Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 172 : Hồi quang phản chiếu
Mười tấm linh phù bỗng dưng lơ lửng giữa không trung đã thần kỳ lắm rồi, chợt lại có ba tấm vô cớ bùng lửa cháy thành tro tàn. Ở đây có không ít người, nào là hãng đấu giá, hãng châu ngọc, tiệm đồ cổ, ai nấy đều là nhân sĩ chuyên nghiệp, nhưng đều bị dọa không nhẹ.
Sau khi ba tấm bùa hóa thành tro, kiếm gỗ đào trong tay người đẹp đạo cô cũng vô cớ tuột tay. Cô nàng giống như vô cùng suy yếu, thoáng cái ngã oạch xuống đất, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng còn trào ra vài tia máu. Mấy tấm linh phù khác cũng rơi xuống đất, mà nhìn lại Hồng lão trên xe lăn, nhất thời ho sặc sụa, hơi thở ngắt quãng, suy yếu đi không ít so với ban nãy, hệt như bị rút sạch tinh khí thần vậy.
- Cha! –Hồng Hà và em trai cô nàng thoáng cái hoảng loạn, vội vàng đi tới. Nhưng ông cụ cứ ho khan không ngừng, ai dè còn ho ra cả máu.
Cả đám người toàn bộ đều vây lại, nhìn ông cụ vô cùng đau đớn mọi người đều rất sốt ruột. Đúng vào lúc này, chuyện quái lạ hơn đã xảy ra, người đẹp đạo cô vốn ngã trên pháp đàn lại chống kiếm đào từ từ đứng dậy, vài tấm linh phù rơi trên đất cũng bay lên theo, mà cơn ho của ông cụ cũng dần ngừng lại.
Mọi người lập tức nổi lòng tôn kính với người đẹp đạo cô, đối với cả sự việc thì tràn đầy sợ hãi. Thực ra em trai Hồng Hà quả thật rất quan tâm tới cha mình, vội vàng xông tới, hỏi đạo cô kia:
- Đại sư, xin hỏi đây rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao cha tôi lại đột ngột suy yếu như vậy?
Người đẹp đạo cô mặt trắng bệch, bảy tấm linh phù vờn quanh bên người, đạo bào màu vàng bao bọc dáng người đầy đặn, đặc biệt là hai ngọn núi, vô cùng sống động, cũng không biết là sắc đẹp trời sinh hay là dùng pháp bảo gì, hơn nữa dung mạo của nàng ta không nên nói là xinh, nên nói là đẹp trai thì đúng hơn. Một đôi mày kiếm dài vào tận tóc mai, một đôi mắt hạnh sáng ngời có thần, sâu trong đồng tử hệt như có ánh vàng lấp lánh, mũi cao, môi đỏ răng trắng, tạo cho người ta cảm giác khí khái hào hùng, đẹp trai thôi rồi.
Người đẹp đạo cô chống kiếm gỗ, thân thể hơi suy yếu, lau vết máu nơi khóe miệng, giọng nói như hoàng anh rời tổ, êm tai dễ nghe:
- Mười tấm linh phù này đại diện cho ba hồn bảy vía của lệnh tôn, ban nãy tôi đã thi triển thuật Sưu Hồn, nhưng các vị cũng thấy đấy, có ba tấm linh phù tự cháy thành tro. Điều này chứng minh lệnh tôn có một hồn hai vía bị giữ lại ở Địa Phủ, nếu không thể khiến ba hồn bảy vía quay lại hết, tính mạng của lệnh tôn sẽ rất đáng lo ngại.
- Hả? Nghiêm trọng thế cơ à? Vậy đại sư, xin ngài mau làm phép cứu cha tôi. –Em trai Hồng Hà vô cùng lo lắng, ôm luôn mấy trăm vạn tiền mặt mà hãng đấu giá vừa mới tặng để giải hạn:
- Đại sư, chút lòng thành nho nhỏ tỏ lòng tôn kính, xin đại sư mở lòng từ bi.
- Cái này… -Người đẹp đạo cô hơi khó xử. Không chỉ là nàng ta, ngay cả những đạo cô khác bên cạnh pháp đàn cũng vừa tụng kinh vừa nhìn đống tiền mặt trong vali.
Nhiều tiền như thế, đúng là thần tiên cũng động lòng.
Nhưng đạo cô vẫn nhẫn nhịn lòng phàm nói:
- Cái này… Lệnh tôn đã có tuổi lại thân mang bệnh nặng, nói trắng ra thì đã tới tuổi xuống mồ rồi. Hơn nữa lại có quỷ sai tự mình tới bắt hồn, nếu cố kéo sinh hồn về từ Địa Phủ về thì chính là hành vi ngược ý trời, sẽ bị trời phạt. Huống hồ với đạo hạnh của tôi cũng không đủ để tranh giành mạng sống với quỷ sai đâu.
- Xin đại sư hãy nghĩ biện pháp. –Em trai Hồng Hà vừa nghe lập tức móc ra tập chi phiếu và bút vàng từ trong túi, xoạt xoạt xoạt vài cái rồi để nó cùng với chỗ tiền mặt kia.
- Ồ, tuy em trai cô tiêu tiền như nước nhưng cũng xem như hiếu thuận đó. –Lưu Anh Nam ở không xa cảm khái nói.
Hồng Hà ở bên cạnh chăm sóc cha, một loạt tình huống đột ngột phát sinh ban nãy đã dọa cô nàng choáng váng, bây giờ vừa nghe người đẹp đạo cô nói như thế càng luống cuống. Lưu Anh Nam chợt mở miệng khiến cô nàng thoáng cái nghĩ tới những việc trải qua gần đây, Lưu Anh Nam này thần thần bí bí, rất là hiểu về chuyện quỷ thần, biết đâu hắn có thể giúp được thì sao.
Hồng Hà lập tức đứng dậy lại gần bên cạnh hắn nói:
- Này, tôi biết anh rất thông hiểu về chuyện quỷ thần, xin anh hãy giúp tôi xem xem, cha tôi có phải giống như lời đạo cô nói, thiếu một hồn hai vía hay không?
Lưu Anh Nam cười nhạt. Hắn cũng nhìn ra người đẹp đạo cô nọ quả thật cũng có chút tài mọn, quan trọng nhất chính là tự mình biết mình. Nàng ta cũng biết cố gọi hồn người ta là hành vi trái ý trời, sẽ bị trời phạt, nhưng Lưu Anh Nam tương tự cũng nhìn thấy sự tham lam và động lòng từ trong ánh mắt đang nhìn tiền mặt của nàng ta.
Cuối cùng, Lưu Anh Nam còn chưa kịp trả lời Hồng Hà thì người đẹp đạo cô rốt cuộc đã gật đầu dưới tác dụng của chi phiếu và tiền mặt.
- Cha, cha yên tâm đi, đại sư đã gật đầu đồng ý giúp cha gọi hồn về, cha sẽ khỏe lại ngay thôi. Có điều trước đó, vì để cho an toàn, cha có thể nói mật mã cửa chống trộm dưới tầng hầm cho con biết được không? –Em trai Hồng Hà nghiêm túc nói. Lưu Anh Nam nhất thời im lặng, thì ra Hồng lão còn giữ đường lui, chả trách tên phá gia chi tử hiếu thuận như thế.
Hồng lão do trận ho khan xé gan xé phổi ban nãy nên bây giờ còn chưa kịp thở xuôi. Vừa nghe lời của em trai Hồng Hà ông cụ lập tức tỉnh táo tâm thần, trừng mắt nói:
- Tao đã sớm nói rồi, mọi thứ dưới tầng hầm mày đừng nhớ thương làm gì, tao tuyệt đối sẽ không nói mật mã ra đâu. Chờ sau khi tao chết, tự nhiên sẽ có người phá hủy cả tầng hầm, tài sản tao để lại cho mày đã đủ để mày hưởng không hết trọn đời trọn kiếp rồi, mày hà tất phải lòng tham không đáy như thế chứ!
- Đúng thế, cậu là tên súc sinh, phá sản. –Hồng Hà thuận thế tặng thêm một câu.
Hồng Hà vẫy tay về phía Hồng Hà nói:
- Tiểu Hà, con cũng đừng mắng nó, đều trách cha trọng nam khinh nữ dạy hư nó. Có điều biết làm sao bây giờ, trên thế giới này có người cha nào không thương con trai chứ. Cha cũng biết trong lòng con có ủy khuất nhưng con thông minh lanh lợi từ nhỏ, lại xinh đẹp đáng yêu, tương lai nhất định sẽ gả cho người đàn ông tốt. Nếu cha để con kế thừa tài sản hàng vạn kia, đến lúc ấy đàn ông tiếp xúc với con chỉ e đều là vì tiền của con mà lừa dối con, thương tổn con. Song con yên tâm, cha cũng để lại tài sản cho con, tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho con áo cơm không lo. Lưu Anh Nam rốt cuộc đã rõ, tuy ông cụ hơi có tư tưởng trọng nam khinh nữ bảo thủ nhưng trong lòng vẫn thương yêu con gái. Hơn nữa ý nghĩ của ông cũng chẳng phải không có đạo lý. Nếu phụ nữ có tiền thì chắc chắn sẽ dẫn đến rất nhiều đàn ông vì tiền mà theo đuổi cô nàng một cách giả dối, rất dễ bị lừa, bị thương tổn.
Rất hiển nhiên Hồng Hà cũng biết ý nghĩ của cha. Cho dù ủy khuất hơn thế nào chăng nữa, giờ ông cụ đã bệnh tình nguy kịch, chuyện gì cũng sẽ không so đo.
Từ nhỏ cô nàng đã không hợp với em trai, sau khi lớn lên càng trái tính rõ rệt hơn. Song lúc này lại cùng tạo thành sự ăn ý, đó chính là gửi gắm toàn bộ hy vọng lên người đẹp đạo cô.
Chỉ có điều hy vọng của họ đã định trước phải thất bại, bởi vì Hồng lão thật sự không còn nhiều thời gian. Người đẹp đạo cô nói không sai, ông cụ quả thật đi vòng quanh Quỷ Môn Quan nhưng lại không phải lưu lại một hồn hai vía gì cả, mà là linh hồn đều đã rời khỏi cơ thể. Âm Dương Nhãn của Lưu Anh Nam có thể nhìn thấy rõ ràng, sinh hồn của ông ta gần như đã ra ngoài cơ thể, chỉ có ở huyệt Thiên Linh Cái còn có một điểm nối liền, nhưng tùy thời sẽ đứt đoạn. Sở dĩ ông cụ thoạt nhìn hồng hào, đây chính là "hồi quang phản chiếu" mà mọi người thường nói, hoàn toàn là đang thiêu đốt tất cả dương khí của bản thân, tạm thời giữ lại linh hồn. Nhưng khi dương khí cháy hết thì linh hồn tự nhiên sẽ rời khỏi cơ thể, ông cũng biến thành Âm linh.
Lưu Anh Nam vốn định ăn ngay nói thật, nói cho đương sự và chị em Hồng Hà, nhưng đúng vào lúc này, tiếng chuông gọi hồn đinh tai nhức óc kia lại vang lên. Người đẹp đạo cô muốn liều mạng rồi…
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
40 chương
20 chương
1509 chương
41 chương