Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 110 : Nhanh trí

Sự việc trở nên hơi không bình thường, rõ ràng là Hồng Hà dẫn chương trình, Lưu Anh Nam lại mấy lần nhìn thấy cô nàng đột nhiên biến thành một người khác, xuất hiện một khuôn mặt khác. Ban đầu hắn còn tưởng là tác dụng phụ của Âm Dương Nhãn, bây giờ nhìn kỹ càng bức ảnh bị biến đổi khuôn mặt dân mạng post lên, tuy rất mờ nhưng Lưu Anh Nam lại biết đây là thật. Còn có không lâu trước Hồng Hà rời khỏi nhà tắm của Lưu Anh Nam, lúc đi rất sốt sắng, mái tóc ngắn lanh lợi tung bay, Lưu Anh Nam loáng thoáng nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy oán niệm từ đằng sau gáy của cô nàng… Tình huống như thế trước đây chưa bao giờ gặp phải. Cho dù giống như Thẩm Phong bị quỷ nhập lúc trước, cũng không xuất hiện tình trạng biến khuôn mặt mà? Lưu Anh Nam cảm thấy mình nhất thiết phải tự mình đi một chuyến, bởi vì lần này liên can tới ngôi sao nổi tiếng, sức ảnh hưởng rất lớn. Nếu quỷ vật tạo ra sự hoảng sợ cho con người, Lưu Anh Nam thân là nhân viên công tác thường trú Nhân gian duy nhất của công ty CDSL chắc chắn cũng phải chịu trách nhiêm. Hắn không thể chậm trễ, nếu thật sự có quỷ vật quấy phá thì tiếp đó có thể sẽ xảy ra chuyện khó tin hoặc không thể cứu vãn nào đó. Lưu Anh Nam vội vàng thay quần áo, lại lần nữa dán lên cánh cửa tấm biển "ông chủ khám thai, nghỉ một ngày". Khi hắn vô cùng sốt ruột chạy tới đài truyền hình, vừa đến cửa liền trợn tròn mắt. Thì ra đã to chuyện rồi! Cổng đài truyền hình bị ngót nghét trăm người vây khốn, hơn nữa toàn bộ đều là đàn ông. Không ít người qua đường ghé mắt vào đó, còn tưởng rằng đã to chuyện nhưng nhìn kỹ thì người bao vây đài truyền hình toàn bộ là đàn ông. Hơn nữa toàn từ mười tám cho tới hai mươi tám tuổi, ai nấy đều tóc tai rối bù, ăn mặc tùy ý, vẻ mặt chán chường, vành mắt tái đen, vừa nhìn chính là trạch nam* đúng tiêu chuẩn.*trạch nam: cậu con trai nghiệ ở nhà ôm máy tính. Nhìn trạch nam tụ tập với quy mô lớn, người qua đường lại bắt đầu suy đoán, lẽ nào đài truyền hình thành phố cũng muốn tổ chức triển lãm đồ chơi người lớn? Khách mời lẽ nào là cô giáo Sora Aoi, thực tập sinh Yui Hatano hay là em gái Laura? Có điều mọi người rất nhanh nhìn thấy nghênh đón trạch nam là hàng trăm bảo an cản họ ở cửa vào. Điều này càng kích thích đám trạch nam, trong tay họ cầm ảnh của nữ thần Diệp Tinh, băng rôn biểu ngữ, thi nhau hô tên của Diệp Tinh và "anh yêu em" rầm trời. Còn có người đang khiển trách hành vi công kích Diệp Tinh của Hồng Hà một cách dữ dội. Rất hiển nhiên, những người này đều là fans của Diệp Tinh, tới ngắm Diệp Tinh, cũng tới công khai lên án Hồng Hà. Đám bảo an bày trận chờ địch, đứng song song với các fans, bầu không khí chật chội, tình thế nghiêm trọng. Lưu Anh Nam lại càng thêm lo lắng. Hắn rất muốn chui vào, bởi vì chỉ chậm trễ thêm một chút thời gian, có thể quỷ vật bên trong sẽ hại người. Song bây giờ xem ra cửa trước là không lẻn vào được, vậy thì chỉ có thể đi cửa sau. Cửa sau của đài truyền hình, cũng chính là đường chuyên dụng của nhân viên công tác trong đài, chính vì là đường chuyên dụng cho nên canh giữ càng nghiêm ngặt hơn. Hơn chục tên bảo an cầm gậy cao su hết sức chăm chú, cửa trước ngăn cản đám trạch nam là làm theo chức trách, cửa sau là bảo vệ sự an toàn của lãnh đạo trong đài, càng ảnh hưởng tới vận mệnh tiền đồ hơn. Lưu Anh Nam dừng chân, không thể làm việc lỗ mãng được. Hắn móc điện thoại ra nhìn thoáng qua khuôn mặt của mình, vẫn là bộ dạng đáng khinh lại không dâm đãng, ngả ngớn lại không hạ lưu kia. Nhưng nhìn thế nào đều giống một thành viên của đội quân trạch nam. Hắn quả thật có ý giả mạo một người để lẻn vào, nếu giả mạo nhân viên công tác thì sao? Người ta ra vào đều dựa vào thẻ nhân viên. Muốn giả mạo lãnh đạo cấp trên tới thị sát nhưng có lãnh đạo nào tự đi một mình còn đi bộ tới không hả? Giả mạo bảo an thì không có đồng phục, giả mạo đạo diễn thì không có râu, giả mạo người của đoàn phim thì lại không mặc áo chẽn… Haizz, điều này chứng minh rằng, trên thế giới mỗi người đều có vai diễn cố định của mình. Ngoại trừ bản thân, ai cũng không diễn được. Nhưng sự việc quá khẩn cấp Lưu Anh Nam ắt phải đi vào. Ngoại trừ mạo danh thế thân thì không còn cách nào khác. Vào thời khắc hắn vô cùng sốt ruột thì bỗng vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy đối diện bên đường có một cửa hàng đồ chơi trẻ em, rực rỡ muôn màu đủ mọi hàng hóa. Lưu Anh Nam khẽ động linh cơ, nảy ra ý hay. Hắn mừng rỡ băng qua đường cái, mua một bộ đồ chơi lũ trẻ con sử dụng lúc chơi trò cảnh sát trong cửa hàng, nói rõ là súng đồ chơi, còng tay đồ chơi. Tuy đều là hàng làm bằng nhựa nhưng lại vô cùng giống thật. Nhất là chiếc còng tay kia, lấp lánh ánh bạc y như đồ thật. Lưu Anh Nam luôn cảm thấy hình tượng của mình rất đặc biệt. Nếu đóng phim thì thích hợp với hai kiểu nhân vật, một kiểu là lãnh đạo, một kiểu là kẻ tình nghi phạm tội. Điều này chứng tỏ lãnh đạo và kẻ tình nghi phạm tội có rất nhiều điểm tương tự. Hắn cười hềnh hệch còng chiếc còng tay đồ chơi lên hai cổ tay mình, sau đó bày ra vẻ mặt đau thương, trong mắt thậm chí còn ngậm đầy nước mắt hối hận, dáng vẻ khốn khổ đi về phía cửa sau đài truyền hình. Nhưng hắn vừa tới gần thì bị đám bảo an làm hết phận sự, tận chức tận trách bảo vệ lãnh đạo kia ngăn lại: - Đứng lại, anh là ai? Muốn làm gì? Text được lấy tại https://Lưu Anh Nam không nói hai lời, giơ thẳng hai tay bị còng lên. Mấy tên bảo an nhất thời lui ra sau ba mét, yếu ớt hỏi: - Đại ca, đây là đài truyền hình, anh muốn tự thú thì hãy đi tới đồn cảnh sát, nếu có oan ức thì đi tòa án… Lưu Anh Nam cười gượng nói: - Đừng hiểu lầm. Chú không thấy anh đeo còng tay à? Đây chứng minh anh không cần tự thú, đã bị bắt về quy án rồi. Anh tới đây là tham gia chương trình. - Tham gia chương trình? –Đám bảo an nghi hoặc nói. Lưu Anh Nam gật đầu nói: - Đúng thế, anh bị cảnh sát dẫn tới tham gia một chương trình pháp luật của đài truyền hình các chú, kể lại quá trình phạm tội của anh để cảnh báo thế hệ sau. - Cảnh sát đâu? –Bảo an rầu rĩ nói. - Cửa trước của đài truyền hình có người tập trung gây rối phi pháp, cảnh sát đã đi xử lý, bảo một mình anh đi từ cửa sau vào trước. - Lưu Anh Nam mặt đầy cảm kích nói: - Cảm ơn các đồng chí cảnh sát, cảm ơn sự tín nhiệm của chính phủ với tôi. Thực ra anh đã nhận ra sai lầm của anh, anh sẽ không chạy trốn, nhất định sẽ ngoan ngoãn nhận tội. - Đại ca, anh rốt cuộc phạm tội gì thế? –Bảo an hỏi. Bên người chẳng có cảnh sát trông coi cũng không trốn, có lẽ không phải tội lớn gì cả. Nào hay Lưu Anh Nam thở dài sườn sượt nói: - Giết người! Cả đám bảo an lập tức biến sắc, lại nghe Lưu Anh Nam nói tiếp: - Không phải là cố ý giết người, chỉ là phòng vệ quá mức, thuộc về ngộ sát. Thực ra anh và các chú đều là bảo an giống nhau, có điều anh làm bảo an trong một tiểu khu cao cấp. Có một ngày anh trực đêm gặp được một tên trộm lẻn vào phòng ăn cắp vừa vặn đụng phải anh, thân là bảo an anh có trách nhiệm cùng nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn cả người và của cho chủ nhà, cho nên lúc đó anh không buồn nghĩ ngợi xông thẳng tới đánh nhau với tên trộm kia. Đâu hay tên trộm kia không ngờ lại móc dao muốn liều mạng với anh, anh vì bảo vệ mạng sống nên nhất thời lỡ tay ngộ sát tên trộm. Sau đó anh lập tức đi tự thú, cảnh sát và tòa án đều nói anh thuộc loại phòng vệ quá đáng, đồng thời thái độ nhận tội tốt nên chỉ phán anh 5 năm 07 tháng, bằng thời hạn thi hành án với vị cảnh sát nổ súng ẩu đả nọ. Lần này lên chương trình mục đích chủ yếu chính là nói cho tất cả bảo an và người tốt quá mức toàn thiên hạ rằng, khi gặp được phần tử phạm pháp, thà bị hắn ta đánh chết cũng không thể đánh chết hắn ta, anh chết thì chính là anh hùng, hắn ta chết thì anh là kẻ bị tình nghi. Với cả nếu nhìn thấy ai có nguy hiểm bị xe đâm trên đường cái, thì nhất thiết đừng đi cứu, bằng không phía cảnh sát sẽ nói anh cản trở giao thông. Nhìn thấy cụ ông cụ bà ngã, nhất thiết đừng đi đỡ, bằng không tòa án sẽ phán anh bồi thường tiền… Một tràng của Lưu Anh Nam nói cho đám bảo an trước mắt sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy. Chuyện na ná thế này họ thường xuyên nghe thấy, nhưng hiện giờ có một ví dụ sống động đeo còng tay ở trước mắt họ, khiến họ cũng hoảng hốt cả lên. Lưu Anh Nam cũng không muốn nói như vậy. Hắn đương nhiên hy vọng mỗi người trên thế giới đều là người tốt, đều là người lương thiện. Nhưng với phương thức giáo dục chỉ nhận tiền không nhận người, quan niệm giá trị sai lầm đã xóa nhòa lương tri và đạo đức của vô số người. Chế độ pháp luật không hoàn thiện cũng khiến mọi người trở nên chai sạn. Nếu có một điều ước, hy vọng hết thảy đều tốt đẹp, càng ngày càng tốt đẹp!