Địa ngục nhân gian
Chương 19 : ꧁sống hay là chết꧂
Sương mù xuất hiện đột ngột giống như giọt nước làm tràn ly, nỗi sợ hãi vốn đã đè nặng trong lòng tất cả thôn dân nhiều ngày nay, giờ đây lập tức bùng nổ khiến nhiều người như nổi cơn điên.
Bắt đầu có người liều mạng chạy ra bên ngoài thôn. Lúc đầu chỉ là từng nhóm vài ba người chạy ra ngoài, nhưng càng về sau số người chạy đi càng đông hơn. Trên cầu, ngoài cha mẹ tôi bị tôi giữ chặt không cho đi, thì chỉ còn lại cha mẹ của gã chết dưới sông kia, ngoài ra còn có một nhóm người vừa quay lại thôn vẫn không hiểu vì sao những người khác lại chạy ra ngoài!
Khoảng mười phút sau, chúng tôi nhìn thấy những người chạy đi lần lượt trở lại. Khi nhìn thấy cây cầu, ánh mắt của họ chuyển từ mờ mịt thành tuyệt vọng, họ quỳ sụp xuống đất khóc rống lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, chúng tôi đều hít một hơi lạnh.
Tình huống này đã vượt xa tất cả những gì mà chúng tôi có thể tưởng tượng. Vào thời điểm này, không một ai nghĩ ra được một ý kiến đáng tin. Nếu như bà cốt vẫn còn sống thì không chừng bà sẽ nói ra được căn nguyên của mọi chuyện, nhưng hiện giờ bà đã không còn, người duy nhất biết được chút gì đó là Giang Tiểu Thơ, nhưng cô bé lại không chịu mở miệng.
Trên cầu trở lên ồn ào hơn, phần lớn là những người vừa về vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, đi tới hỏi thăm tình hình, tôi cũng kể qua những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày gần đây cho cha mẹ biết.
Sau khi hiểu được mọi chuyện, những người vừa về quê cũng cuống quýt, bởi lần này bọn họ về đây đúng là gặp tai bay vạ gió, tình cảnh đáng sợ này vốn không liên quan gì với bọn họ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, lại khiến bọn họ bị cuốn vào trong.
Những người vừa trở về luôn miệng mắng chửi mọi người trong thôn, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, hiển nhiên họ đều đoán được kết cục đang chờ đợi mình là như thế nào.
Cả đám người thảo luận hồi lâu mà không được gì, cuối cùng mọi người quyết định đi đến từ đường để bàn bạc phương hướng giải quyết. Hiện giờ trong thôn đã có gần nghìn người, dù đường xá khá rộng nhưng đã bắt đầu có phần chật chội, chen chúc.
Người cầm đầu hội nghị lần này là thôn trưởng cùng những người thành đạt, sau khi rời quê kiếm được nhiều tiền.
Như có thứ gì chặn ngang cổ, không ai biết mình nên nói gì. Sắc mặt hầu hết người dân trong thôn đều trắng bệch, họ đứng ngây ra đó, không nói lời nào, có người khóc nức nở, có người thì tham gia thảo luận.
Lúc này Giang Tiểu Thơ đi tới đứng bên cạnh tôi, nhìn cảnh tượng trước mặt, cười nhạt: “Nếu muốn rời khỏi đây thì phải nắm lấy cơ hội này, đi ngay lập tức, nếu còn chậm trễ nữa thì không đi được đâu!”
Thật lòng mà nói thì hiện giờ tôi cũng đã bị nỗi sợ hãi ngự trị, tôi nhìn về phía Giang Tiểu Thơ, hỏi: “Phải đi đường núi thật sao?”
“Đúng vậy, chỉ có thể đi đường núi. Em vẫn câu nói đó, chỉ khi đi ra ngoài mới có cách cứu mọi người trong thôn.”
Giang Tiểu Thơ đáp.
“Có gặp nguy hiểm không?” Tôi hỏi dò.
“Trước đó thì không có nguy hiểm, nhưng hiện giờ thì có. Thứ kia đã tỉnh lại, khả năng chúng ta đi qua được, chỉ khoảng mười phần trăm.” Giang Tiểu Thơ đáp.
Tỉ lệ mười phần trăm...
Khác nào tỉ lệ trúng số? Tôi cảm thấy tuyệt vọng, hỏi lại: “Không có biện pháp nào an toàn hơn sao?”
“Anh đồng ý đi cùng em?” Giang Tiểu Thơ nhìn tôi, hỏi tiếp.
Tôi khẽ gật đầu: “Hiện giờ chỉ có đi ra ngoài, mới có thể tìm được cách cứu họ. Anh không muốn cha mẹ gặp chuyện, cho nên anh phải cứu họ!”
Có một câu tôi không nói ra, đó là nếu không thể đi ra ngoài, tôi sẽ trở lại! Nếu tôi không cứu được cha mẹ, thì quay về chết cùng họ cũng là một lựa chọn tốt, ít nhất là có thể làm bạn với cha mẹ trên đường xuống suối vàng.
“Đừng cho rằng em không biết anh đang nghĩ gì. Em sẽ nói cho anh biết một chuyện rất quan trọng, đó là dù anh quay về chờ chết với họ, thì anh cũng không thể luân hồi, vĩnh viễn bị vây ở nơi này, quẩn quanh trong nỗi sợ hãi.” Giang Tiểu Thơ nói.
Khi tôi đang suy nghĩ lung tung, cuộc thảo luận của người dân trong thôn đã đi tới hồi kết.
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
199 chương
65 chương
14 chương
3132 chương
1157 chương
6 chương
36 chương