Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 193 : Tu sĩ
Lưu Anh Nam nhớ lúc rời khỏi tầng hầm đã thành công dọa chạy tất cả mọi người. Bộ nữ thi đó do Cửu Thế Sửu Nữ nhập vào mới nhảy ra khỏi quan tài, đứng thẳng đơ cạnh mép quan tài. Lúc ấy sức chú ý của Lưu Anh Nam đều tập trung lên người Cửu Thế Sửu Nữ, hơn nữa một cỗ thi thể đã chết hàng trăm năm hắn quả thật không hề quan tâm cho lắm.
Nhưng sau khi quay lại, phát hiện người có mặt lúc đó hiện tại vẫn đều có mặt. Tuy Hồng lão quyết định bán tất cả châu báu thành tiền mặt sau đó làm việc thiện, nhưng những người trong nghề này vẫn không rời đi, bởi vì tiền hoa hồng mua bán trong đó dã đủ để họ cả đời không lo. Ở trước mặt lợi ích cực lớn, thần tiên quỷ quái lại tính là gì chứ.
Song song không rời đi còn có người đẹp đạo cô và đám chị em của cô nàng. Hơn nữa trong một ngày này ai cũng chưa từng ra ngoài, cũng không hề có người khác tới. Điều này chứng minh, chẳng phải họ giấu thi thể đi, cũng không chuyển ra ngoài. Lẽ nào thi thể tự ẩn mình, hoặc phi thăng rồi?
Hồng lão cả ngày không nghỉ ngơi nhưng vẫn sáng láng tinh thần, ông đang thiêu đốt ngọn lửa linh hồn cuối cùng của mình, hoàn toàn là hồi quang phản chiếu. Trọn một ngày, ông giam mình trong thư phòng, lật xem ảnh chụp cả cuộc đời, hồi tưởng lại cả cuộc đời của mình.
Đứa con trai phá sản kia của ông cũng không biết là vì không còn hy vọng kế thừa tài sản mà tuyệt vọng hay là do cha sắp về với đất mà hồi tâm chuyển ý, tận chữ hiếu cuối cùng. Tóm lại cả ngày nay trước sau luôn ở bên cạnh cha, ân cần chăm sóc, hầu hạ ăn uống, bộ dạng như cha hiền con ngoan.
Hồng Hà cũng không nghỉ ngơi, gia nhập vào trong đó, gia đình ba người hưởng thụ quãng thời gian cuối cùng, vứt bỏ mọi vướng bận và quá khứ, hòa thuận vui vẻ.
Mà Lưu Anh Nam lại vô cùng bận rộn, đang yên đang lành một cỗ thi thể không ngờ lại vô cớ biến mất. Tuy điều này không hề thuộc phạm trù công việc của hắn, nhưng cỗ thi thể trăm năm không thối rữa ấy một khi bị lộ ra ắt sẽ gây nên sóng to gió lớn, Hồng lão chắc chắn sẽ thân bại danh liệt, con cái của ông chỉ e cũng không có ngày lành tháng tốt.
Lưu Anh Nam mặc kệ Hồng lão là hạng trộm mộ, đào mộ tán tận lương tâm gì kia. Hắn chỉ biết rằng, nếu không có Hồng lão bỏ vốn thì mười mấy năm trước hắn đã chết đói đầu đường, ơn cứu mạng này không gì có thể báo đáp, bây giờ lại cộng thêm một Hồng Hà, về tình về lý hắn cũng phải tìm thấy cỗ nữ thi đó, nhằm tránh họ vì thế mà chịu đả kích.
Mọi người đều trông giữ ở cửa thư phòng của Hồng lão, chờ sự việc phát triển thêm một bước. Những đạo cô kia vẫn ở lại trong sân, khoanh chân ngồi, thoạt nhìn giống như đang hấp thu linh khí đất trời. Những đạo cô xinh đẹp trẻ tuổi này cũng không biết từ đâu tập hợp tới, thoạt nhìn ai nấy đều giống như sinh viên khối nghệ thuật tới thực tập hoặc làm diễn viên tạm thời.
Hắn lôi thẳng người đẹp đạo cô biết chút đạo thuật từ trong đám người ra,hỏi vài câu đơn giản mới hay, người đẹp đạo cô tên Tống Nguyệt, hơn nữa cô nàng đúng là một đạo cô hàng thật giá thật, từ nhỏ là cô nhi được sư phụ nhặt được rồi thu nuôi ở trong đạo quan. Những chị em khác trong này đều giống cô nàng, chỉ có điều sư phụ nói thể chất của cô đặc thù, thích hợp tu hành đạo thuật. Cô nàng quả thật cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người, dốc lòng tu luyện mười mấy năm, hiện đã đạt tới cảnh giới tiểu viên mãn tầng tám, đạo thuật phàm trần đã đại thành, con đường còn lại đã không còn ai có thể dạy gì thêm nữa, hoàn toàn phải dựa vào bản thân cảm ngộ thiên đạo, chỉ cần thoáng có một cơ hội là có thể bước vào cảnh giới đại viên mãn, từ đó tiến vào cảnh giới tiên thiên.
- Hey, Ngưu Đầu Mã Diện, hai chú sao lại tới nữa? –Lưu Anh Nam nghe tiểu đạo cô vô cùng đắc ý nói, vẻ mặt thần thánh, trong lòng vô cùng khinh bỉ, hắn nhìn ra phía sau nàng rồi bỗng chào một tiếng. Tiểu đạo cô ban nãy còn mặt đầy vẻ thần thánh, hùng dũng hiên ngang muốn tiến vào cảnh giới Tiên thiên nhất thời sợ xanh mặt, vút một cái trốn ra đằng sau Lưu Anh Nam, chờ rất lâu mới ló đầu ra, len lén nhìn ngó xung quanh, nhưng đâu có bóng dáng của Ngưu Đầu Mã Diện nào cơ chứ. - Thượng tiên, ngài trêu đùa tôi? –Người đẹp đạo cô thở phì phì nói.
- Hừ, cô cũng gọi tôi là Thượng tiên rồi, với thân phận như tôi sao có thể lừa cô chứ. Ngưu Đầu Mã Diện quả thật đã tới, chỉ có điều tu vi của cô có hạn không nhìn thấy mà thôi. Đương nhiên cô kể ra cũng không tệ, tuổi còn trẻ tu vi đã tới tiểu viên mãn tầng tám, chỉ kém một bước là có thể bước vào cảnh giới Tiên thiên. Song một chữ "Ngộ" này chính là trở ngại lớn nhất của tu sĩ, bao nhiêu thiên tài đều bị ngăn lại ở bên ngoài cảnh giới Tiên thiên, chính là ngộ không thấu, không không ra đó. –Lưu Anh Nam vô cùng đắc ý, ra vẻ thế ngoại cao nhân.
Người đẹp đạo cô gật đầu lia lịa:
- Đúng, đúng, sư phụ tôi cũng nói như vậy. Ông còn bảo tôi đừng đi vào lối tắt, đừng cố chấp cảm ngộ thiên đạo. Đạo là gì, thiên biến vạn hóa, đa dạng đa kiểu, nhưng trăm sông vẫn đổ về một bể, mỗi người đều có đạo của riêng mình. Ông nói có lẽ tôi không hề thích hợp cảm ngộ thiên đạo.
- Không sai! –Lưu Anh Nam trịnh trọng nói. Nom người đẹp đạo cô trước mắt, dung mạo cô nàng thật là hiếm thấy, không phải xinh đẹp mà là đẹp trai, mày kiếm mắt sáng, môi đỏ răng trắng, da thịt trắng muốt như ngọc, mềm như mỡ đông, trong mười phần đẹp trai có ba phần thanh lệ, ba phần anh khí. Lưu Anh Nam thầm nuốt nước miếng nói:
- Mỗi người đều có đạo của riêng mình, thiên đạo vừa là nhân đạo, nhân luân đại đạo thiên biến vạn hóa lại khác đường với đại đạo, nhưng vẫn trăm sông đổ về một bể, xem cô cảm ngộ như thế nào mà thôi. Ý kiến của tôi là, cảm ngộ thiên đạo vô tình thì chẳng bằng luyện tâm nhân đạo.
- Đây… -Người đẹp đạo cô như có cảm ngộ, nhíu mày im lặng suy nghĩ, trong nháy mắt bá khí phóng ra ngoài hệt như chạm được bình cảnh, muốn đột phá cảnh giới vốn có.
Cô nàng này quả không tầm tường. Lúc nãy nhìn cô nàng làm phép không ngờ có thể xé rách không gian, thông thẳng U Minh, có thể nói là pháp thuật cao siêu. Lưu Anh Nam đương nhiên biết, trên thế giới này có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, nhưng cô nàng tuyệt đối xem như kỳ nhân trong kỳ nhân, còn về sư phụ cô nàng chỉ e còn lợi hại hơn. Cho nên Lưu Anh Nam giả vờ giả vịt, muốn tạo dựng hình tượng thế ngoại cao nhân, thiên ngoại phi tiên trong lòng cô nàng, khiến họ sinh ra sự kính sợ với mình.
- Ngộ đạo không phải một sớm một chiều có thể thành công. Song bây giờ cô có linh cảm, tin tưởng rất nhanh có thể tìm ra con đường của riêng mình, cũng không nên nóng lòng nhất thời. Bây giờ tôi hỏi cô, ban nãy cô một mực đều ở đây à? Có từng đi xuống tầng hầm không? Cỗ nữ thi trăm năm kia sao lại biến mất? –Lưu Anh Nam rốt cuộc chuyển sang chủ đề chính.
- Hả? Nữ thi biến mất? –Người đẹp đạo cô rất kinh ngạc, dáng vẻ thoạt nhìn giống như không hề hay biết. Song cô nàng bỗng nói:
- À, tôi nghĩ ra rồi, tôi còn nhớ Thượng tiên ngài vừa đi không bao lâu, tôi cảm giác thấy một luồng năng lượng rất mãnh mẽ, người tới ít nhất cũng là cao thủ một chân đã bước vào cảnh giới Tiên thiên. Song luồng năng lượng chập chờn ấy rất nhanh liền biến mất, tôi không thể khóa chặt mục tiêu, còn tưởng là mình gặp ảo giác nên cũng không để ý, sẽ không phải có liên quan tới nữ thi chứ?
Quỷ mới biết có liên can tới hay không! Lưu Anh Nam hừ một tiếng không nói chuyện, nhưng trong đầu lại hoàn toàn mù tịt. Hắn nào biết cảnh giới Tiên thiên Hậu thiên gì gì kia có bằng Dị Hỏa Tổ Phù, có bằng Cực Đạo Đế Binh hay không, thân thể của cảnh giới Tiên thiên có cường đại bằng thân thể của Nhân tộc Thánh Thể hay không chứ!
Những điều này chả đâu vào với đâu, nếu không phải Lưu Anh Nam trải qua những sự kiện đặc biệt, hắn sẽ không tin vào mấy thứ tu luyện, độ kiếp vớ vẩn gì kia. Có điều nom cô nàng nói rất nghiêm túc, hơn nữa cô nàng quả thật có thủ đoạn phi phàm, cho nên Lưu Anh Nam có lý do tin rằng, một tu sĩ không kém cô nàng, có vẻ rất mạnh đã cướp nữ thi đi. Nhưng tu sĩ cường đại này vào lúc Lưu Anh Nam rời đi mới động thủ, điều này chứng tỏ hắn ta rất kiêng kỵ ca…
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
40 chương
20 chương
1509 chương
41 chương