Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 192 : Xưa và nay
Lưu Anh Nam và Hồng Hà giống như thiên lôi địa hỏa, không hề kiêng kỵ đi con đường riêng của mình mặc cho các chuyên gia nói thế nào thì nói, hôn hít điên cuồng, khiến trời đất đều ảm đạm, ngay cả sóng biển cũng yên ắng nhìn trộm.
Mãi đến khi hai người đều sắp ngộp thở mới tách ra, nằm trên bãi cát thở hổn hà hổn hển, đều là môi sưng tấy, lợi chảy máu. Rất lâu sau Hồng Hà mới thở đều trở lại, vì sự nóng bỏng và nhiệt của cô nàng, Lưu Anh Nam cảm thấy vô cùng kinh ngạc và vui mừng. Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, câu nói đầu tiên của Hồng Hà sau khi hôn lại là:
- Hôn sẽ không mang thai chớ?
Lưu Anh Nam hoảng sợ hỏi: - Đây không phải là điềm mừng sắp làm cha chứ?
- Chuyên gia nói rằng, nếu hai người thiếu thốn kinh nghiệm ở phương diện này, khả năng tự chủ lại kém thì sau khi thân thiết, đàn ông rất dễ lên đỉnh, tiếp đó xuất hiện tình huống tinh hoa sinh mạng phun trào, tuy cách quần áo nhưng vẫn có nguy hiểm thụ thai ở bên ngoài cơ thể. –Hồng Hà lại lôi lý luận của chuyên gia ra.
Song khả năng thụ thai ở bên ngoài cơ thể quả thật có tồn tại, nhưng những năm gần đây rất hiếm khi xảy ra, thi thoảng xảy ra trong đám học sinh trung học chừng mười lăm hoặc hai mươi năm trước. Lúc ấy học sinh trung học tìm hiểu đôi khi là kích tình và xúc động, không có nơi cho họ hẹn hò, thường thường đều ở trong ngóc ngách không người nào đó, mức độ lớn nhất cũng chỉ như Lưu Anh Nam và Hồng Hà ban nãy. Song học sinh trung học khi đó thiếu phổ cập về sinh lý, dẫu sao đều không trải qua sự hun đúc của phim Nhật, rất ít người biết thi triển quay tay đại pháp, cho nên tự dưng tiếp xúc thân mật với người khác giới thì sẽ bắn ra mầm mống sinh mệnh.
Cho dù cách quần áo, nếu thiên thời địa lợi rơi đúng vào thời kỳ nguy hiểm thì cũng có khả năng thụ thai, về y học gọi là thụ thai ngoài cơ thể, tục ngữ thì kêu: quá xui xẻo!
Song kiểu tình huống này theo mức độ sinh hoạt con người tăng cao cũng đã giảm bớt trên diện rộng, thậm chí tuyệt chủng. Học sinh trung học bây giờ, nhà nghỉ ít hơn 80 đồng một giờ người ta đều không thèm đi nữa là!
Nhưng Lưu Anh Nam không biết vì sao Hồng Hà lại có sự lo lắng như vậy với hắn. Hắn nổi danh là buổi sáng quay tay một lần, thoải mái tinh thần, buổi tối quay tay một lần, ngủ say sưa. Lúc nhàm chán quay tay một lần, tinh thần thoải mái gấp trăm lần.
Cho nên, lượng dữ trữ mầm mống tinh hoa của hắn luôn trong trạng thái bão hòa, chẳng những không thể bắn ra lúc mất tự chủ, cho dù được kích thích cũng có thể kiên trì 20 phút.
Lưu Anh Nam chợt hiểu ra, Hồng Hà chẳng phải hoài nghi hắn phun trào, mà là cố ý nói "hôn sẽ mang thai", là cách nói biến tướng để hắn phụ trách, miệng chẳng phải hôn miễn phí đâu!
Lần này chẳng khác nào nắm được thóp của Lưu Anh Nam, mấy ngày trước vừa ù ù cạc cạc không rõ không ràng xác lập quan hệ với Lăng Vân, phát sinh quan hệ với Thẩm Phong nhưng lại giống như không hề có quan hệ gì, song lại không thể coi như không có quan hệ, tóm lại là quan hệ rất phức tạp. Còn có một Nhậm Vũ không biết là theo đuổi hay không theo đuổi, bây giờ lại hôn ra một Hồng Hà…
Đây rốt cuộc là vận đào hoa hay nạn đào hoa đây!
Trong lòng Lưu Anh Nam hơi rầu rĩ, nhưng cũng chỉ là rầu vì phụ nữ nhiều sợ lật thuyền mà thôi. Nhưng trước khi chưa lật thuyền, có người đàn ông nào lại chê bên cạnh mình nhiều phụ nữ chứ! Giấc mộng lớn nhất của người đàn ông nào mà chẳng phải là tinh tẫn thân vong chứ!
- Cái đó… Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về sớm đi thôi, Hồng lão không còn nhiều thời gian, tốt nhất hãy ở bên cạnh ông ấy nhiều hơn, tiện thể bảo ông ấy yên tâm, không cần phải lo cho cô. –Lưu Anh Nam bỗng nói một câu không đầu không đuôi, nhưng Hồng Hà lại lộ ra vẻ tươi cười.
Cô nàng đưa ra một câu đố, Lưu Anh Nam tương tự cũng biết nội hàm. Lời này rõ ràng là nói, họ cùng nhau về thăm Hồng lão, bảo ông cụ đừng lo cho Hồng Hà, là vì bên cạnh có một người đàn ông có thể chăm lo cho cô nàng.
- Em đau miệng, đi không nổi, anh cõng em đi. –Hồng Hà bỗng chốc từ người phụ nữ mạnh mẽ biến thành nữ sinh õng ẹo, không ngờ lại làm nũng ngoài dự liệu của mọi người.
Lưu Anh Nam vừa muốn đứng dậy, nghe lời này suýt nữa ngã sấp mặt xuống bãi cát. Đây đúng là sóng sau đè sóng trước, đàn ông không có sóng phụ nữ có sóng mà!
- Đau miệng và không đi nổi có liên quan sao? Hơn nữa, chị Hai à, em đã cup A rồi, nếu anh cõng em, đè đè ép ép, chỉ e sẽ càng nhỏ hơn. –Lưu Anh Nam cố ý chọc cô nàng.
Quả nhiên Hồng Hà nổi giận, đứng bật dậy hệt như xác chết vùng dậy, cầm một nắm cát ném về phía Lưu Anh Nam, giận dữ quát:
- Được lắm, nhanh như vậy đã chê bà đây rồi, cho dù là cup A thì bà đây cũng có thể cho anh chết ngạt!
Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Lưu Anh Nam co giò bỏ chạy, vừa chạy vừa hô:
- Cup A tốt, cup A đẹp, cup A nhỏ nhắn lại cao vút…
- Anh đứng lại cho em, em liều mạng với anh!
Hồng Hà đuổi theo không bỏ ở đằng sau, mặt trăng lẳng lặng lộ ra khuôn mặt tròn sau áng mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống biển rộng, phản chiếu một mảng đất trời sáng rừng rực, kéo dài hai bóng người đang đuổi nhau, như thể trời rộng như vậy. Sóng biển ập tới, xóa sạch dấu vết họ lưu lại trên bãi cát, rồi rất lâu không xô tiếp, phảng phất đất dài như vậy!
Hai người trêu đùa ầm ĩ, thỏa sức điên cuồng, nhưng ai cũng không tiếp tục nhắc tới chủ đề tìm hiểu, yêu đương kia nữa. Đây cũng là kết quả của thời đại phát triển, xã hội tiến bộ.
Ngày trước đều là xác lập quan hệ trước rồi từng bước phát triển. Mà bây giờ đều là có chuyện xảy ra trước rồi mới xác lập quan hệ. Còn nhớ mối tình đầu ngày xưa, đầu tiên là viết thư tình, đối phương nhận thư sau đó tìm bạn học nữ nhờ giúp đỡ kéo đối phương tới khu không người trong trường, cậu học sinh đỏ mặt, xoa xoa tay, cứng cậu nhỏ, hít nước mũi, lưỡng lự cả nửa ngày câu đầu tiên nói là:
- Tìm hiểu nhé?
Đối phương mặt đỏ như quả táo, cũng nhăn nhó rất lâu mới nói:
- Trước đây chúng mình không biết nhau, sao có thể… Tốt hơn hết vẫn làm bạn trước đi.
Cứ như thế, cậu học sinh bắt đầu chiến đấu trường kỳ tám tháng, đi học đón, tan học đưa, trốn cha nàng, né mẹ nàng, ngày lễ huýt sáo dưới tầng hệt như đặc vụ đánh tín hiệu, công cuộc tình yêu vừa đau khổ lại vui sướng kéo dài mãi đến tận tám tháng sau mới xem như có đột phá nhỏ…
Haizz, chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng, lại nhìn dê xồm thanh niên bây giờ, đúng là phải ngậm nước mắt mà hâm mộ đố kỵ!
Lại nói về Lưu Anh Nam và Hồng Hà, hai người vô tư trêu đùa ầm ĩ, song Lưu Anh Nam cũng nhìn ra cô nàng là cố ý. Lúc này xác định một phần tình cảm là hòng để di dời tinh thần của mình, có thể trốn tránh việc cha cô nàng không lâu nữa sẽ qua đời. Cho nên Lưu Anh Nam cũng sẵn lòng điên cùng cô nàng, nhưng nên đối mặt chung quy vẫn phải đối mặt.
Hai người vào lúc trời sắp sáng mới trở lại biệt thự ven biển. Tuy Hồng Hà không chịu, vẫn muốn kéo Lưu Anh Nam đi xem mặt trời mọc, nhưng khi Lưu Anh Nam nói rõ với cô nàng rằng Hồng lão chỉ còn có thời gian hai ngày thì Hồng Hà liền rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng. Mà sau khi họ trở lại biệt thự, người rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng lại đổi thành Lưu Anh Nam…
Họ điên khùng trọn một ngày, siêu độ Cửu Thế Sửu Nữ, hôn sưng môi Hồng Hà, lúc trở lại mới phát hiện ra, bộ nữ thi trăm năm trong tầng hầm kia đã không thấy đâu!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
629 chương
80 chương
501 chương
58 chương
197 chương