn mày nhíu :
“Người không thể tự dưng nhìn thấy một nữ nhân xa lạ, xuất hiện loại tình huống này, ta cảm thấy có hai khả năng. . . . . .”
“Khả năng gì?”
Nữ vương cũng rất khó hiểu, bà rất muốn biết câu chuyện của nữ nhân đó .
“Một, nữ nhân đó là kiếp trước của người , mẫu thân, có lẽ thật sự có kiếp trước, trí nhớ kiếp trước của người chưa hết”
Chuyện này, nghe qua có chút mơ hồ, nhưng mà không loại bỏ nguyên nhân này.
“Vậy cái thứ hai đâu?”
“Thứ hai, chính là người quên một phần trí nhớ. . . . . .”
Đây là mất trí nhớ trong truyền thuyết , bởi vì cũng vẫn cho là mình không mất trí nhớ, cho nên người ta cảm thấy trí nhớ của mình vẫn đầy đủ .
“Điều đó không có khả năng. . . . . . Ta sẽ không mất trí nhớ . . . . . .”
Quả nhiên, nữ vương kiên trì nói ——
“Trên đời này, từng có một loại phương pháp, gọi là thôi miên, nếu như dùng biện pháp này thì rất tốt, có thể để người ta nhớ tới một vài chuện cố ý quên đi, mẫu thân, có lẽ, người có thể thử một chút. . . . . .”
Thôi miên, thời cổ đại không có, nhưng ở hiện đại, Đông Phương Ngữ Hinh đã từng tiếp xúc, lúc ấy cảm giác rất thú vị, nghiên cứu kỹ một chút là được rồi. . . . . .
Không dám nói tinh thông, nhưng dựa theo thiên phú của nàng , thứ nghiên cứu được, nhất định không kém chỗ nào.
“Hinh Nhi, ngươi biết thứ này?”
Nữ vương có chút kinh ngạc, nữ nhi này của bà , còn có thứ gì không biết chứ?
“Vâng, đã từng học qua một chút. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu, nữ vương thở dài:
“Ta không thể quên mất cái gì, Hinh Nhi, con phải tin tưởng mẫu thân. . . . . .”
Nhận thức của nữ vương kia giống như cũng là số một mà?
Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên cười:
“Mẫu thân, đương nhiên con tin người, nhưng có đôi khi thứ người ta cố ý quên , sẽ cho là mình chưa bao giờ có trí nhớ như vậy . Người nói trí nhớ của người đầy đủ, vậy. . . . .Phụ thân của Phong là ai? Trước khi người đi tới chỗ cái thời không đó, đã sống ở nơi nào?”
Đông Phương Ngữ Hinh biết để cho nữ vương nhớ ra có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng một người, thiếu hụt trí nhớ , có đôi khi cũng rất tàn nhẫn.
“Ta. . . . . . Ta nhớ rõ là một nam nhân phụ lòng ta . . . . . .”
Đúng vậy, bà chỉ nhớ được nhiều như vậy.
Có chút trí nhớ, bà thật sự thiếu mất. . . . . .
Ví dụ như, cái mât đạo kia, nhất định bà đã từng biết .
Nữ vương im lặng, bà cần thời gian, nghĩ lại thật kỹ, có ý định nhớ lại chuyện cũ từng trải qua đó hay không .
“Mẫu thân, người đi về nghỉ ngơi trước một chút đi, việc này không vội, nếu như người không muốn nhớ lại, vậy cứ quên đi. . . . . .”
Đã từng, bà đã quên từng nhìn thấy ở đâu, bọn họ nói, quên cũng là một loại hạnh phúc.
Chuyện quá mức đau lòng, nhớ rõ cũng không tốt bằng quên đi.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
998 chương
5 chương
56 chương
39 chương
103 chương