Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 96 : Loại trừ nghi phạm

Sau đó, phía cảnh sát lại điều người kiểm tra rất nhiều camera giám sát trong tiểu khu. Do là tiểu khu sang trọng nên bất kể cổng tiểu khu hay phòng thang máy, trong hành lang mỗi một tầng đều trang bị camera giám sát, bảo đảm sự an toàn của chủ nhà trên mức lớn nhất. Dựa theo báo cáo thời gian tử vong của pháp y, mọi người nhìn kỹ càng đoạn ghi hình trong khoảng thời gian từ 10 giờ tối qua đến sáng nay. Có điều rất đáng tiếc, đoạn băng ghi hình cho thấy không hề có bất kỳ ai từng xuất hiện trong khoảng thời gian này. Thậm chí ngay cả người vào thang máy đều không có. Do suy đoán mang tính không xác định, bọn họ bèn kiểm tra đoạn ghi hình trước 10 giờ nhưng kết quả vẫn là như thế. Sống trong tiểu khu này về cơ bản đều là bồ nhí vợ bé, buổi tối thường rất ít khi ra ngoài mà chỉ "làm việc" ở trong nhà. Cho nên qua mười giờ càng không thể có người đi lại. Dựa theo tư liệu Nhậm Vũ cung cấp, phía cảnh sát lại phái người tiến hành điều tra về Lương Mỹ Thần ở xung quanh. Tất cả hàng xóm láng giềng hầu như đều không có hảo cảm với cô ta. Có điều đây cũng là bình thường, bởi vì sống xung quanh cô ta đều là bồ nhí vợ bé, họ thấy đều là liên quan tới so kè, tranh hơn thua. Song khi biết tin Lương Mỹ Thần chết thì lại dọa những cô gái này quá chừng, đồng thời còn có cảm giác như giẫm lên vết xe đổ. Đồng thời phía cảnh sát lại điều tra tỉ mỉ căn phòng và đoạn ghi hình theo dõi, xác nhận không có dấu hiệu trộm cắp vào phòng. Cuối cùng vẫn là không tự chủ khóa chặt hiềm nghi vào người tình bao nuôi cô nàng. Nhưng Lương Mỹ Thần lại không ngừng nói bên tai Lưu Anh Nam rằng: - Không phải anh ấy, không phải anh ấy. Tối qua hơn 6 giờ anh ấy tới, sau khi em không đáp ứng làm "chuyện đó" với anh ấy rồi nói cho anh ấy em mang thai thì anh ấy trầm tư rất lâu, vào khoảng 7 giờ đã đi rồi. Làm sao có khả năng hơn 10 giờ quay lại giết em chứ? - Thế cô rốt cuộc là chết lúc mấy giờ? –Lưu Anh Nam hỏi. - Em đều chết rồi, làm sao em biết? –Lương Mỹ Thần trả lời. Đây cũng là một đặc điểm của hồn ma. Chẳng những sau khi chết không có bất kỳ khái niệm về thời gian nào, cho dù đặt đồng hồ ở ngay trước mặt họ thì hồn ma cũng không nhìn thấy thời gian và ngày tháng, đây là vì ngăn ngừa oán niệm của họ tăng thêm. Nhất là nhìn ngày tháng, vừa nghĩ sắp tới ngày sinh nhật của mình hoặc mình còn trẻ như vậy, hoặc có việc quan trọng gì đó sắp tới, điều này vô hình trung sẽ tăng thêm oán niệm. Cho nên Lương Mỹ Thần cũng không biết thời gian tử vong cụ thể của mình. Chỉ biết lúc người đàn ông kia rời đi khoảng 7 giờ, khi đó cô ta có khả năng là vì mang thai, cảm thấy rất mệt, người đàn ông kia đi không bao lâu thì cô cũng ngủ luôn, tỉnh lại thì đã biến thành hồn ma rồi. Có điều khiến Lưu Anh Nam nghi hoặc chính là vì sao thân thể cô ta bị đâm mấy cái lỗ, máu chảy như suối, mãi đến khi mất máu quá nhiều mà chết cô ta đều không có phản ứng. Thậm chí ngay ban đầu đều không cảm thấy đau đớn, ngủ chứ có phải hôn mê đâu. - Xem đó, tôi sớm đã nói gã tình nhân là hung thủ rồi mà. –Hiện tại mọi hiềm nghi đều chĩa về phía gã tình nhân nọ, Thẩm Phong lập tức trở nên hớn hở. Tên ẻo lả Ngô Chí Cương tức giận hừ một tiếng: - Hừ, uổng cho cô vẫn là nhân viên thi hành pháp luật, ngay cả thứ cơ bản nhất đều quên mất. Cô phải biết rằng, trước khi tòa án chưa chính thức tuyên án định tội thì mọi người đều chỉ là kẻ tình nghi, đều là vô tội. Cô đừng hở mồm ra là nói hung thủ, người ta cũng là người có danh dự thể diện, coi chừng người ta kiện cô tội phỉ báng đấy. Thẩm Phong trừng mắt lại không thể nào phản bác. Cô nàng tức giận lườm nguýt, khinh bỉ tên ẻo lả, trong miệng lầm bầm: - Trước khi tòa án phán tội đều là vô tội nhưng trong thời gian giam giữ lại có thể bịt mắt, uống nước sôi… - Cô đừng nói vớ vẩn. Tôi cảnh cáo cô, việc lần này nếu tôi phá án trước thì từ nay trở đi cô vĩnh viễn không được về đội hình sự, càng không được nói về gia thế của tôi với bất kỳ ai, gặp mặt phải gọi tôi một tiếng sư phụ. –Tên ẻo lả nói. - Đừng bảnh chọe. Đừng tưởng rằng anh từng phá vài vụ án hoàn hảo thì có thể ra vẻ trước mặt tôi. Tôi sớm đã hiểu rõ cả sự việc, còn khuya mới thua anh nhé. Nếu tôi thắng anh, anh phải ngay lập tức điều tôi về đội hình sự, sau này gặp mặt đều phải gọi tôi một tiếng bà cô. –Thẩm Phong không chút yếu thế đáp trả. - Xì, kệ cô. –Tên ẻo lả nhón ngón tay sen, bắt đầu đi lại xung quanh căn phòng, lúc thì lục lọi tủ sách, lúc thì xem tủ lạnh, mở cửa phòng vệ sinh, nhất thời nhìn thấy bên trong treo quần lót và áo ngực đủ kiểu. Tên ẻo lả chán ghét xua tay, trong miệng thầm mắng một tiếng xúi quẩy. Lưu Anh Nam nhìn thấy mà lạnh cả người. Không ngờ lại có đàn ông ghét quần lót nguyên mùi, quả nhiên là khác loài. Có điều Lưu Anh Nam nhìn ra được, gã quanh quẩn tìm đầu mối có liên quan tới vụ án, mà Thẩm Phong khù khờ lại vô cùng đắc ý, thật giống như đã biết rõ mọi chuyện vậy. Thực ra vụ án này ngay cả người chết đều không biết hung thủ thật sự là ai. Lưu Anh Nam biết Thẩm Phong cao ngạo ương ngạnh, nếu thua thì trong lòng chắc chắn không dễ chịu. Cho dù Nhậm Vũ ở bên nhưng Thẩm Phong vẫn là mục tiêu đứng đầu của hắn, cho nên hắn không kìm nổi bước tới nói: - Này, chị cảnh sát xinh đẹp, cô cũng phải xem báo cáo kỹ càng, chăm chú nghiên cứu tư liệu, tìm đầu mối phá án chứ. Bất kể kẻ tình nghi là ai, chỉ có chứng cớ tuyệt đối mới có thể phân biệt thủ phạm thật sự. Thẩm Phong không ngờ rằng hắn lại chủ động bước tới bắt chuyện với mình. Cô nàng nhân cơ hội đi họp, hai ngày liên tiếp không xuất hiện ở đồn cảnh sát khu vực chính là vì trốn tránh hắn, trốn tránh xấu hổ. Cô nàng cũng không biết đối mặt với Lưu Anh Nam như thế nào, ban nãy rất vất vả mới nhịn xuống giả vờ không quen. Bây giờ hắn không ngờ lại chủ động tìm tới cửa, Thẩm Phong tức thì nổi giận nói: - Cảm ơn anh, người dân tốt bụng. Có điều đây là phía cảnh sát chúng tôi đang phá án, mong anh đừng chen miệng nữa. Hơn nữa anh biết phân biệt hung phạm sao? Cô bé mang dáng vẻ như ăn thuốc súng, giơ chân giơ tay nói. Hai ngọn hùng vĩ trước ngực run lên bần bật, khiến Lưu Anh Nam không nhịn được liên tưởng tới cuộc hành trình xuống Âm Tào Địa Phủ. Nhớ tới hai ngọn núi ngạo nghễ của Thẩm Phong, hắn vô ý thức nói: - Phân biệt ngực thật? Nếu nằm thẳng xuống, hai ngọn núi mềm mại kia cũng oằn xuống theo, đồng thời bày ra một cách tự nhiên, đó chính là ngực thật. Nếu là ngực giả, cho dù nằm xuống vẫn cao vút, căng đầy, đó khẳng định là silicon!*Chơi chữ, từ đồng âm. "Hung" bên trên mang theo nghĩa "hung phạm", "hung" bên dưới là theo nghĩa "bộ ngực". - Biến! –Nom Lưu Anh Nam ra vẻ nghiêm túc Thẩm Phong còn tưởng rằng hắn thật sự có thể đưa ra vài ý kiến, không ngờ rằng lại là phân biệt "ngực thật". Cô nàng không chút khách khí tặng cho Lưu Anh Nam một chữ, lại vô ý thức nhìn thoáng qua nơi căng đầy dưới bộ đồng phục của mình, tuyệt đối là thật. Đúng vào lúc này, một cảnh sát bị tên ẻo lả phái ra ngoài đã trở lại, anh ta phải hồi báo thẳng cho tên ẻo lả nhưng ngần ngại gia thế của Thẩm Phong, cho nên thanh âm của anh ta rất lớn: - Báo cáo, tình nhân của người chết đã tìm thấy. Chúng tôi còn thuận tiện điều tra mọi tình hình hoạt động của anh ta từ tối qua đến giờ. Tối qua anh ta rời khỏi nơi đây liền đi thẳng về nhà, một mực không rời khỏi nhà, có camera giám sát ở tiểu khu anh ta đang sống làm chứng. Chúng tôi cũng là tìm thấy anh ta ở trong nhà anh ta, đồng thời kiểm tra xe hơi và trong nhà anh ta, đều không phát hiện ra hung khí tương tự như mũi dùi. - Anh ta ở đâu? –Tên ẻo lả hỏi. - Ở dưới tầng, lập tức sẽ lên ngay. Tên ẻo lả gật đầu. Lưu Anh Nam bỗng phát hiện tên ẻo lả lúc này chợt thay đổi. Cho dù vẫn nheo mắt, nhón ngón tay sen nhưng đó là thay đổi về khí chất, cả người như một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, lộ hết sự sắc bén.