Địa ngục nhân gian

Chương 30 : ꧁tóc bạc 2꧂

Bởi vì… Giọng nói này nghe the thé, giống như giọng của mấy thái giám trong phim truyền hình! Hơn nữa tôi cũng không nói với lời lẽ như vậy! Cảm giác này, giống như tôi đã hoàn toàn mất đi sự kiểm soát đối với cơ thể mình. Chuyện gì thế này? Đang lộ vẻ vô cùng nghi hoặc, bỗng nhiên tôi nhận ra, giọng nói và lời lẽ này còn không phải của nữ quỷ kia thì còn là ai? Nhưng đây là cơ thể tôi mà! Chẳng lẽ tôi bị… Quỷ nhập rồi! Vừa nghĩ tới đây, tôi hơi sợ, bởi vì tôi phát hiện, hình như mình thực sự bị quỷ nhập mất rồi, khu rừng trên núi này vốn tối đen như mực, lúc này lại trở nên hết sức rõ ràng trước mắt, tuy độ rõ nét kém lúc ban ngày, nhưng vẫn nhìn rõ mồn một. Tôi thấy được Giang Tiểu Thơ đang đứng cách đó không xa, vẻ mặt hết sức khó coi. “Em thực sự là chịu hết nổi rồi! Giang Lưu, anh đúng là đồ vô tích sự!” Giang Tiểu Thơ tức giận nói: “Em đã sắp thành công đến nơi, anh lại hít thở làm cái gì? Bây giờ thì hay rồi, anh bị quỷ nhập rồi, em còn phải tốn hơi sức giúp anh giải quyết! Là quỷ nhập thật rồi! Lúc này tôi mới bừng tỉnh, trong lòng cũng tràn ngập hổ thẹn, xem ra thực sự là tôi lại phá đám cô ấy rồi. Lúc này từ cơ thể tôi lại phát ra tiếng cười nhạt: “Mi cho rằng bây giờ mi vẫn là đối thủ của ta sao? Nếu như ta không đoán sai, hẳn là mi đã động thủ với vị trên núi rồi, bây giờ thân thể mi không đủ sức để đối phó ta đâu! Tuy rằng đây là thân thể của một người đàn ông, nhưng dù sao thì ta cảm thấy vô cùng dễ chịu, ta còn phải cảm tạ mi!” “Chuyện của ta, mi không cần quản, tuy nhiên có thể khẳng định một việc!” Giang Tiểu Thơ nhìn về phía tôi, nở nụ cười lạnh như băng: “Mi thành công làm ta tức giận rồi đó!” Vừa dứt lời, Giang Tiểu Thơ giơ bàn tay trắng nõn ra, từ xa chộp về phía tôi một cái. Lúc này, giọng nói the thé từ cổ họng tôi lại phát ra: “Đừng, ngươi làm gì ta vậy? Tại sao ta không thể cử động?” Tay Giang Tiểu Thơ giật giật mấy cái sang hai bên, tôi cảm thấy thân hình của mình như bị vật gì bắn trúng, bay thẳng qua một bên, ngã xuống. Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện có điều không ổn, bởi vì tôi nhận thấy tóc của Giang Tiểu Thơ vốn đen bóng, lúc này đã bắt đầu biến trắng từ chân tóc trở ra, màu trắng lan tràn với một tốc độ rất kinh khủng! “Không, không thể có chuyện này! Vì sao ngươi có được sức mạnh này?” Giọng nói phát ra từ cổ họng tôi đã bắt đầu hơi hoảng sợ. “Đi ra!” Giang Tiểu Thơ nắm một cái trong khoảng không, tôi lại cảm thấy có một vật gì đó từ trong người bị lôi ra, thên thể tôi lập tức khôi phục sự khống chế. Tuy cảm thấy cả người rất yếu ớt, nhưng ít ra lúc này, tôi có thể khống chế thân thể của mình rồi. Không để tôi kịp nói gì, Giang Tiểu Thơ đã lên tiếng: “Dưới chân em có một đoạn dây đỏ, mau nhặt nó lên, trói chặt con quỷ đó lại!” Tôi vội “Ừ” một tiếng, rồi vội vàng chạy về phía Giang Tiểu Thơ. Khi chạy tới bên cạnh Giang Tiểu Thơ, tôi nhanh chóng tìm thấy sợ dây màu đỏ kia, rồi cấp tốc chạy tới bên cạnh nữ quỷ, đang định trói cô ta lại, cô ta lại hung dữ trợn mắt nhìn tôi. Tôi kinh hãi. “Còn chần chờ cái gì? Nếu không trói nó lại, chờ tới sang năm sao?” Tốc độ biến trắng trên tóc của Giang Tiểu Thơ đã nhanh đến mức thấy được bằng mắt thường, không bao lâu nữa sẽ trắng toàn bộ! Tôi vội “À” một tiếng, nhắm mắt lại dùng sợi dây đỏ trói nữ quỷ kia lại. Chờ tôi trói chặt nữ quỷ xong, Giang Tiểu Thơ như không còn hơi sức, nằm rũ rượi trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi. Tôi nhìn Giang Tiểu Thơ, không biết tiếp theo nên làm thế nào. “Anh bỏ một đầu sợi dây vào trong cái trống này, sau đó cắn đầu ngón tay, lấy máu trên ngón tay và một chút đất, dán cái lỗ thủng lại là được rồi!” Giang Tiểu Thơ nói. “Đừng, đừng làm như vậy! Tha cho ta đi! Chỉ cần buông tha ta, ta đồng ý làm bất cứ việc gì cho ngươi!” Lúc này nữ quỷ cũng bắt đầu cuống quít, vội vã cầu xin tha mạng. Nhưng Giang Tiểu Thơ không trả lời, cô ấy ngồi dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc vốn đang hoa râm, lúc này cũng từ từ đen trở lại.