“Phải, cũng không phải. . .” “Tiểu Hắc, đánh chết nàng. . .” Tiểu Hắc nhận được mệnh lệnh, quay về phía Nữ vương mà bắt đầu công kích, lúc này, Nữ vương chợt phát hiện, Tiểu Hắc này , so với Long vương ban đầu , thực lực lại một chút cũng không kém. Bà không biết chỗ nào sai rồi, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh không phải là đã giết chết Long vương sao? Nhưng con rồng này ở chỗ U Minh vương ? Hơn nữa, kinh khủng hơn chính là, mấy người Đông Phương Ngữ Hinh còn không biết. Trời ạ, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt? Nữ vương do dự, bà , có thể, cũng chỉ có một biện pháp kia . . . —— “Hinh nhi, ngươi xem. . .” Bầu trời, bỗng nhiên giăng đầy mây đen , một khí tức kỳ quái mang theo vài phần cảm giác quen thuộc. “Tại sao ta cảm thấy khí tức của Long vương nhỉ ?” Độ nhạy cảm của Đông Phương Ngữ Hinh vẫn rất mạnh, chỉ là một cái cau mày, liền phát hiện không đúng rồi . Tuy rằng Nữ vương nói muốn cùng quốc sư chỉ hai người đi qua, nhưng mọi người vẫn bất an như cũ , chờ ngay cách đó không xa , ngộ nhỡ có cái gì, cũng tiện đi qua hổ trợ. “Long vương. . . Không có khả năng, chúng ta đã giết hắn . . .” Tà Dịch vừa mới dứt lời, bầu trời lại loáng thoáng thấy hình dạng của long , đây quả nhiên là. . . Sắc mặt của hai người đồng thời biến đổi, lúc mọi người đang muốn đi qua hổ trợ , U Minh giới bỗng nhiên rầm một tiếng. . . Giống như một quả bom to lớn nổ tung, Uất Trì Tà Dịch vội vàng ôm Đông Phương Ngữ Hinh lui ra phía sau hơn mười thước. Cũng trong lúc đó, mọi người cũng nhanh né tránh. Tiếng nổ mạnh qua đi, khói đen liên tục, tầm nhìn chung quanh cực thấp. “A. . . Này. . .” Đông Phương Ngữ Hinh cố sức mở mắt ra, rốt cục loáng thoáng thấy một mảng ánh lửa. Phương hướng U Minh giới , cháy rồi. Nàng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng. . . Nữ vương và quốc sư còn ở bên trong a. “Mẫu thân. . .” Trong đầu, bỗng nhiên nghĩ đến lúc mình tới đây , cũng là nổ tung rất mạnh, sau đó. . . Ở trong một mảnh ánh lửa, mình đã chết, linh hồn lần nữa trở về. Nhưng mẫu thân bà. . . Đông Phương Ngữ Hinh muốn tiến lên, Uất Trì Tà Dịch lại ôm thật chặt lấy nàng. “Hinh nhi, chờ một chút lại đi qua. . .” Hắn cũng cảm thấy không đúng. Nữ vương, Nữ vương sẽ không phải là. . . Đối với U Minh vương, nàng so với ai cũng đều quen thuộc. Đây nhất định có cơ quan, có cái cạm bẫy gì , thậm chí có trận pháp. Mà đây tình trạng hiện nay. . . —— “Hinh nhi, ngươi ít nhiều ăn một chút gì a. . .” Đã năm sáu ngày rồi, Đông Phương Ngữ Hinh từ lúc trở lại đã bắt đầu ngơ ngác, cái gì cũng không ăn. Uất Trì Tà Dịch rất nóng nảy , hắn đã làm cho chung quanh đã tìm, U Minh vương mất tích. Hoàn toàn đã biến mất, đó là một mành phế tích, cái gì cũng không nhìn thấy. Hắn làm cho búng kia phế tích, không có thi thể của người, cái gì cũng không có. Liền mất tích. Đông Phương Ngữ Hinh cũng đi qua xem , nàng trở về chỉ là rơi lệ. Uất Trì Tà Dịch nhìn khó chịu, bỗng nhiên hắn nghĩ đến tâm tình của Nữ vương lúc gần đi . Bà , cũng không muốn làm như vậy nhỉ? Bà thích Đông Phương Ngữ Hinh , thích tiểu Hoan Hoan như vậy . “Mẫu thân, người vẫn như vậy, nãi nãi đã biết lại không vui. . .”