Địa phủ bằng hữu vây
Chương 2 : Đại y tinh thành
- Được, chờ Thôi phán quan đi ra ngoài, tôi sẽ đi Tiền Thế kính giúp anh xem xét.
Ngưu Đầu đáp lại một câu sau đó không thanh âm.
Đầu óc Trịnh Kiền hỗn loạn, chuyện này thoạt nhìn kỳ lạ không thể tưởng tượng, nhưng hiện tại hắn cũng có thể chậm rãi tiếp nhận rồi.
Vừa ngủ tới hừng sáng, Trịnh Kiền còn đang mơ mơ màng màng, Trần Tử Hào đã kêu to lên:
- Kháo, đã tám giờ mười, hôm nay là khóa học “Vấn đáp cơ sở lý luận Đông y” của Ổ lão đầu, nếu không đáp được phải chạy hai mươi vòng quanh sân thể dục, chỉ còn năm phút thời gian…chết rồi chết rồi!
Nghe được tiếng rống to của Trần Tử Hào, Trịnh Kiền cũng chấn động toàn thân, bật người nhảy lên, hiện tại bọn hắn đang là sinh viên năm thứ ba, sắp tốt nghiệp thực tập, tuy lịch học không bao nhiêu nhưng Ổ lão đầu nổi danh nghiêm khắc trong cả Đông y học viện, nếu hắn không thông qua, cho dù cuộc thi cuối kỳ đầy điểm cũng bị đánh rớt.
Bốn người rất nhanh nhảy xuống giường, đánh răng rửa mặt, sau đó mang theo sách lý luận trụ cột Đông y vọt thẳng tới phòng học.
Thời gian vừa đủ, bốn người đuổi tới phòng học, Ổ lão đầu còn chưa tới.
Bốn người là loại sinh viên đi học thì ngủ, cuộc thi thì dựa vào sao chép copy, ngoại trừ Trịnh Kiền còn có chút tiêu chuẩn có thể tự bảo vệ mình, ba người còn lại mỗi lần gặp cuộc thi đều trông cậy vào hắn.
Trịnh Kiền vừa ngồi xuống, hắn nhìn thấy Dương Vân Vân ngồi cách đó không xa, còn có Vương Hạo Nhiên đang choàng tay qua vai nàng.
Làm như cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Kiền, Dương Vân Vân quay đầu lại thần sắc xem thường nhìn hắn:
- Tên nghèo mạt rệp, ngay cả chiếc di động mới mua cũng bị người đánh cắp, sao anh ra cửa không bị xe đụng chết đây? Còn chạy tới đi học, quả thật làm bẩn mắt của tôi.
Vương Hạo Nhiên vẻ mặt nghiền ngẫm quay đầu nhìn lại, trong miệng khinh thường nói:
- Mấy học tra rác rưởi mà thôi, tốt nghiệp cũng chỉ có mạng đi Thiên Kiều bày hàng vỉa hè!
Trịnh Kiền thoáng híp mắt, siết chặt nắm tay, sắc mặt băng sương.
Trần Tử Hào có chút không nhịn được, vừa định mở miệng mắng mỏ lại bị Trịnh Kiền ngăn cản, hắn nhìn chằm chằm Dương Vân Vân, nàng ta bị ánh mắt của hắn trành khiến trong lòng luống cuống, vừa kéo tay Vương Hạo Nhiên vừa mắng:
- Thứ đồ chơi gì vậy? Còn muốn truy tôi, cũng không đi tát vũng nước tiểu chiếu chiếu bộ dáng con cóc của mình!
- Nhớ kỹ lời nói hôm nay của cô, cô sẽ hối hận!
Thanh âm Trịnh Kiền băng sương nói, mỗi lời nói đặc biệt có lực, nói năng có khí phách.
Nguyên bản Dương Vân Vân còn muốn mắng vài câu, nhưng lúc này một lão đầu tử mặc áo vải xanh, mang giày vải kiểu cũ, đeo kính lão đi vào phòng.
- Được rồi, các học sinh, ngày hôm nay hỏi đáp lý luận trụ cột Đông y cần phải đưa vào thành tích cuối kỳ, nếu đáp không được thì tự mình chủ động ra sân thể dục chạy hai mươi vòng, tôi hài lòng, có lẽ sẽ tha cho các cô cậu!
Ổ lão cúi đầu sụp mi, thanh âm lạnh lùng vang lên.
Mấy người Trịnh Kiền vội vàng đọc sách, lâm thời nước tới chân mới nhảy còn tốt hơn là không làm gì.
- Mấy tên ngu xuẩn, lâm thời mới học bài, tụi mày nhất định phải ra sân thể dục chạy hai mươi vòng!
Thần sắc Vương Hạo Nhiên xem thường liếc qua bốn người Trịnh Kiền, thanh âm châm chọc nói.
- Như thế nào? Vương Hạo Nhiên, anh muốn trả lời câu hỏi sao?
Nghe được thanh âm Ổ lão đẩy kính, quay đầu nhìn qua.
Sắc mặt Vương Hạo Nhiên rùng mình, vội vàng cung kính đáp:
- Xin Ổ lão đầu…sư chỉ giáo!
- Ân?
Ổ lão đầu nhướng mày, nhưng vẫn không chút dao động, miệng lại nói:
- Được, nếu các anh chị đều đã có bản lĩnh như vậy, tôi ra đề, ai đáp đúng thì không cần tham gia cuộc thi cuối kỳ, tôi sẽ trực tiếp cho hắn thông qua, đáp không đúng, các anh chị ra sân thể dục chạy năm mươi vòng cho tôi!
- A…
Cả lớp đều xôn xao, cơ hồ toàn bộ sinh viên đều dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Vương Hạo Nhiên, hận không thể đem hắn ăn sống nuốt tươi.
Ổ lão đầu đã nói như vậy, đủ chứng minh câu hỏi sẽ thật khó khăn, nếu hắn không cho thông qua, ai cũng không qua nổi.
Khuôn mặt Vương Hạo Nhiên khóc tang khó xem, hắn thật không muốn chọc nhiều người tức giận như thế.
Trịnh Kiền thiếu chút nữa bật cười, Ổ lão đầu hận nhất là ai dám gọi hắn lão đầu, Vương Hạo Nhiên đúng là tìm đường chết.
Trong lòng ba người Trần Tử Hào cũng thả lỏng, từ việc hỏi đáp cá nhân chuyển biến thành cả lớp, mặc dù đáp không đúng cũng không phải lỗi của họ, muốn chạy năm mươi vòng thì mọi người cùng nhau chạy thôi.
- Ngày hôm qua chúng ta vừa giảng tới Thiên Kim Yếu Phương của Dược Vương Tôn Tư Mạc, cũng đã căn dặn các anh chị về chuẩn bị bài, hôm nay ai nói cho tôi nghe một chút trang Đại Y Tinh Thành trong Thiên Kim Yếu Phương, cho các anh chị hai phút thời gian.
Ổ lão đầu quét mắt nhìn toàn trường, thanh âm rơi xuống, mọi người sợ hãi.
Đây tính cái gì? Không phải nói là lý luận trụ cột Đông y sao? Vì sao lại cần đọc Đại Y Tinh Thành? Bài viết trong trang này chừng hơn ngàn chữ, còn là thể văn ngôn, chỉ hai phút ai mà nhớ nổi?
Toàn bộ lớp học nháy mắt tuyệt vọng, không ít người dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Vương Hạo Nhiên, nếu không phải hắn, họ làm sao cần chạy năm mươi vòng.
Vương Hạo Nhiên có miệng cũng khó trả lời, khuôn mặt càng khó xem hơn ai khác, đứng sững nơi đó không biết làm sao lên tiếng đáp.
- Ông!
Lúc này Trịnh Kiền cảm giác di động chợt rung lên, hắn lập tức nghĩ tới chuyện Ngưu Đầu đã hứa hôm qua, vội vàng lấy di động ra xem.
- Đại ca, chuyện anh nói tôi đã làm xong, một lát tôi gởi ảnh chụp của tên trộm cho anh, Thôi phán quan bị bệnh, Dược Vương Tôn Tư Mạc vừa đi thăm, hiện tại tôi cần đưa Dược Vương trở về, liên hệ sau!
- Ân? Dược Vương Tôn Tư Mạc thời Đường?
Trịnh Kiền ngẩn ra, vội vàng nhắn tin:
- Ngưu Đầu, anh có thể để cho Tôn Tư Mạc đem Đại Y Tinh Thành gởi cho tôi không?
Hắn vừa nhắn tin xong, di động chợt chấn động lần nữa, nêu lên có người thêm hắn làm bạn tốt, hắn vừa mở ra xem, không ngờ là Tôn Tư Mạc.
Trịnh Kiền đã tiếp nhận sự kiện khó thể tưởng tượng này, cho nên rất nhanh điểm đồng ý.
- Hưu!
Vừa mở ra trang trò chuyện cùng Tôn Tư Mạc, một quang đoàn trắng mờ đột nhiên từ trong di động bay ra, nhanh chóng chui thẳng vào trong đầu Trịnh Kiền, toàn bộ quá trình xảy ra dù là Trần Tử Hào ngồi bên cạnh hắn cũng không hề phát hiện.
- Ông!
Trịnh Kiền cảm giác đầu óc của mình bị người hung hăng đập một quyền, choáng đầu hoa mắt, thở dốc mấy hơi mới chậm rãi hồi phục lại.
Hắn cúi đầu nhìn di động, Tôn Tư Mạc phát ra tin tức:
- Đã phát!
- Cảm ơn!
Trịnh Kiền thở ra một hơi nhẹ nhõm, đáp lại hai chữ.
- Sao vậy? Không ai đáp được sao?
Sắc mặt Ổ lão đầu hài hước, cười nói:
- Hai phút sắp qua rồi, nếu còn không đáp được, các anh chị phải ra sân thể dục chạy năm mươi vòng!
Không có người trả lời, nhưng càng nhiều người đều trợn mắt nhìn Vương Hạo Nhiên, nếu không phải hắn bọn họ cũng không cần chịu tội như vậy.
Vương Hạo Nhiên ướt đẫm mồ hôi, vò đầu bứt tai.
Bất quá cũng có không ít người đem ánh mắt chuyển dời qua thân ảnh uyển chuyển phía trước, hi vọng nàng có thể đứng ra cứu viện, đặc biệt là Vương Hạo Nhiên.
Trịnh Kiền cũng nhìn qua, thân ảnh kia mặc váy trắng hơi mỏng, từ phía sau nhìn lại thậm chí có thể chứng kiến rõ ấn ký của áo trong, làm người mơ màng.
Nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, thân ảnh xinh đẹp vẫn không nhúc nhích.
Lê Thiên Thiên là ban hoa còn là hoa hậu giảng đường lại có thân phận học bá, nhưng điều này cũng không đại biểu chuyện gì nàng cũng biết, Ổ lão đầu rõ ràng muốn chỉnh đốn đám học sinh vô pháp vô thiên trước mắt, hắn sẽ dễ dàng buông tha như vậy sao?
Dù sao nàng không phải thần, nàng cũng không biết Đại Y Tinh Thành.
- Hừ, các anh chị cũng chỉ có chút bổn sự ấy, đều đi ra sân thể dục cho tôi!
Ổ lão đầu cầm quyển sách trên tay đập mạnh lên bàn.
- Phanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền tới, các sinh viên hoảng sợ run lên, trợn mắt nhìn Vương Hạo Nhiên.
Vương Hạo Nhiên hoảng sợ tuôn mồ hôi lạnh, vội vàng cầu xin hô:
- Thiên Thiên, cô là học bá, cô biết đáp án thì giúp mọi người giải quyết đi!
Một chiêu này của hắn lập tức khiến mọi người đều chú ý Lê Thiên Thiên, dù sao năm mươi vòng cũng không phải số lượng nhỏ, không ai muốn mệt chết việc cực chạy năm mươi vòng, mọi người đều trơ mắt nhìn Lê Thiên Thiên lạnh lùng đứng dậy.
Ổ lão đầu cũng nhìn qua, bình thường hắn cũng thật hài lòng với thành tích học tập của Lê Thiên Thiên, chờ mong nhìn nàng.
- Tôi không biết!
Lê Thiên Thiên trong trẻo nói.
Các sinh viên nháy mắt thất vọng, nhưng hiện tại Vương Hạo Nhiên đã choáng váng đầu óc, nếu quả thật không ai có thể trả lời, hắn sẽ biến thành kẻ thù chung của cả lớp, làm hại nhiều người cùng chạy năm mươi vòng, đây cũng không phải tội nhỏ, sau này hắn sẽ biến thành tội nhân thiên cổ của cả lớp.
Theo hắn xem ra, là Lê Thiên Thiên không muốn hỗ trợ, hắn cơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở hô:
- Thiên Thiên, cô nhất định phải giúp tôi một phen a!
Lê Thiên Thiên cau mày, trong thanh âm có chút tức giận:
- Tôi không biết!
Nói xong nàng trực tiếp ngồi xuống.
Nhóm sinh viên nhìn nhau, sau đó im lặng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, đồng thời thần sắc phẫn nộ trừng mắt nhìn Vương Hạo Nhiên.
Vương Hạo Nhiên muốn khóc, hối hận xanh cả ruột.
Dương Vân Vân cũng có oán khí, nếu không phải gia đình Vương Hạo Nhiên có tiền, cô ta đã sớm rời xa hắn.
- Chờ một chút!
Lúc này một thanh âm cao ngất chợt vang lên, mọi người sửng sốt nhìn lại, như nhìn thấy vầng sáng cứu thế giáng xuống.
Bởi vì Trần Tử Hào vừa đứng dậy, ánh mắt mọi người đều nhìn hắn khiến hắn sửng sốt, rất nhanh chỉ vào Trịnh Kiền vội vàng nói:
- Là hắn nói, không phải tôi!
Ổ lão đầu cũng nhìn qua Trịnh Kiền:
- Sao vậy?
- Ổ lão sư, còn kém mười mấy giây mới tới hai phút đi.
Trịnh Kiền đứng dậy nói.
- Anh có thể đọc ra sao?
Ổ lão đầu hỏi ngược lại.
- Thử xem chẳng phải sẽ biết sao!
Trịnh Kiền cười, sửa sang lại ý nghĩ, chậm rãi nói:
- Trương Trạm viết: “ phu kinh phương chi nan tinh, do lai thượng hĩ. Kim bệnh hữu nội đồng nhi ngoại dị, diệc hữu nội dị nhi ngoại đồng…
Thanh âm thản nhiên truyền tới, mọi người nghe được không khỏi ngây ngẩn cả người.
Trong đôi mắt đục của Ổ lão đầu không khỏi hiện lên tia kinh dị, hắn chưa từng nhắc qua về Đại Y Tinh Thành, tiểu tử này thật sự đọc ra?
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
118 chương
64 chương
71 chương
99 chương
19 chương
13 chương
122 chương