Đi tìm bài thơ cổ
Chương 15 : Người trên núi ngũ linh
Sau tiếng nói, hai thân ảnh ở hướng nam phi cước lên những nhánh cây nghe xào xạc, ở khoảng cách hơn chục trượng trong khoảnh khắc họ đã nhảy đến trước mặt mọi người.
Một vị bô lão tộc Nùng thoảng thót: “Người trên núi Ngũ Linh sao?” Vị bô lão kia nói: “Chúng bị người miền xuôi đánh tan rã rồi cơ mà!”
Hai người vừa đến gồm một ông già tuổi chừng sáu mươi, dáng người lùn mập, đầu tóc rủ rượi giống như ăn mày, giữa trời đông giá rét ông chỉ mặc bộ áo phong phanh. Trên tay ông ta cầm một cái bọc da, bên trong có trùng vật nhúc nhích.
Người kia là một thanh niên tộc Miêu tuổi đôi mươi, dáng người nhỏ thó, anh ta khoác nhiều tấm áo nhưng đang run lên bần bật giữa trời mưa tuyết, miệng anh không ngừng nói “lạnh quá”.
“Chào vua cóc, dạ chào vua cóc ạ…” Năm người Miêu tộc tỏ vẻ kính sợ, luồng cúi. Ông già lùn mập liếc nhìn về phía tộc Nùng bằng ánh mắt săm soi nói: “Ta đang đi bắt cóc nghe có kẻ nào nói người Mông ăn trộm… Là kẻ nào mau báo danh!”
Bọn thanh niên tộc Nùng thối lui, giây lát sau Nùng Tồn Phúc đứng ra nói: “Là ta, tù trưởng tộc Nùng , ta chỉ nói sự thật!”
Ông già quan sát vị tù trưởng từ đầu đến chân rồi nói: “Ngươi là con trai của Nùng Tác, ngươi cũng ngông cuồng như hắn ta, lên đi! Người chết không còn lời để nói, lý lẽ sẽ thuộc về kẻ còn sống.”
Tường Minh giật mình nghĩ thầm: “Ông già này định đấu sống chết vì một câu nói sao. Mà câu nói đó chẳng hề công kích ông ta.”
Nùng Tồn Phúc bước ra phía trước, hai vị bô lão đi theo vội ngăn lại, một người nói: “Tù trưởng hắn có địa vị rất cao trong Ngũ Linh giáo, ngài hãy để tôi thử trước!” Vị bô lão kia cũng nói: “Đúng vậy! Ngài không nên mạo hiểm, người Nùng cần có ngài!”
Vị tù trưởng xua tay nói: “Ta… ta…Vấn đề không phải lên trước lên sau, là một người đàn ông… ta chấp nhận chiến đấu để bảo vệ lập trường của mình.”
Lão mập lùn cười ha hả cất lời: “Nói hay lắm nhưng ta thấy ngươi đang run rẫy đấy, đừng nói do trời lạnh. Bây giờ quỳ xuống nhận lỗi, ta sẽ tha cho.”
“Có chuyển gì mà giọng cười của ông vui thế. Lão Cóc!” Nghe thanh âm thánh thót của phụ nữ còn trẻ, khoảnh khắc sau đó một bóng người mặc váy áo nhiều màu sắc đáp xuống bãi đất. Lúc đó tuyết ngừng rơi.
Lão Cóc nói: “Hổ Xà Linh Vương nàng cũng xuống núi à! Lẽ nào nàng lo lắng cho ta!”
Người mới đến khuôn mặt trẻ trung, tuổi chưa đến đôi mươi, nàng ta có nước da trắng ngần, ánh mắt thăm thẳm, môi son đỏ chót, trên người có đeo nhiều loại trang sức, ánh kim quang sáng loáng khiến nàng như loại phượng hoàng lộng lẫy trong đêm tối.
Giây phút đó Phan Tường Minh như ngẫn người ra, giai nhân trước mặt quả thật anh chưa từng thấy qua trong đời.
Cô gái được gọi là Hổ Xà Linh Vương nói: “Tỉnh lại đi trâu già, ông bằng tuổi ngoại tôi, vừa lùn vừa xấu xa, tánh tình dâm đảng, nói năng vô duyên, miệng rộng răng vẩu, mũi trâu lắm lông, gì nữa ta… à người hôi như cú… Vậy mà không biết thân còn đám buông lời tán tỉnh bổn linh vương… Mơ đi! Ta biết ta đẹp mà há há há há… Ôi! Chàng trai này.”
Hổ Xà đang nói cười bỗng nhiên ánh mắt nàng nhìn về phía Phan Tường Minh rồi thanh âm của nàng nhỏ dần, cứ nhìn chằm chằm vào họ Phan khiến anh ta bối rối mặt mày, cùng may đương đêm không dễ nhận ra dáng điệu ngượng ngạo của anh.
Lão Cóc nói: “Sao nàng lại nặng lời, lại đối xử với ta như vậy chứ, nàng có biết ta ôm mối tương tư đau khổ thế nào không. Ta có dâm đảng đâu, lúc nhỏ ta đã yêu thương bà ngoại của nàng, rồi sau đó yêu đến mẹ nàng, giờ ta yêu nàng, thề chỉ yêu đàn bà con gái cả họ nhà nàng thôi, ta chung thủy như vậy cơ mà. Này ta đang nói với nàng đó, nàng nhìn đi đâu vậy. Nàng…” Thấy cô gái nhìn về phía trai lạ, mắt lão Cóc lộ hung quan quát: “Nàng sao không nghe ta nói lại nhìn cái thằng xấu xí đó chứ.”
Cô gái Miêu Tộc lại liếc mắt nhìn Tường Minh, nàng che miệng lại cứ cười “hý hý” lẩm bẩm: “Người đâu mà đẹp trai quá!” Nàng nói rất nhỏ nhưng lão già đứng bên nội lực cao thâm nên nghe được hết, lão trừng mắt nhìn họ Phan quát: “Tên khốn kia, sao dám cướp người thương của tao… Tao giết chết mày!”
Nhanh như chớp lão già xông đến tung quyền liên tiếp tấn công Tường Minh, anh xoay chuyển thân người né tránh rồi bị bức thối lui năm sáu bộ. Trong khoảnh khắc lão già đã đánh hơn hai chục chiêu, chưởng lực của lão hùng hậu như gió lốc, kình phong rít lên từng cơn khiến họ Phan rát cả mặt.
Vì lão già manh động nên bộ vị lộ nhiều sơ hở, trong một thế chưởng chéo, Tường Minh thấp người né tránh trụ chân phải đảo nửa vòng xoay chân trái đá chếch vào bụng lão già. Chiêu cước rất chính xác, sức lực cũng tràn trề, nhưng lão già chỉ nhẹ ưỡng bụng Tường Minh liền thất thế. Ông ta lại điên cuồng rống lên, chưởng lực đánh ra càng nhanh càng mạnh thêm. Họ Phan bị dồn ép, lăn người né tránh, lúc đó không còn nhìn thấy thế công của đối phương nữa. Khi anh vừa định thần mắt liền thấy chưởng phong của lão Cóc đã đến rất gần.
Cảm giác có người đến từ phía sau, nghe “vút” một tiếng, Tường Minh định thần thì thấy một bóng người đã qua mặt anh tiến đến đối chưởng cùng lão già.
Nghe “ầm” một tiếng, kình phong tán loạn tứ phía, thân người Hổ Xà bay ngược qua đầu Tường Minh, chân nàng vô tình đá trúng mặt anh, họ Phan theo cảm tính ngã người ra sau nhưng không quên chộp lấy chân nàng. Hổ Xà ngã xuống đất phủ lớp tuyết mỏng, ôm ngực nhăn nhó.
Tường Minh vội bò đến đỡ đầu nàng lên hấp tấp nói: “Cô nương! Cô …” Anh ta ấp úng nói không nên lời, tay chân cứ cuống cuồng rồi trở nên dư thừa. Hổ Xà cứ ôm ngực nhăn nhó, ú ớ vài ba tiếng không rõ ràng.
Sau khi đối chưởng, lão Cóc chỉ bị thối lui ba bộ, may là lão thu lực bớt lại một phần nếu không với chưởng lực đó có thể đánh ngã một con trâu. Lão mặt mày nhăn nhó rồi chạy đến đẩy Tường Minh ra nói: “Hổ Xà nàng có sao không?”
Hổ Xà dần lấy lại nhịp thở, khí huyết ổn định lại một chút thều thào nói: “Ta… Ta muốn chàng, lão cút… cút ra…”
Lão Cóc mặt khó chịu nhưng vẫn lui ra trừng mắt nhìn họ Phan. Đám người tộc Nùng bất ngờ nên chẳng có ý định giải cứu rõ ràng, nhiều lần ngập ngừng rồi lúc cuối Nùng Tồn Phúc định xông đến giải vây cho họ Phan, nhưng lại chậm chân hơn cô gái Miêu.
Tường Minh nhìn họ Nùng nói: “Tù trưởng ông xem vết thương cô ấy!” Tồn Phúc gật đầu chạy đến vừa định chộp tay bắt mạch thì Hổ Xà huơ tay nói: “Không cần ông!” Rồi nhìn Tường Minh với ánh mắt năm phần cầu khẩn, năm phần đau đớn.
Họ Phan ngần ngừ giây lát rồi cũng đi lại nói: “Cô thấy sao rồi!” Hổ Xà nói: “Chàng… Chàng đỡ em dậy!” Họ Phan lóng ngóng tay chân, rồi ôm đầu đỡ vai nàng. Dù cách lớp áo dày nhưng anh ta vẫn xúc cảm được sự mềm mại của da thịt, mũi anh nghe rõ hương thơm thanh nhẹ của hoa lan rừng. Lúc hơi cuối người xuống Hổ Xà cứ trực diện nhìn anh, họ Phan tỏ rõ thái độ ngượng ngịu lại quay đâu đi. Ánh mắt nàng chợt có ý cười.
Hổ Xà buông tay rồi xoay chuyển thế ngồi kiết già, sau khi giữ người ngay ngắn nàng nhắm mắt dưỡng thần, chắc đang điều hòa nội khí. Họ Phan hồi hộp nhìn nàng rồi bị cuốn vào luôn. Giây lát sau mặt anh có vẻ như đang giật mình rồi vội quay đi chỗ khác.
“Tên khốn! Vì ngươi mà người thương có ta bị vậy… ta!” Lão Cóc định sấn tới, Hổ Xà liền mở mắt trừng lão.
Bọn tộc Nùng thì thầm nhỏ to gì đấy rồi nói: “Bọn tôi phải về an táng người chết, người Tráng người Miêu cũng vì chuyện không may mà xích mích, bên tôi đã chết ba mạng người, sẽ không truy cứu nữa. Ba ngày nữa tôi sẽ đi gặp tù trưởng các người, mong rằng ân oán xóa bỏ từ đây!”
Một vài tên người Miêu nói: “Bọn ngươi đi thế à, đâu có dễ vậy!” “Ngươi vừa nói anh em bọn ta là trộm mà. Sao có thể bỏ qua cho bọn ngươi được!” “Ha ha…Lúc nãy to mồm, giờ cụp đuôi như chó!”
Người tộc Nùng nuốt tức không đối đáp gì, Tồn Phúc nhìn Tường Minh nói: “Người anh em, chúng ta về!”
Lúc đó Hổ Xà vừa mở mắt, nàng nhảy cẩn lên nói “không được”, rồi lanh lợi chạy về phía Tường Minh dang tay cản lại.
Lão Cóc hùng hổ nói: “Nàng định giữ hắn à! Tại sao nàng lại…” Cô gái Miêu nhìn Tồn Phúc nói: “Lời của Hổ Xà Linh Vương này giáo chủ bổn giáo còn nể nang vài phần, thách cái tên tù trưởng tộc Mông Roi (1) dám làm trái. Bổn Vương chấp nhận giải hòa. Thế nào để chàng ta lại chứ?”
Lão Cóc nói: “Thế sao được! Tù trưởng Lùng Tá (2) dù sao cũng cất công giúp đỡ giáo phái ta nhiều phen! Ông ta lên tiếng nhờ vã, giáo chủ đã nói phải trừng trị bọn người Nùng thật đích đáng. Cùng là người Mông cớ sao nàng lại đi binh ngoài tộc .”
“ Ha ha ha ha… Tộc Nùng dễ bị trừng trị thế sao?”
Người đến là một ông già râu tóc bạc phơ, tuổi hơn tám mươi. Nùng Tồn Phúc vừa thấy dáng dấp ông đáp xuống đã mừng rỡ gọi “ông ngoại” rồi chạy đến, hai vị bô lão tộc Nùng cũng đi đến, còn đám thanh niên thì ngẩn ngơ.
Ông già dương cây gậy chỉ trỏ vào cháu mình nói: “Đẹp mặt chưa, người Nùng phó mặt để địch nhân trừng trị cơ đấy!” Ông lại xoay chuyển về phía đám người Miêu nói: “Đám mèo đen, mèo đỏ các người lên hết đây, để xem ai trừng trị ai!”
Lão Cóc dương mắt ngạc nhiên nói: “Lão Nùng! Ông đã chết rồi cơ mà!” Hổ Xà tròn mắt nhìn ông già rồi nói: “Lão Cóc! Lão già xấu xí này là ai?”
Lão Nùng cười khẩy nói: “Con mèo cái ranh ma, vô phép! Ông nội mày cũng chỉ đáng hàng cháu ta thôi! Năm xưa lúc Nùng lão một mình đánh thẳng vào Ngũ Linh giáo không biết mèo cái ngươi đang ở kiếp nào!”
Lão Cóc nói: “Không được mắng người thương mến cả tôi. Ông! Già gần xuống lỗ rồi tôi không sợ ông đâu!”
Hổ Xà nói: “Tôi không biết mặc kệ bọn ông!” Rồi nàng lôi Tương Minh chạy đi, họ Phan nửa muốn quay lại nữa muốn đi theo, trong lúc phân vân hai người đã chạy một đoạn hơn chục trượng.
Lão Cóc kêu gọi ngược xuôi nhưng vô ích. Lão Nùng điềm nhiên nói: “Lên đi thằng cóc con. Đám tà ma mèo què hết người mới đưa tên phế vật dâm dục như ngươi lên đứng hàng Ngũ Linh!”
Lão Cóc điên tiết xuất hữu chưởng mang uy lực hùng hậu đánh tới, Tồn Phúc và đám người tộc Nùng kinh ngạc khi thấy ông già thản nhiên đưa cánh tay phải lên hời hợt đón đỡ.
Song chưởng đối nhau, mặt mày lão Cóc biến sắc, trong khi đối thủ của ông ta thản nhiên như không. Nhưng khoảnh khắc đó cũng không kéo dài, lão Cóc mắt lộ hung quang chưởng trái vận lực hùng hậu đánh tới. Lúc này lão Nùng thao tác mau lẹ, đánh sau mà như tới trước, tay trái hai người lại đối chọi nhau. Một tiếng “ùy” nữa vang lên, kình phong từ vị trí hai ông già bủa ra tứ phía, gió thổi quần áo họ lồng lộng lên. Lão Nùng đẩy song chưởng ra phía trước, lão Cóc thối lui bốn bộ ngay sau đó.
Lại xông đến bằng một chiêu quyền, khi đối thủ vừa dương cánh tay phải thản nhiên đưa lên, lão Cóc biến chiêu thành trảo phá rồi với thân pháp xoay chuyển nhanh nhẹn trong khoảnh khắc đánh liên tiếp hàng chục chiêu hổ vồ thật giả lẫn lộn.
Lão Nùng lúc này giữ hai bàn tay mình cách nhau một gang phòng thủ. Có cơ hội liền tấn công vào khủy tay của đối thủ. Người ngoài quán sát thấy rõ ràng Nùng lão không né tránh hay đối chiêu, lão cố tình tấn công vào cùi chỏ và khủy tay đối thủ khiến người ta theo quán tính phải né tránh, vô hình chung bị điều khiển theo ý muốn của ông già.
“Binh” một tiếng, lão Cóc tự đánh vào vai mình dù vẫn chưa lên cơn điên, mặt lão lộ vẻ kỳ quái, đánh mất sự nhịp nhàng trong chiêu thức. Đối thủ lại đánh tới, lão phải liên tiếp thối lui, trong sát na mỏng manh ông già họ Nùng công ba chiêu vào nơi bắt mạch, lưng bàn tay và cùi chỏ trên cánh tay phải lão Cóc, lão ta có đảo thế nhưng chậm hơn, làn da lại cảm nhận được kình lực của đối thủ đánh tới, đẩy tay lão dần đi lên, tự cào một chiêu vào mặt mình. Móng tay lão hơi dài, ba vết sước trên mặt ứa máu ra.
Trong khoảnh khắc lão Cóc xoay chuyển nét mặt ba lần, đầu tiên là kinh dị, tiếp theo là tức giận và cuối cùng lão tỏ ra đau đớn khi tay phải đã bị song thủ của đối phương khóa chặt xoay ngược ra phía sau.
Lão Nùng quát: “Ngươi có muốn sống không? Mau nhận là đồ ăn trộm, thề độc không được vào đất tộc Nùng nửa bước thì lão già này tha cho!”
Lão Cóc nhăn nhó nói: “Không bước thì không bước, nhưng ta quyết không nhận là ăn trộm. Người Mông chúng ta có tay có chân sinh ra để làm lụng, để tự kiếm cái ăn, tại sao phải đi ăn trộm chứ. Ta thà chết chứ không để bọn Nùng khốn khiếp các ngươi sỉ nhục!”
Lão Nùng quát: “Mèo là loại ăn vụng ăn trộm, có nhận không thì bảo, ngươi còn cố chấp ta bẻ nhẹ một cái là gẫy tay liền!” Nói rồi ông ta càng khóa chặt hơn.
Lão Cóc nghiến răng nói: “Lão già khốn kiếp giết ta đi!” Ông già họ Nùng nói: “Sao người không rên la, chẳng lẻ không đủ đau!” Rồi ông bẻ thêm lên chợt nghe tiếng răng rắc, cánh tay lão Cóc đã bị bẻ cho trật khớp, lão Nùng mắt lộ vẻ kinh dị rồi nhẹ nới lỏng tay, ông đảo người bẻ cánh tay lại cho đúng khớp rồi giữ chặt, miệng la lối: “Mau! Kiếm hai thanh củi và dây buộc.”
Lão Cóc nét mặt mơ màng như sắp ngất đi còn ráng dương cánh tay kia lên hời hợt đánh tới một quyền. Lão Nùng quát về phía đám người Miêu: “Khốn khiếp! Nhanh lên cái bọn này!”
Lão Nùng giữ một lát, thanh củi và dây thừng được gã thanh niên đi chung với lão Cóc đưa tới. Lão Nùng cố định hai thanh gỗ khá phẳng rồi bảo tên kia giữ, còn phần mình mau chóng buộc chặt dây lại. Lão Cóc nửa tỉnh nửa mê nói: “Già đốn mạc tự bẻ rồi tự chữa… hay quá!” Rồi ngất đi.
Bọn người Miêu kiếm hai cây tre dài gần một trưởng rồi cột một tấm vải lớn, bốn người khiên lão Cóc lùn mập về. Những gã thanh niên người Miêu thấy võ công Lão Nùng quá ư lợi hại nên không dám trách cứ gì.
Nhìn bóng tộc người kình địch khuất dạng trong rừng thẳm, lão Nùng thở dài thoảng thót: “Chúng nó đã từng là những người bạn tốt của nhau. Cũng đáng mặt đàn ông như nhau!” Tồn Phúc nghe hết lấy làm lạ hỏi: “Ông nói gì thế!” Ông già lắc đầu nói: “Không có gì!” Rồi cả bọn mang xác người chết về an táng.”
Trên đường về và cả khi hội họp ở nhà rông, lão Nùng chẳng trách cứ gì cháu ngoại mình. Sau đó không lâu ông dẫn theo một đứa trẻ mười ba tuổi chạy như bay trên những ngọn đồi, trong những khu rừng rậm rạp, rồi cả hai khuất dạng trong đêm đen mịt mù.
********************
Càng chạy theo gót chân của người con gái ấy, ý muốn quay lại càng bị dập tắt, đến khi ý muốn ấy tan biến vào hư vô, họ Phan dừng bước chân lại, cúi xuống thở dốc nói: “Sao! Cô…” Rồi anh chẳng biết nói gì. Hổ Xà cúi đầu như anh đưa mặt lại gần, mắt tròn mở to, ánh trăng lúc này đã ló ra đám mây mù, phản chiếu lung linh trong mắt nàng. Tường Minh giật mình vội đứng thẳng người quay đi chỗ khác, sau đó anh cố trấn tĩnh nói: “Cô một mực lôi tôi đi theo là có ý gì?”
Cô gái Miêu di vòng đến trước mặt họ Phan nói: “Chàng cũng muốn theo em thì hà tất hỏi lý do!” Tường Minh khó khăn nói: “Tôi… Tôi bị cô lôi đi, đâu phải ý của tôi.”
Hổ Xà nói: “Chân là của chàng mà, chàng nhất quyết không đi thì em không có cách nào mang chàng theo cả dặm đường.” Tường Minh đuối lý cứ ấp úng.
Hổ Xà đến rất gần họ Phan ngước đầu lên nói: “Thôi đừng nói chuyện này nữa! Chàng tên là gì. Nhà chàng ở đâu… Mà thôi đừng nhắc đến nhà, dù sao chàng cũng phải ở lại đây với em. Chúng ta sẽ bên nhau như cha em và mẹ em… hì hì…”
Họ Phan lui hai bộ nói: “Sao cô dễ dãi thế… Con gái sao lại như thế… Chẳng lẽ gặp người đàn ông nào cô cũng như vậy sao?”
Hổ Xà lại tiến tới mắt láo luyên cười nói: “Anh là người miền xuôi phải không, hi hi trai miền xuôi có khác…” Họ Phan lại lui hai bộ, lúc đó lưng anh chạm vào thân cây lớn không thể lui được nữa, anh nói: “Sao cô biết tôi người miền xuôi?”
Hổ Xà quay đầu đi lòng vòng nói: “Giáo chủ có nói những cô gái miền xuôi có học hành, biết lễ nghĩa gì đấy nên thường tỏ ra gia giáo, coi thường những cô gái miền ngược chúng em là dễ dãi, không biết giữ thân. Nhưng em chưa bao giờ thấy cô gái Mông nào thất thân mà về được nhà chồng. Giáo chủ cũng có nói những cô gái miền xuôi nào càng tỏ ra đoan trang thì thường không thủy chung, họ có thể cưới người khác vì người đó có tiền có ruộng vườn. Thậm chí cưới nhau về rồi vẫn có thể thay lòng đổi dạ.”
Cô gái Miêu béo hông họ Phan nhăn mặt mỉm cười nói: “Sao chàng không nói tên đi!” Họ Phan cảm thấy đau nên cong người lại, mặt nhăn nhó, một ý nghĩ thoáng qua đầu anh ta: “Người Miêu rất giỏi bùa mê, lúc xưa hình như mình có nghe ai nói là không được nói họ tên và ngày sinh. Một người đã có vợ con, tự nhiên lên núi rồi bị mê hoặc không thể về, vợ con ông ta cho người bắt về thì ông ta cứ kêu gào điên loạn, đòi sống đòi chết… Mình phải cẩn thận với bùa ngải của họ… Nhưng cô ấy thật là xinh đẹp quá, mình lại chưa có vợ con gì, cũng chưa từng thương ai…”
Hổ Xà dục: “Sao chàng không nói đi! Chàng không nói em sẽ tự đặt tên cho chàng đấy, để coi… Họ Sùng đi, nói sang tiếng người miền xuôi các anh có nghĩa là rồng… Hi hi chàng Sùng của em ơi!”
Họ Phan định nói nhưng cô gái đã gọi anh là Sùng rồi nên cứ gật đầu đáp: “Ừm, thế cùng được!”
Cô gái cười sáng rỡ nói: “Tên hay phải không, chàng thích chứ gì, chàng Sùng!” Họ Phan lẩm bẩm: “Sùng mà cô ấy phát âm giống “khùng” quá!”
Hổ Xà lại nói: “Em là A Linh, Sùng A Linh, chàng mang họ Sùng em khỏi cần đổi họ nữa rồi hi hi.” Họ Phan nghĩ: “Nhìn mặt cô ta vui chưa kìa. Mình chưa đồng ý mà cô ta cứ coi như đúng rồi, mà cũng phải, không thích người ta thì hà cớ gì vừa gặp đã chạy theo! Chẳng biết làm sao nữa, sẵn dịp vào đất người Miêu điều tra xem, coi họ có phải là kẻ nghe lén mình nói chuyện với sư thầy rồi giả danh đi rèn kiếm không. Miêu và Nùng sắp đánh nhau to, họ cũng có khả năng lắm. Cái tên Chiêm Thành kia nói là một người Nùng, nhưng cũng có thể là người Miêu. Hai dân tộc ăn mặc cũng không khác bao nhiêu.”
A Linh thấy họ Phan cứ miên man nghĩ đâu đó, nàng lây mình anh ta cất lời: “Chàng nói gì đi chứ…” Họ Phan à ừ rồi nói: “Tôi tên là Minh, nhập gia tùy tục gọi là A Minh cũng được.”
Cô gái Miêu nhảy cẩn lên xoay một vòng nói: “Hay quá! A Minh cái tên gọi lên nghe thật là hay, lại gần như tên em!” Họ Phan thấy nàng ta vui thật sự, váy áo xoay tròn đẹp mặt, mặt nàng diễm lệ rạng rỡ như hoa xuân, tâm tư anh ta chợt rúng động, không thể ngăn được ánh mắt thôi nhìn sâu vào khuôn mặt trắng ngần của nàng.
A Linh lại nói: “Chàng Nùng A Minh à! Bây giờ chúng ta lên núi Ngũ Linh nhé, em sẽ dẫn chàng đi chơi vài chỗ vui lắm, rồi giới thiệu chàng với mọi người. Trên đó ai cũng thương em, họ sẽ thích chàng Sùng của em. À mà lão Cóc đáng ghét thì không. Chàng biết không, lão không cưới được bà em, lại đâm ra yêu mẹ em. Mẹ em qua đời em không biết gì, lão cứ tốt với em. Lúc em mười bốn tuổi lão giỡ trò đồi bại, lão dùng tay mình thế này cứ xàm sở ngực em. Lúc đó em sợ quá, cố chống cự, la lớn hết sức có thể, cũng may lúc đó Toàn Yết(3) giáo chủ đến kịp. Nếu không…”
Cô gái với thái độ vô tư, thuật lại không giấu giếm, họ Phan nghe đến đoạn sờ ngực thì tức đến lộn ruột, máu nóng trong người sôi sục, lại có cảm giác như ngực bị đánh một quyền, khó chịu khôn tả. Anh từ nhỏ ở chùa, học Phật, ăn chay nên tâm tính điều hòa, ít bị kích động, nhưng không hiểu sao chỉ một câu nói của cô gái A Linh này, trong lòng anh lai nổi nhiều đợt sóng sân hận đến vậy.
“Lão già đó thật khốn kiếp, sao có thể thế chứ… Lão không biết đạo lý luân thường sao?” Họ Phan quát lớn, A Linh nhìn chàng chợt nở nụ cười, rồi áp má vào ngực anh ta nói: “Em biết chàng thương em mà, em cũng vậy!”
Họ Phan giật mình, định tĩnh lại, anh hai tay giữ vai A Linh đẩy ra hơi thấp đầu nói: “Cô đừng có vậy, chúng ta là những người khác phái. Người ngoài sẽ coi thường cô đấy.” Nói rồi Tường Minh vội rút tay lại.
A Linh nói: “Kệ người ta, em thấy vui, chàng không thấy vậy sao?” Họ Phan cứ ấp úng, cô gái nhìn chàng cười nói: “Chàng như vậy là em biết chàng vui mà! Thôi được, chàng không muốn thế, từ nay em sẽ không áp má vào ngực chàng nữa… hi hi.”
Hai người theo hướng trời Tây. A Linh lại nói cười, vừa đi nàng vừa nhảy nhót bên cạnh họ Phan, rồi nàng lại nói: “À… Chàng thích xem múa không, em múa đẹp lắm đấy!” Tâm tư Tường Minh rúng động, rồi những cảm giác ôn nhu, êm đềm cứ thay phiên nhau đến.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
250 chương
20 chương
25 chương
5 chương
21 chương
17 chương
37 chương