Uất Trì Nhu Y sợ tới mức vội vàng dập đầu, nàng. . . . . .
Nàng không dám không thừa nhận.
“ Một giấc mộng thật đẹp. . . . . . Uất Trì Nhu Y, vậy bổn vương hỏi lại ngươi một câu, bây giờ giấc mộng của ngươi có còn ở đây không? Không cần tính toán dùng lời nói dối đến lừa gạt bổn vương, bổn vương không ngại, thu hồi lại tất cả những thứ từng đưa cho ngươi. . . . . .”
Tay hắn bỗng nhiên nắm lại thành nắm tay, Uất Trì Nhu Y sợ tới mức vội vàng gật đầu:
“Vẫn còn. . . . . . Vương, Uất Trì Nhu Y sẽ hết sức buông . . . . . .”
Nàng không dám nói dối, chỉ có thể thừa nhận.
Nhưng thừa nhận , trong lòng vẫn rất lo lắng , rất sợ hãi như cũ , nàng không biết bước tiếp theo U Minh vương sẽ làm như thế nào.
“Ha ha, không sai, là một nữ nhân thông minh , chẳng qua là, vì sao phải buông xuống chứ?”
U Minh vương kia thì thào nói xong, dường như là lầm bầm lầu bầu, Uất Trì Nhu Y vừa nghe, không thể tin được ngẩng đầu:
“Vương, ý của ngài là . . . . .”
“Bổn vương, có lẽ có thể thành toàn ngươi. . . . . .”
Thành toàn nàng?
Ánh mắt của Uất Trì Nhu Y sáng ngời, nhưng vừa nghĩ lại——
Hôm nay, Uất Trì Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh ở Thiên Thương Đảo thành thân, đây chính là trước mặt tất cả mọi người.
Thành thân như vậy, đương nhiên cũng chiếm được tán thành của tất cả mọi người của Thiên Thương Đảo .
Mà chính mình, là người mọi người ở Thiên Thương Đảo chán ghét .
Như vậy làm sao thành toàn?
Nàng đã không có khả năng làm nữ nhân của Uất Trì Tà Dịch .
“Vương, Uất Trì Nhu Y thầm nghĩ hầu hạ Vương thật tốt. . . . . .”
Nàng nhận mệnh gục đầu xuống, nghĩ một đằng nói một nẻo nói xong một câu:
“Trong lòng Uất Trì Nhu Y , về sau đều vẻn vẹn chỉ có một người nam nhân là Vương . . . . . .”
U Minh vương đã nói không thích nữ nhân nói dối , chuyện ban đầu của nàng U Minh vương cũng biết, cho nên. . . . . .
Nàng dứt khoát quyết định nói thật, vậy chuyện sau này. . . . . .
Nàng là U Minh vương cứu trở về ,vậy Thiên Thương Đảo đã không thể đi , nàng đương nhiên chỉ có thể đi theo U Minh vương .
Cho nên, nói lời này , cũng là cực kỳ có trình độ.
“Hừ, Uất Trì Nhu Y. . . . . .”
U Minh vương nhìn nàng bỗng nhiên cười, hắn vốn đã béo múp míp, lúc này cười, cũng không nhìn thấy mắt .
Tươi cười này, thật sự thật khiến người ta không chịu nổi.
Mà U Minh vương, dường như cũng biết tình huống của mình, lúc bình thường , hắn rất ít cười .
Cái gọi là tươi cười của hắn, cũng chẳng qua là kéo một chút khóe miệng mà thôi.
“Vương. . . . . . Uất Trì Nhu Y ở đây. . . . . .”
Uất Trì Nhu Y cung kính cúi đầu, U Minh vương vừa lòng cười:
“Không phải ngươi cũng vẫn thích Uất Trì Tà Dịch sao? Bổn vương, có thể cho ngươi một cơ hội. . . . . .”
Cho nàng cơ hội?
Uất Trì Nhu Y kinh ngạc không dám nói lời nào, nàng không biết U Minh vương có ý gì.
Đây là một loại thử sao?
Ngộ nhỡ đây là thử, vậy. . . . . .
Nàng vẫn là thông minh không nói lời nào cho thỏa đáng, cho nên, nàng lựa chọn im lặng——
“Ngươi có bằng lòng hay không?”
U Minh vương có chút khó hiểu, hắn nghĩ rằng Uất Trì Nhu Y sẽ rất vui vẻ, làm sao có thể nghĩ được nàng quá mức cẩn thận như thế chứ?
Uất Trì Nhu Y, đã không phải như lúc đầu, nàng đã chín chắn hơn .
Nàng không có đường lui, ban đầu nghĩ rằng Mẫn Bá Thiên đáng tin, nhưng lúc quan trọng. . . . .
Hắn chỉ lo tự mình chạy trốn, hoàn toàn mặc kệ nàng .
Mà U Minh vương cứu nàng, nàng biết nhất định là có mục đích.
Nhưng nàng chỉ có thể lựa chọn đi theo hắn, không có biện pháp khác.
“Uất Trì Nhu Y nguyện ý vì U Minh vương cống hiến sức lực. . . . . .”
Uất Trì Nhu Y cẩn thận nói, nàng chưa nói nguyện vọng của chính mình. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
998 chương
5 chương
56 chương
39 chương
103 chương