Địa ngục nhân gian
Chương 18 : ꧁cảnh nguy khốn 2꧂
Thật ra đầm nước đó vốn là một con sông. Trước kia nước sông này rất lạnh lẽo, cho dù vào mùa hè nước sông cũng lạnh như nước đá, ai bơi trong đó vài phút cũng bị lạnh cóng, có người xui xẻo còn bị chuột rút, chết đuối ở dưới sông. Người dân trong thôn chúng tôi, không có ai bơi lội ở đó cả, nhưng có vài người từ vùng khác tới không biết lại bơi lội ở đó. Sau khi có vài người chết, người trong thôn cảm nhận được có điều kỳ lạ, cho nên mời thầy phong thủy tới đây xem.
Thầy phong thủy nói, trường hợp này gọi là “Sông phạm phong thủy”. Bố cục thôn chúng tôi giống một âm huyệt nhỏ, nói dễ nghe hơn một chút, đó là một phiên bản thu nhỏ của âm tào địa phủ, cho nên rất dễ gặp quỷ. Ngoài thôn có một con sông, đây chính là Minh hà (sông ở cõi âm), người xuống đó nếu vận số không tốt ắt sẽ mất mạng. Biện pháp duy nhất để giải quyết chuyện này, chính là đừng gọi nó là sông, cứ gọi nó là đầm nước là được. Từ đó về sau chúng tôi luôn gọi nơi đó là đầm nước. Nói tới đây cũng thật lạ, sau khi đổi tên, nước trong đầm không còn lạnh buốt như trước, nhưng vẫn không có ai trong thôn chúng tôi dám xuống đó bơi.
Đầm nước này rất dài, vòng quanh nửa thôn chúng tôi. Trên sông có bắc một cây cầu, đó là con đường duy nhất để ra khỏi thôn. Trước kia tôi ngã từ trên núi xuống chính là rơi vào trong đầm nước này.
Tôi đi xuống dưới nhà, thấy cha mẹ cũng chuẩn bị đi ra ngoài, hẳn là họ cảm thấy tò mò nên tới đó xem, chỉ có Giang Tiểu Thơ ngồi ở trên ghế, sắc mặt rất khó coi, giống như có chuyện gì rất kinh khủng đang diễn ra.
Tôi ý thức được có điều không ổn, chờ khi cha mẹ ra ngoài mới ngồi xuống bên cạnh Giang Tiểu Thơ, cẩn thận hỏi: “Em sao vậy?”
“Không sao cả.” Giang Tiểu Thơ nở nụ cười lạnh lẽo, mở miệng nói tiếp: “Nhưng e rằng chúng ta cũng không đi được.”
“Có chuyện gì vậy?” Tôi hít một hơi lạnh, chăm chú nhìn Giang Tiểu Thơ, không hiểu vì sao cô bé lại đột nhiên nói như vậy, rốt cục là cô bé biết được chuyện gì?
“Anh đi xem sẽ biết.” Sắc mặt Giang Tiểu Thơ trắng bệch, nghiêm túc nói: “Khi trước chúng ta có thể đi qua cầu, nhưng hiện giờ muốn rời khỏi đây, chỉ còn cách mạo hiểm đi đường núi.”
Từ đầu đến cuối, Giang Tiểu Thơ không hề nói vì sao chúng tôi không đi ra được, nhưng cô bé nói tôi đi xem thì biết, hẳn là chỉ cần tới đó sẽ biết được đáp án. Tôi không còn lòng dạ nào ngồi đây nữa, vội vàng chạy ra phía ngoài thôn.
Khi tôi tới nơi, đã có không ít thôn dân tụ tập gần cầu, phải rất vất vả mới chen được tới gần để quan sát. Đập vào mắt tôi là một xác chết ngâm nước đã trở nên trắng bệch, đó chính là gã từng lên núi cùng chúng tôi, sau đó chết trong giếng cạn.
Trạng thái khi chết của gã vô cùng thê thảm, không hiểu do đâu mà quần áo trên người mất sạch, lõa thể ngâm mình trong dòng sông. Trên người gã chi chít những lỗ máu nhỏ. Tôi vốn bị hội chứng sợ lỗ (hội chứng Trypophobia), nên khi nhìn thấy những lỗ máu này toàn thân lập tức nổi da gà!
Thứ quỷ quái gì vậy?!
Khi tôi định quay về thì cha mẹ gã đi tới. Hai người nhìn thấy thi thể con trai mình bị ngâm trong nước sông, lập tức bật khóc nức nở, quỳ xuống đất cầu xin người dân xung quanh vớt con họ lên.
Nhưng khi thấy chuyện khác thường như vậy, nào có ai dám to gan lội xuống nước vớt xác gã lên, có trời mới biết sau khi xuống nước sẽ gặp phải chuyện gì.
Hơn nữa dù là trước đây, cũng không ai dám bơi ở nơi này cả.
Khi tất cả chúng tôi từ chối lội xuống đầm nước, đột nhiên có người hô lớn: “Đó là gì vậy? Hình như có thứ gì đó đang chui từ trong người gã ra ngoài!”
Tôi sửng sốt, vội vàng tới gần quan sát.
Đúng là có rất nhiều chấm đen nhỏ chui ra từ trong các lỗ máu trên người gã, chỉ chưa đầy ba bốn phút những chấm đen nhỏ kia như khói đen tỏa ra khắp mặt sông, nước sông như bị đun nóng, bắt đầu sôi trào!
Trong thời gian cực ngắn, nước sông bốc hơi mù mịt, sương mù tràn ngập trên sông khiến cả thôn đều bị sương mù bao phủ, những người đứng trên cầu như chúng tôi cũng không thể nhìn thấy phía bên kia có thứ gì!
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Có người sợ hãi hét ầm lên.
Lúc này tôi lại nhớ tới sương mù bốc lên phía sau núi đêm đó, trong lòng thầm nghĩ mọi chuyện không ổn. Giờ tôi đã hiểu vì sao Giang Tiểu Thơ lại nói, bây giờ dù là chúng ta, cũng không thể ra khỏi thôn được nữa!
Sương mù đã xuất hiện, chúng tôi hoàn toàn không thể ra ngoài!
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
199 chương
65 chương
14 chương
3132 chương
1157 chương
6 chương
36 chương