Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 76 : Phổ cập khoa học
Một nữ phóng viên dùng âm thanh trong trẻo cởi mở hỏi, trực tiếp khiến cho Lưu Anh Nam hôn mê. Hắn nhìn nương theo giọng nói, chỉ thấy nữ phóng viên đặt câu hỏi kia ở ngay trước người mình. Đó là một cô gái trẻ tuổi để tóc ngắn ngang tai, trên mặt thoa phấn mỏng, mày rậm mắt to mặt trái xoan rất xinh đẹp lại có vẻ tri thức và già dặn.
Chỉ là câu hỏi của nàng ta quá thiếu đạo đức, trực tiếp xác định Lưu Anh Nam là tên trộm mộ. Mà bây giờ rất nhiều phóng viên đều áp dụng cách đặt câu hỏi theo lối chủ quan này. Chẳng hạn như ở hiện trường một tai nạn xe, có một người đứng trong hiện trường, câu đầu tiên rất nhiều phóng viên vô lương tâm bước lên hỏi chính là:
- Anh là người gây tai nạn phải không?
Điều này thiếu đạo đức biết nhường nào. Có lẽ người ta là người hảo tâm muốn cứu người hoặc người bị hại thì sao? Nhưng một vài phóng viên vô lương tâm nào đó hoàn toàn dựa vào ý nghĩ chủ quan để phỏng vấn, mục đích chính là giật tít, câu view.
Giống như bây giờ, đối mặt với câu hỏi này, nếu Lưu Anh Nam lựa chọn bỏ qua không trả lời thì trang đầu ngày mai chắc chắn sẽ là "người đàn ông ngầm nhận mình là kẻ trộm mộ". Nếu hắn cố phản bác thì trang đầu còn nói "người đàn ông cảm xúc kích động, thân phận làm cho người ta hoài nghi". Nếu Lưu Anh Nam bình tĩnh giải thích mình không phải kẻ trộm mộ thì trang đầu tương tự sẽ nói "giải thích không có cơ sở, che giấu động cơ hiểm ác".
Truyền thông ngày trước không hề đưa tin gì cả, tất cả lãnh đạo rất bận, cuộc sống nhân dân rất hạnh phúc. Mà truyền thông ngày nay cũng bắt đầu công nghiệp hóa, lợi ích hóa, ngoại trừ lãnh đạo vẫn rất bận, cuộc sống nhân dân càng hạnh phúc hơn thì còn thêm thắt rất nhiều. Đưa tin một vài hiện tượng trong xã hội, tạo ra đề tài tranh luận... vv… càng lúc càng hấp dẫn ánh mắt, lợi ích cũng càng lúc càng lớn, uy lực cũng càng lúc càng lớn.
Cho nên, truyền thông với tư cách cơ quan ngôn luận nên có đủ trách nhiệm và đạo đức nghề nghiệp, bằng không chẳng những không thể truyền đạt tin tức tích cực ngược lại còn chủ trương mượn bóng mượn gió, chẳng hạn như lợi dụng truyền thông để xào nấu ác ý. Vốn dĩ hai dân công không hề có tiếng tăm thông qua truyền thông, lợi dụng sự thiện lương đồng tình đồng cảm của người dân đã nhảy vọt một bước, trở thành ngôi sao hot, vụt cái thoát khỏi nghèo khó bước vào hàng ngũ giàu sang.
Mọi người đồng tình với kẻ yếu, đồng cảm với tầng lớp chót. Đây là biểu hiện của thiện lương, của sự đoàn kết nhưng không thể tâng lên quá đà được. Hai dân công quay một đoạn phim liền trở thành ngôi sao kiếm bộn tiền, nhưng dân công trong thiên hạ có vài trăm triệu, đều xào nấu mình như thế, há chẳng phải thiên hạ đại loạn hay sao?
Đây chính là dư luận sai lầm dẫn đường mà dẫn tới hậu quả xấu, biến lòng đồng cảm của mọi người thành thủ đoạn lợi dụng. Đáng buồn thay, đáng sợ nhất chính là mọi người không ngờ lại tranh nhau noi theo…
Lưu Anh Nam càng lúc càng không quan tâm đến cái gọi là tin tức, nhưng không ngờ rằng hôm nay lại trở thành nhân vật trong bản tin. Mắt thấy phóng viên của các đài toàn bộ tập trung về đây, truyền thông thời sự cùng truyền thông thậm chí còn có đám bần tiện xách camera, điện thoại tới quay chụp.
Thấy Lưu Anh Nam chần chừ không trả lời, người đẹp phóng viên giọng nói trong trẻo, tri thức lại xinh đẹp vừa đặt câu hỏi kia liền nói vào ống kính camera:
- Thưa các bạn, đây là đài "tin tức nhanh", tôi là phóng viên Hồng Hà. Như mọi người đã thấy chúng tôi đang khu Nam nội thành, nơi đây vừa trải qua một lần đào xúc phát hiện rất nhiều xương cốt con người, số lượng cụ thể trước mắt còn chưa xác định được nhưng dự tính có hơn vạn người. Bây giờ chúng tôi đã đi tới hiện trường, tạm phỏng vấn các chuyên gia, ý kiến của họ không đồng nhất, có người nói là hố chôn tập thể trong thời kỳ chiến tranh, cũng có người nói là chôn xác người bệnh nhằm phòng ngừa dịch bệnh truyền nhiễm trong thời cổ đại. Còn có người nói rằng có khả năng là nơi chôn cất người nguyên thủy ở vài trăm triệu năm trước. Có điều ý kiến được đưa ra nhiều nhất chính là, cho rằng nơi đây là mộ chôn cùng của vị đại nhân vật nào đó có thân phận hiển hách ở thời cổ đại. Bây giờ xương trắng được phát hiện đều là của những người chôn cùng, trong này có khả năng sẽ có bí mật lớn chấn động thế giới và vô số châu báu. Cho nên đã có kẻ trộm mộ tham lam không nhịn được đi xuống dưới, bây giờ hãy để chúng tôi phỏng vấn người thanh niên vừa đi ra từ trong mộ này nhé… Chào anh, xin hỏi anh là Bàn Sơn đạo nhân hay là Mạc Kim Hiệu Úy?
Lưu Anh Nam phát điên, rất muốn đá một nhát bẹp hai ngọn núi đang rung rung dưới bộ đồ của cô ả. Cô ả đã nhận định mình là kẻ trộm mộ rồi. Hơn nữa, chương trình "tin tức nhanh" này là chương trình có tỷ lệ phát sóng cao nhất trong vùng, cũng là chương trình được người dân quan tâm khen ngợi nhất. Nhỏ đến bà lão tìm mèo, ống nước rò nước, lớn đến đời hai uống rượu lái xe, quản lý thành phố phá quán họ đều dám đưa tin, vừa kịp thời cộng thêm chuẩn xác cho nên được người dân quan tâm và ủng hộ. Trong thành phố lớn này hầu như đâu đâu cũng có thể thấy bóng dáng của họ. Lưu Anh Nam bình tĩnh đối mặt với ống kính và micro nhìn nữ phóng viên xinh đẹp kia thản nhiên nói:
- Thực ra tôi không phải là đi xuống mà là vừa mới đi lên. Nơi đây cũng không phải mộ chôn cùng gì cả, mà là cửa vào của Âm Tào Địa Phủ, đang có vô số oan hồn ác quỷ chờ đi từ đây xuống Địa Phủ. Những hài cốt kia chính là của đám người đã xuống Địa Phủ lưu lại, không tin các bạn nhìn chỗ này, chỗ này, chỗ này nữa…
Lưu Anh Nam chỉ chỉ trỏ trỏ vào xung quanh, một cánh tay khác lại lấy ra tấm linh phù "Đang Muốn Bắt Mày" của Hắc Vô Thường. Đây là pháp bảo version tăng cường họ tặng cho hắn trước khi đi công tác. Cầm linh phù này nơi tay có thể khiến tất cả du hồn dã quỷ trong phạm vi vài trăm mét hiện thân.
Lưu Anh Nam sở dĩ to gan tiết lộ sự tồn tại của quỷ hồn như thế chính là muốn để những kẻ sáng mắt vì tiền, vì lợi ích không tiếc mọi giá kia làm một bài phổ cập tri thức khoa học tự nhiên xã hội, để họ thấy rằng yêu ma quỷ quái, thần phật đều thực sự tồn tại. Nhân quả tuần hoàn, luân hồi có báo, làm chuyện thẹn với lòng đều có quỷ hay thần biết.
Có điều, những người từ nhỏ đã tiếp thu phương thức giáo dục "không tiền nhất thiết không thể" này đương nhiên không tin trên thế giới có quỷ. Nhưng đúng vào lúc này, trên con đường thông xe cách công trường không xa, một chiếc xe chở hàng bấm còi điên cuồng, tiếng còi hơi đinh tai nhức óc. Mọi người chán ghét quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc váy đỏ, tóc dài che mặt đang bước chậm trên đường dành cho ô tô, ở ngay đằng sau cô ta là một chiếc xe tải chở đầy cát đá, tốc độ không chậm đang đi sát cô ta. Tiếng còi vang lên tíu tít, cô gái váy đỏ kia lại như không nghe thấy, vẫn đang từ từ bước đi, mặc cho mái tóc dài tung bay, tay áo phất phới…
Do khoảng cách quá gần, cho dù tài xế đạp phanh kịp nhưng do quán tính và vài chục tấn cát đá trên xe, chiếc xe hoàn toàn không thể lập túc dừng lại. Trong tiếng kinh hô của mọi người, chiếc xe đam phải thân thể đơn bạc của cô gái váy đỏ kia một cách vô tình.
Mọi người hoảng sợ hét to, có vài phóng viên càng lao tới tức thì. Có điều không phải đi cứu người mà là đi chụp ảnh hiện trường…
Nhưng mọi người trơ mắt nhìn chiếc xe lao qua lại không có cảnh máu tươi tung tóe, xương gãy gân đứt. Do quán tính chiếc xe tải lao ra chừng mười mét mới dừng lại hẳn, lúc này rất nhiều người đều lao tới trước. Chẳng những không có cảnh đẫm máu, mà thậm chí ngay cả cô gái váy đỏ kia đều không thấy bóng dáng đâu cả…
Lúc này lại có người chỉ lên trên cao hét to:
- Mau nhìn kìa, có người muốn nhảy lầu…
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
3725 chương
101 chương
36 chương
572 chương
184 chương