Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 284 : Năng khiếu
Hồng Hà vốn hí hửng xách một chiếc máy ảnh tung tăng đi ra từ phòng làm việc, vừa xoay người liền nhìn thấy Lưu Anh Nam và Diệp Tinh một trước một sau từ trên tầng đi xuống. Diệp Tinh mặc áo gió vào ngày hè, mặt đỏ bừng, Lưu Anh Nam vẻ mặt đắc ý, bộ dáng rất sung sướng, đừng nói là phụ nữ vừa phát sinh quan hệ với hắn, cho dù bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy hai người có vấn đề.
Hồng Hà thoáng cái đứng im, thoạt nhìn đứng tùy ý nhưng có một hơi thở đáng sợ đang lan tràn, một người hệt như một tòa núi lớn cản đường đi của họ, cô trầm mặt lạnh mắt, trong mắt có lửa giận hừng hực đang thiêu đốt, hệt như bà vợ đanh đá bắt gian trên giường vậy.
Vả lại Diệp Tinh và Hồng Hà còn là người quen cũ, lần trước tới làm chương trình, chính là Hồng Hà phỏng vấn cô. Lúc ấy Hồng Hà còn hỏi cô rất nhiều chủ đề tai quái thậm chí là đả kích, song đều được cô nhất nhất hóa giải, còn không hề truy cứu. Chính vì biểu hiện thông minh và độ lượng của cô lúc ấy, nên mới giành được rất nhiều cảm tình của fans trong thành phố.
Nay gặp lại Hồng Hà, chỉ thấy ánh mắt cô nàng lạnh lùng, sát khí lan tràn, giống như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung vậy, Diệp Tinh lập tức cảnh giác. Diệp Tinh không biết lần trước là do Hồng Hà bị Quỷ Họa Bì nhập vào, do đố kỵ mới nói lời tầm bậy. Lần này Diệp Tinh vẫn tưởng là Hồng Hà đang đố kỵ mình mà tới tìm phiền toái.
Song Diệp Tinh cũng không phải người đơn giản, cô cười lạnh đi tới, chủ động mở miệng nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm.
- Hi, tiểu thư Hồng Hà, chào cô. Lâu ngày không gặp, phong thái vẫn như xưa, không, giống như càng thêm xinh đẹp, còn mang theo phong cách của phụ nữ thành thục, vô cùng quyến rũ đó.
Lời này nghe qua giống như Diệp Tinh nhìn ra cô đã ước vào hàng ngũ thiếu phụ. Thực ra không phải, cô hoàn toàn chính là đang trào phúng Hồng Hà lớn tuổi, nhưng lại dọa Hồng Hà giật nảy mình, còn tưởng mình sau khi xxx đã xảy ra biến hóa cực lớn nữa cơ. Cô không nhịn được sờ mặt mình, Lưu Anh Nam nhìn mà im lặng một hồi, trong lòng run lên, nếu Diệp Tinh nói lời gì đó không nên nói, ví dụ như anh rể, em vợ, hắn chắc chắn phải dặn dò lại rồi đi Địa Phủ chuyển chính thức sớm.
May mà chuyện tai tiếng cỡ này Diệp Tinh chắc chắn sẽ không nói, Hồng Hà cũng là cô gái có được phong độ và tố chất nhất định. Cho dù nhìn thấy Lưu Anh Nam và Diệp Tinh cùng nhau xuất hiện hơi có chút hoài nghi, nhưng thấy Diệp Tinh phong tư trác tuyệt, rực rỡ chói lòa, Lưu Anh Nam bộ dạng hèn mọn, vẻ mặt đáng khinh cõi lòng xấu xa, nhìn kiểu gì họ cũng không xứng đôi, có khả năng chỉ trùng hợp cùng nhau xuống tầng mà thôi.
Hồng Hà lấy lại bình tĩnh, cũng hiểu ngụ ý trong lời vừa rồi của Diệp Tinh. Cô lập tức mỉm cười, đáp lại một cách mỉa mai:
- Đâu có, đâu có. Cô gái tầm thường như tôi sao dám nhận lời khen vàng ngọc của cô. Ngược lại tiểu thư Diệp Tinh cô, lâu ngày không gặp càng thêm trẻ trung xinh đẹp, giống như trẻ hơn vài tuổi, là bảo dưỡng thế nào vậy?
Khà khà… Lời của Hồng Hà càng ác hơn, ban nãy Diệp Tinh nói cô thành thục cũng chính là nói cô già. Bây giờ cô nói Diệp Tinh do bảo dưỡng mà có vẻ trẻ trung xinh đẹp, rõ ràng chính là đang nói Diệp Tinh cưa sừng làm nghé mà.
Xã hội có nguy hiểm, phụ nữ đáng sợ nhất!
Lưu Anh Nam lẳng lặng lui ra sau vài bước, lau mồ hôi lạnh trên trán. May thay đây mới là Hồng Hà và Diệp Tinh, nhưng đã bắn tia lửa tứ tung, sát khí ép người. Nếu để Hồng Hà gặp Lăng Vân thì sẽ là khung cảnh thế nào đây? Không được, nhất quyết không thể để họ gặp mặt.
Vì tránh cho tình thế quá căng thẳng, Lưu Anh Nam bất chấp khó khăn nói:
- Hì hì, hai cô đều là người đẹp, chỉ có điều mỗi người một vẻ.
Lưu Anh Nam không mở miệng còn được, hai người khả năng cũng bỏ qua, nhưng lời không mặn không nhạt, không đắc tội cả hai bên của hắn vừa ra, nhất thời khơi dậy ý chí tranh đấu trong lòng hai người. Nhất là Hồng Hà, nhất quyết không thể tha cho người đàn ông của mình khen ngợi phụ nữ khác. Cô lườm Lưu Anh Nam một cái nói:
- Ồ, vị tiên sinh này đúng là quá tâng bốc tôi rồi. Cô gái tầm thường, tàn hoa bại liễu như tôi sao có thể so sánh với thần tượng đang nổi tiếng như người ta chứ!
Hồng Hà cố ý nói như thế chính là vì để Lưu Anh Nam mở miệng lần nữa, chủ yếu nhận xét mình. Nào hay Diệp Tinh nhìn thấu ý đồ của cô nàng, trực tiếp nói nương theo lời cô:
- Ái chà, tiểu thư Hồng tốt nhất đừng hỏi anh ta, anh ta là hội trưởng Tinh Tinh fanclub của tôi, đoàn trưởng của Fans Family Tinh Tinh, là fan ruột của tôi, cho nên tôi vẫn có chút hiểu biết nhất định với anh ấy. Anh ta thích nhất ngắm dáng người của phụ nữ, nhất là chân và eo để đánh giá một vẻ đẹp và xấu của một cô gái, cho nên đẹp xấu anh ta nói đều không tính.
Chẳng cần lời Lưu Anh Nam nói có được tính hay không, bởi vì hắn hoàn toàn không cần mở miệng, Diệp Tinh đã chặn lời rồi. Hắn chỉ ngắm chân và dáng người của phụ nữ để đánh giá xấu đẹp, lại là hội trưởng fanclub của tôi. Ý Diệp Tinh chính là, Lưu Anh Nam vô cùng mê đắm chân và dáng người cô, cũng chỉ có cô mới là người phụ nữ xinh đẹp nhất!
Hồng Hà thoáng cái thua một nước, lửa giận hừng hực trong lòng. Cô hung ác lườm Lưu Anh Nam, chỉ thấy Lưu Anh Nam mặt ủ mày chau. Hắn bây giờ nhất thiết không thể mở miệng nữa, bằng không có khả năng sẽ lộ bí mật. Song Hồng Hà chợt ngó qua máy ảnh kỹ thuật số đeo trước ngực mình, nhếch miệng, lộ ra nụ cười tà ác nói:
- Thật là chúc mừng tiểu thư Diệp cũng có fanclub ở thành phố nhỏ chúng tôi. Nếu đã là fan ruột của cô, vậy chi bằng tôi giúp hai vị chụp một tấm ảnh chung được không?
Vừa thấy Hồng Hà yếu thế, trong lòng Diệp Tinh vui sướng khôn tả, tình bạn và chiến tranh giữa phụ nữ luôn tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Diệp Tinh gật đầu, còn Lưu Anh Nam dưới ánh mắt ép buộc của Hồng Hà, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Diệp Tinh, lộ ra vẻ tươi cười còn khó coi hơn khóc, ngược lại Diệp Tinh thì tươi cười như hoa, xinh đẹp đa vẻ.
Hồng Hà cũng không khách khí, ấn shutter, chụp hình ảnh cực kỳ không cân xứng này lại, lúc này trên tầng truyền tới tiếng nháo nhác từng đợt, Diệp Tinh lúc này mới sực nhớ mọi chuyện khi nãy, vội vàng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này. Sau khi chụp xong cô cũng chẳng đếm xỉa tới Lưu Anh Nam, cũng chả buồn liếc Hồng Hà, trực tiếp đeo kính đen đi ra khỏi đài truyền hình.
Bóng dáng cô nàng còn chưa biến mất thì Hồng Hà đã lao tới, véo lỗ tai Lưu Anh Nam ép hỏi:
- Thế là thế nào? Từ lúc nào anh trở thành đoàn trưởng fanclub của cô ta?
- Oan uổng mà. –Lưu Anh Nam vẻ mặt như đưa đám, đối mặt với tình huống như thế thì phải lấy lòng một người, hạ thấp một người, bên nào nặng bên nào nhẹ Lưu Anh Nam còn không phân rõ. Hắn lập tức bốc phét:
- Anh không phải fan gì cả, chỉ có điều trước đây vào lúc cô đơn khó nhịn, anh thường xuyên lên mạng xem ảnh mát mẻ, ảnh một vài người đẹp, vô ý nhìn thấy ảnh cô ấy, có tấm hở đùi, có tấm hở eo. Anh còn tưởng là nữ diễn viên phim "tình cảm – chiến đấu" cơ, chỉ không ngờ rằng hôm nay gặp ở đây, anh chỉ muốn hỏi xem cô ấy có tác phẩm điện ảnh gì, đương nhiên phải giả mạo làm fan của cô ấy. Ai dè cô ấy lại nói lung tung anh là đoàn trưởng fans của cô ấy, em đi hỏi thử xem, người quen biết anh ai mà chẳng biết thần tượng của anh chỉ có một người: đó chính là cô giáo Bạch Khiết.
- Anh đừng nói vớ vẩn, anh xác định anh thật sự không phải fan của cô ta? Không phải muốn giả mạo làm fan rồi thừa cơ đến gần muốn theo đuổi ngôi sao giải trí người ta đấy chứ? –Hồng Hà gặng hỏi.
- Ơ, thì ra cô ấy là một diễn viên thật à? –Lưu Anh Nam làm bộ giật mình ngộ ra nói:
- Thế em càng nên yên tâm. Phải biết rằng, nữ ngôi sao trong giới giải trí, không có một tài nguyên nào chảy ra ngoài, không phải gả cho nam diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất trong giới của họ, thì chính là gả cho giàu đời một, đời hai, quan đời một, đời hai, sao có thể chảy vào tay tên thấp kém như anh chứ?
Nghe hắn nói có lý, rồi thái độ thành khẩn, vả lại hai người vừa mới phát sinh quan hệ mang tính thực chất, về tình về lý vào lúc này Lưu Anh Nam sẽ không lân la làm quen với ngôi sao gì kia. Hơn nữa cô gái mắt cao quá trán như Diệp Tinh, có lẽ quả thật không để mắt tới hắn, vì thế, lần này ngược lại là Hồng Hà an ủi Lưu Anh Nam:
- Thực ra anh cũng đừng bi quan như thế, anh không hề thua kém mấy tên đời một đời hai gì kia đâu, hơn nữa anh còn có năng khiếu!
- Năng khiếu? –Vừa nghe từ này Lưu Anh Nam liền sốc lại tinh thần. Cho dù hắn đã ngộ ra, nhưng hắn vẫn rất hy vọng có phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ của mình khen ngợi siêu cấp anh hùng trừ yêu diệt ma, trừ gian diệt ác, nhân viên Địa Phủ như hắn. Hắn xoa tay, vội vã hỏi:
- Em nói xem, năng khiếu của anh là gì?
Hồng Hà đỏ mặt, vô tình vô ý liếc xuống vòng ba của hắn nói:
- Đồ xấu xa, anh còn chẳng phải có năng khiếu ở chỗ kia hay sao!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
629 chương
80 chương
501 chương
58 chương
197 chương