Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 111 : Họa bì*
Nghe xong lời của Lưu Anh Nam sắc mặt tất cả bảo an đều trắng bệch, mồ hôi lạnh như mưa.
Thân là một bảo an, tận chức trách bắt kẻ trộm, trong quá trình gặp phản kháng rồi ẩu đả ngộ sát kẻ trộm, trái lại vị bảo an tận chức trách vẫn phải chịu hình phạt. Nếu bảo an chết, ngoại trừ một vài câu mang tính hình thức cũng chẳng còn gì khác. Ngược lại tên trộm chết thì sẽ dẫn tới sự chú ý của xã hội, nào là làm gì mà đáng tội chết, rồi thì chẳng ai có quyền tước đoạt sinh mạng người khác… vv…. Trong thời đại nhân tính và quan niệm giá trị biến chất này, quả đúng là: đối nhân xử thế quá mạo hiểm, đầu thai nên cẩn thận!
Những người trước mặt cũng đều là bảo an, nghe hết lời của hắn trong lòng không khỏi hoảng loạn, không nhịn được nhường ra một con đường. Trên tay Lưu Anh Nam đeo còng tay lấp lánh ánh bạc, ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua đám người. Hắn không giống như đi tham gia chương trình pháp luật người thật việc thật, ngược lại như nghĩa sĩ vì theo đuổi tự do và ánh sáng mà dũng cảm phấn đấu, sắp sửa anh dũng hy sinh vậy.
Cứ như vậy, hắn thành công lẻn vào đài truyền hình, hai tay hơi dùng sức, bộ còng tay kia nhất thời vỡ vụn. Hắn dọn dẹp mảnh vỡ ném vào thùng rác, từ cửa sau đi vòng qua phòng khách, bảo an ở cửa trước vẫn tận chức trách ngăn đám fans đang thị uy của Diệp Tinh .
Trong đại sảnh có cầu thang, chuyên mục tin nhanh ở tầng mười hai của tòa nhà. Lưu Anh Nam chuồn vào thang máy, do sự kiện fans tập trung ngoài cửa khiến tất cả mọi người trong đài truyền hình đều không dám ra ngoài, hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều phóng viên của nhà truyền thông khác. Tại thành phố, địa vị của đài truyền hình này có thể nói là bá chủ, rất nhiều nhà truyền thông khác đều muốn moi chút tin tức từ nó, đặc biệt là scandal để nâng giá trị bên mình.
Tầng mười hai, cửa thang máy vừa mở ra Lưu Anh Nam liền cảm nhận được thứ cảm giác đè nén và bức bách như mưa gió sắp tới vậy. Hắn vừa ra khỏi cửa thì thấy hai người đẹp nhân viên mặc đồng phục, đi tất chân, vừa gợi cảm vừa tri thức đi ngang qua bên người hắn. Hai người đang thấp giọng nói chuyện, một người trong đó nói:
- Cậu nói liệu có phải sau khi cô ta phỏng vấn bệnh nhân tâm thần kia, bản thân cũng trở nên thần kinh hay không? Ai ngờ lại ngang nhiên chất vấn, chửi bới khách mời trong chương trình trực tiếp, hơn nữa còn là nhân vật nổi tiếng như vậy.
- Tớ cảm thấy cô ta cũng điên rồi, nhìn bên ngoài xem, cửa đài chúng ta đã bị fans của Diệp Tinh vây kín. Nếu không có một lời giải thích hợp lý, không chỉ Diệp Tinh và đội quản lý của cô ấy không hài lòng, mà ngay cả fans của cô ấy cũng không hài lòng. –Một cô gái khác bĩu môi cười khẽ, hoàn toàn là vẻ cười trên sự đau khổ của người khác:
- Ngày thường nhìn cô ta kiêu ngạo, coi rẻ người này, khinh thường người kia, luôn tự cho mình là con thiên nga kiêu hãnh, thì ra gặp phải mỹ nữ cấp bậc như Diệp Tinh cô ta cũng biến thành đố kỵ, thật là đáng đời! Tớ thấy lần này nếu cô ta muốn thoát thân, có lẽ thật sự phải nhờ bác sĩ tâm thần viết tờ chứng nhận tâm thần phân liệt mới xong! Hai người đẹp cười trên sự đau khổ của người khác rồi rời đi. Họ luôn mồm nói "cô ta", không thể nghi ngờ chính là nói Hồng Hà. Hồng Hà là một phóng viên giỏi làm việc chăm chỉ, tận hết chức trách, xưa có câu không bị người ta đố kỵ thì chỉ là kẻ tầm thường, có người thích bạn thì sẽ có người ghét bạn. Nhất là đồng giới, giữa phụ nữ với phụ nữ mới là kẻ địch trời sinh.
Nói Hồng Hà đố kỵ Diệp Tinh, hai người đẹp vừa cười trên nỗi đau người khác kia chẳng phải luôn đố kỵ Hồng Hà sao, công ty chính là chiến trường, quả thế mà. Hơn nữa đài truyền hình kể ra cũng là nửa giới giải trí, nước quá đục, quá sâu. Một vài nữ MC vì có thể dẫn chương trình, bị làm luật so với nữ diễn viên còn nhiều hơn.
Lưu Anh Nam từng nghe một bác sĩ phòng khám phụ khoa chui không biển hiệu không chứng từ nói rằng, trong vòng một năm ông ta từng giúp một cô gái nạo thai bảy lần, còn ân cần nhắc nhở cô gái xinh đẹp ấy, nếu cứ tiếp tục như thế nữa, không chỉ sau này không thể mang thai, mà thân thể của mình cũng sẽ có nguy hiểm. Cô gái ấy chính là nữ MC của đài truyền hình nào đó, lúc ấy cô ta chán nản nói:
- Biết sao đây, tôi cũng không muốn nhưng đài chúng tôi thay lãnh đạo thật sự quá nhanh…
Haizz, lăn lộn xã hội chính là gian nan như vậy đó.
Tầng này rất lớn, là tầng làm việc của cả đội tổ chức chương trình, ước chừng khoảng hơn hai mươi phòng, có ban biên tập, tổ phỏng vấn… vv… thậm chí còn có một phòng thu hình, một trường quay trực tiếp.
Lưu Anh Nam không dám đi lại lung tung, nếu bị người ta phát hiện thì không biết trả lời thế nào. Hắn cố ý đi theo hướng có ít người, trùng hợp chính là, hắn rất nhanh nhìn thấy ở một cửa nhỏ cuối hành lang có một bà thím dọn vệ sinh đang đóng cửa đi ra, bà ta vừa đóng cửa vừa nói:
- Tiểu thư Hồng, cô hãy bình tĩnh trước đã. Cô phải nhớ rằng cô rất xinh đẹp, tuyệt đối không thua ngôi sao, người mẫu gì kia đâu, con người ta phải có lòng tin với bản thân mình. Nhất là phụ nữ, phụ nữ vì tự tin nên mới xinh đẹp mà!
Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, nhìn bà thím dọn vệ sinh dung mạo xấu xí, giản dị mộc mạc này, sao có thể nói ra những lời cao thâm khó dò như thế chứ? Hơn nữa câu cuối nghe rất quen tai. Lẽ nào bà thím này là nội ứng do hãng mỹ phẩm nào đó phái tới?
Bất kể nói thế nào, thông qua lời của bà thím, hắn rốt cuộc đã tìm thấy Hồng Hà. Hơn nữa lúc này cô nàng hẳn là một mình một nơi... Cơ hội tốt tới rồi.
Lưu Anh Nam ghé vai đi ngang qua bà thím, chỉ thấy bà thím thấp giọng lầm bầm:
- Phụ nữ vì tự tin nên xinh đẹp, tôi tự tin, tôi xinh đẹp…
Khi Lưu Anh Nam đi tới cửa căn phòng nhỏ kia, nhìn thấy tấm biển bên trên viết "phòng trang điểm". Hắn không vội vã đi vào, mà là thoáng nghe tình hình bên trong. Không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thanh âm trầm thấp của Hồng Hà:
- Phụ nữ bởi tự tin mà xinh đẹp. Hừ, tôi không có tự tin nhưng tôi vẫn xinh đẹp, bởi vì tôi dám cởi, dám lộ, dám sửa mặt!
Hửm? Lưu Anh Nam nhướng mày, lẽ nào sắc đẹp của Hồng Hà là vì sửa mặt? Một nữ MC, nữ phóng viên cũng không cần lộ mà. Bây giờ chỉ có nhân vật hot trên mạng và người dẫn chương trình dự báo thời tiết mới lộ thôi. Lưu Anh Nam cảm thấy hơi kỳ quái, bèn đẩy cửa phòng ra.
Căn phòng rất nhỏ, chỉ có một chiếc gương và một chiếc tủ quần áo, đồ trang điểm đơn giản và vài bộ quần áo đơn sơ. Hồng Hà ngồi ở trước gương, trong gương là một khuôn mặt xinh đẹp gần như hoàn mỹ, mày lá liễu, mắt trái hạnh, mũi cao môi mỏng, mặt trứng ngỗng. Tất cả những đặc trưng để hình dung mỹ nữ đều hiện lên trên gương mặt này, nhưng thứ quá hoàn mỹ ngược lại khiến người ta cảm thấy không chân thật.
Hơn nữa đây chẳng phải khuôn mặt của Hồng Hà. Mà ở bên ngoài gương, khuôn mặt chân thật kia lại dọa Lưu Anh Nam giật nảy mình. Đó là một khuôn mặt thảm không nhìn nổi, là một khuôn mặt thối rữa, da thịt tróc ra, lộ ra nước mủ chảy bên trong, không có mũi và môi, cũng không có mí mắt, chỉ có hai con ngươi đảo quanh, hệt như thi thể đang thối rữa.
Nghe thấy Lưu Anh Nam đi vào, cô nàng quay ngoắt đầu lại. Bên ngoài gương là một khuôn mặt thối rữa, bên trong gương là khuôn mặt gần như hoàn mỹ nọ, khiến người ta không dám tin vào mắt mình.
- Anh là ai? Tới đây làm gì? –Môi cô gái đã hoàn toàn thối rữa, chỉ có hai hàng răng đang đóng mở.
Lưu Anh Nam liếc mắt liền nhìn ra cô gái này là một con quỷ. Hơn nữa là câu chuyện "họa bì" version hiện đại, version khoa học kỹ thuật, version thời thượng!*Họa bì: bộ da vẽ (trong "Liêu Trai Chí Dị" kể về một con quỷ khoác bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên.)
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
40 chương
20 chương
1509 chương
41 chương