Dị thế mặc liên
Chương 37 : Tiểu tuyết bị cướp đoạt
Theo hướng giọng nói kia nhìn lại, hóa ra đó là một thiếu nữ cao ngạo xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt ba người bọn họ.
Trên bộ huyền bào màu hồng nhạt có thêu một cái đồ án thực vật màu đỏ, một mái tóc màu nâu đỏ được búi lại thành một búi tóc tinh xảo, trên gương mặt thủy nộn là một đôi mắt to sáng ngời tràn đầy chờ mong nhìn chăm chú ở tiểu thú Mặc Liên trong ngực.
Mặc Liên nhìn đồ án kia, trong nháy mắt liền biết, vị tiểu cô nương kia là thành viên của hiệp hội Dược Sư, hơn nữa dựa theo màu sắc của đồ án có thể phán đoán, bọn họ đều là thành viên nòng cốt của hiệp hội Dược Sư.
Người tới chăm chú nhìn Mặc Liên và Mặc Linh, hai người bọn họ đang bẩn thỉu dơ dáy đến cực điểm, ánh mắt của nàng ta đều là khinh bỉ chán ghét. Quả nhiên, đại hội bán đấu giá hàng năm có khác, ở Sa thành loại người nào đều có thể xuất hiện.
Thiếu nữ dời tầm mắt, không nhìn Tiểu Tuyết nữa, thấy đối phương đang ôm nó chỉ là một người nhìn không khác gì một cái như khất cái hay là một dân chạy, miệng hừ nhẹ một tiếng, ngang ngược kiêu ngạo nói: "Uy! Bản tiểu thư coi trọng tiểu thú của ngươi! Ra một cái giá! Bán nó cho bản tiểu thư!"
Nàng kiêu ngạo hất càm lên, kiêu ngạo không ai bì nổi, dường như coi trọng thứ gì đó của đối phương không khác gì là một đại ban ân của nàng ta vậy.
Đôi mắt trong veo của Mặc Liên xẹt qua một tia trào phúng, khóe môi hơi hơi cong lên, rất nhạt.
Tiểu Tuyết và Mặc Linh chỉ nhàn nhạt đưa mắt nhìn vị thiếu nữ kia, rồi liền rũ mắt xuống không để ý đến nàng ta nữa, giống như nàng ta đã biến mất vậy.
Một đoạn đường này bọn họ cũng không phải là chưa từng gặp qua mấy loại người thích dùng thế ép người như thế này, nhưng mỗi người mỗi đám đều có một thê thảm kết cục, Tiểu Tuyết và Mặc Linh đều đang suy nghĩ không biết vị thiếu nữ kia sẽ có kiểu kết cục như thế nào.
Chậc chậc, ngẫm lại đều là đám người đáng thương.
Ai biết được trong khi Tiểu Tuyết và Mặc Linh đang nghĩ vậy, sau đó không lâu sẽ xảy ra một màn khiến cho bọn nó có thể rớt tròng mắt xuống, chủ nhân bọn nó khúm núm rụt rụt cổ, đáng thương tội nghiệp nói: "Đừng... Đừng... Cướp đoạt thú cưng của ta, nó là bằng hữu duy nhất của ta..."
Nói xong, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn đen như mực còn giỏ thêm hai giọt nước mắt trong suốt.
Tiểu Tuyết có cảm giác bản thân mình ngay lập tức muốn té xỉu! Trong tâm linh rít gào nói: "Chủ nhân, người đang định làm gì vậy? Lần sau có thể nói trước một chút hay không? Cứ như vậy người ta tiếp nhân không được nha!"
Trái ngược với Tiểu Tuyết, Mặc Linh chỉ giật mình một chút rồi ngay lập tức khôi phục lại bình tĩnh, tiểu thư của hắn, vô luận làm cái gì đều có dụng ý.
Mặc Linh phi thường dũng cảm, không chút do dự, run run che chắn trước mặt Mặc Liên, một bộ dáng thề sống thề chết bảo vệ nàng.
"Câm miệng! Đây chính là vì ngươi! Ngươi xem tiểu Linh kìa, về sau nên học hỏi nó nhiều một chút!" Mặc Liên ở một bên trách móc, một bên chuyển ánh mắt về phía một kiến trúc đơn giản.
Tiểu Tuyết lập tức đã hiểu dụng ý của Mặc Liên, nhớ tới bản thân mình lại thua Mặc Linh, trong lòng tức giận không thôi! Lập tức mở to đôi mắt, gian nan nhô đầu ra, dùng một đôi nhãn lực có sức công kích 120 vạn Volt trừng mắt với vị thiếu nữ kia.
Hàng lông mi cong cong khẽ chớp chớp, một đôi con ngươi trong suốt như đá quý, vẻ mắt vô tội kia triệt để đủ để bắt tâm thiếu nữ làm từ binh. Nàng vội vàng nói: "Hừ! Bản tiểu thư là cháu gái Phó Hội Trưởng hiệp hội Dược Sư, Hoa Ngữ Dung! Bản tiểu thư muốn định nó rồi! Người tới! Giúp bản tiểu thư đoạt nó!"
Phía sau có mấy người nam tử mặc huyền bào màu xanh nhạt lập tức lĩnh mệnh: "Vâng tiểu thư!"
Bốn người lập tức vọt lên, một người thì đẩy Mặc Linh ra, một người thì túm chặt Mặc Liên, một người thì đoạt lấy Tiểu Tuyết từ trong ngực Mặc Liên, một người cuối cùng nhanh chóng tiếp nhận đưa nó cho tiểu thư nhà mình.
Phối hợp chuẩn xác, liền mạch lưu loát!
Ánh mắt Mặc Liên lạnh lùng, lửa giận bùng cháy nơi đáy mắt, thuận thế ngã trên mặt đất, âm thầm đối thoại với Tiểu Tuyết: "Tiểu Tuyết! Hảo hảo diễn trò nha! Chúng ta có thể kiếm lớn một phen hay không phải xem khả năng của ngươi đó!"
Tiểu Tuyết nhiệt huyết trả lời: "Không thành vấn đề! Người cứ chờ tin tức tốt của ta!"
Quần chúng vây xem đều ào ào tỏ vẻ đồng tình với Mặc Liên gặp, nhưng mà chỉ là đồng tình mà thôi. Người ở đại lục Lan Tạp, có ai nguyện ý là kẻ địch của hiệp Dược Sư chứ?
Tiểu Tuyết tượng trưng từ chối hai lần, sau đó liền bị Hoa Ngữ Dung ôm vào trong lòng, trên mặt nàng ta là sự vui mừng không chút nào che giấu, không có chút nào áy náy hay chột dạ vì hành động vừa rồi của mình.
Bễ nghễ nhìn thân thể gầy yếu trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người rời đi.
Mọi người thấy đám người Hoa Ngữ Dung rời đi thì cũng ào ào ly khai hiện trường, không có người nào dám ngăn cản hành vi xấu xa kia của nàng ta.
Thế giới này chính là như thế, người không có lực lượng chỉ có thể mặc người khi dễ.
Mặc Linh thấy mọi người đều rời đi hết rồi, ngay lập tức nâng chủ nhân nhà mình dật, nhíu mày thay nàng vỗ bùn đất dính trên người.
"Không có việc gì, sạch sẽ quá sẽ bị lộ!" Mặc Liên nháy mắt mấy với Mặc Linh, mặt mày đầy ý cười: “Đi thôi, chúng ta cũng cần phải nghĩ ra vài cái biện pháp mới được!"
Chăm chú chủ nhân nhà mình linh động đáng yêu như thế, Mặc Linh cảm thấy tâm của mình cũng trở nên ấm áp, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, chân thật như thế.
Hai người băng qua mấy con đường hẹp quanh co ở giữa Sa thành, xác nhận không có người nào theo dõi, trong nháy mắt, hai người biến mất tại chỗ, phảng phất như chưa từng xuất hiện qua.
- -
Buổi đấu giá một năm một lần cuối cùng đã đến.
Bên trên ngã tư đường rộng lớn hùng vĩ tràn ngập đủ loại người, ai ai cũng mặc quần áo khác nhau, hoặc là tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, hoặc là thanh lịch tao nhã, nhưng điểm giống nhau duy nhất chính là ở mỗi góc áo bào đều có huyền lực văn hoa lệ phức tạp.
Đây là dấu hiệu của các đại gia tộc và đại thế lực, đó cũng là vinh quang bọn hắn.
Phố Tây Sa thành, một lão giả có mái tóc trắng xoá, râu che đầy mặt, đang phẫn nộ nhìn chăm chú người nam tử trẻ tuổi ngăn cản ở trước mặt mình.
Nam tử mặc trên người một huyền bào tinh mỹ màu vàng, trên gương mặt có thể gọi là anh tuấn là ý cười lỗ mãng, ánh mắt tràn đầy trêu tức nhìn về phía vị lão nhân kia: "Thế nào, Tiểu Lão Đầu, làm hỏng Hàn Tinh Quáng Thạch của bản thiếu gia, muốn bỏ đi đơn giản như vậy sao?"
Lão giả tức giận đến mức chòm râu cũng phải run rẩy theo, phản bác nói: "Rõ ràng là Hàn Tinh Quáng Thạch giả! Còn vọng tưởng lừa lão tử ta... buồn cười!"
Tùy tùng bên người nam tử kia vừa nghe vậy, càng thêm lớn tiếng chất vấn: "Một lão đầu như ngươi thì biết cái gì! Nhìn bộ dáng của ngươi này! Ngươi biết Hàn Tinh Quáng Thạch như thế nào sao? Nói cho ngươi biết thiếu gia nhà chúng ta là Ngũ thiếu gia Khải Tát Bỉ Đặc của gia tộc Khải Tát ở đế quốc Đặc Lan!"
Tùy tùng nói xong thì ngay lập tức nghe thấy âm thanh cảm thán bốn phía, nam tử tràn đầy khinh thường cười nhạo một tiếng, tiếp tục cao giọng nói: "Mặc gia! Biết không? Đó là đệ nhất luyện khí thế gia! Gia tộc Khải Tát chúng ta có quan hệ thân cận với Mặc gia! Chuyện liên quan đến khoáng thạch cũng là nhất thanh nhị sở! Làm sao có thể sẽ lừa bịp tống tiền lão nhân ngươi! Mau mau bồi thường Hàn Tinh Quáng Thạch cho bản thiếu gia!"
Mặc Liên trùng hợp đi ngang qua thì nghe được hai chữ Mặc gia, bước chân của nàng hơi dừng lại, bên môi lộ ra một chút ý cười hờ hững.
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
108 chương
14 chương
54 chương