Dị Thế Lưu Đày
Chương 352
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=a46dd7b30b48360ce0673c39a6d2e05c src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/a46dd7b30b48360ce0673c39a6d2e05c.jpg" data-pagespeed-url-hash=3102364646 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Mi biết người và thần khác nhau chỗ nào không?”Có tiếng gọi đau khổ truyền đến từ nơi xa, người cây đang ôm cái xác cháy nằm ngủ trên chiếc giường gỗ chật hẹp cau mày trở mình.
“…Tới đây…”
Mí mắt người cây giật giật, cành cây ở nửa người trên bên phải vặn vẹo, bắt đầu từ chỗ tiếp giáp giữa phần thịt con người cùng phần cây bên phải, các nhánh cây bắt đầu lui lại, phần thịt con người ở nửa bên trái xâm lấn qua.
“…Tới đây.”
Cánh tay, cổ tay, ngón tay, toàn bộ đều biến thành hình dáng con người, nét đặc biệt của người cây đã biến mất hết, người đàn ông nọ bất chợt mở mắt ra, yên lặng không chút tiếng động mà xoay người ngồi dậy.
Xuống giường, mặc váy da, đi chân trần ra mở cửa.
Người nọ đi tới cửa, tựa hồ như cảm thấy mình quên mất cái gì đó, liền xoay đầu lại tìm.
Lúc nhìn tới cái xác cháy trên giường, người nọ mới quành về, bế cái xác cháy lên, lúc này mới an tâm tiếp tục đi ra ngoài.
Nghiêm Mặc đang rất nóng ruột, trời vừa tối không lâu, hắn đã cảm nhận được có một cổ tinh thần lực cường đại tụ lại đây, tinh thần lực của hắn tuy đã khôi phục được không ít, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với thứ sức mạnh cường đại này, hắn không dám làm gì, chỉ có thể che giấu tinh thần lực của mình xuống thật sâu.
Mà khi hắn phát hiện Nguyên Chiến bị tinh thần lực của đối phương ảnh hưởng, Nguyên Chiến như bị nhiếp hồn, không hiểu sao lại tỉnh giấc, còn đi ra ngoài, hắn muốn nhắc nhở, nhưng lại phát hiện hắn bị áp chế vô cùng chặt chẽ, ngay cả một chữ cũng không thể truyền cho Nguyên Chiến.
Cũng may, khi hắn sốt ruột không thôi thì cái tên kia lại quành về bế hắn lên.
Chỉ cần mang hắn theo là được rồi, tinh thần của hắn không thể cách thân xác quá xa, nếu không phải thấy tinh thần Nguyên Chiến tuy bị thương nặng nhưng vẫn còn nhớ hắn, thậm chí trên đường đi khi không có thức ăn còn dùng chính máu mình nuôi hắn, thì hắn cũng sẽ không chạy đi ấp tinh thần của đối phương khi mà chính hắn vẫn chưa khôi phục được bao nhiêu.
Có điều, cũng may là hắn làm như vậy, hiện giờ có lẽ thân xác người này cường đại, nhưng tinh thần lại bị thương trên diện rộng, rất dễ bị người khác khống chế, nếu không có hắn, thủ lĩnh đại nhân của bọn họ chắc sẽ thật sự làm nô lệ cho người ta vài năm mất.
Nhưng cổ tinh thần lực này là sao?
Hắn có thể cảm nhận được, cổ tinh thần lực này không ngừng dụ dỗ Nguyên Chiến, áp chế hắn, áp chế cả các tư tế khác trong thần điện, có lẽ không có bao nhiêu người chống cự được cổ tinh thần lực bàng bạc này, tỷ như Tri Mẫu – chủ nhà của bọn họ, bây giờ đang chìm trong giấc ngủ sâu, không hề phát hiện kẻ ở nhờ nhà mình đã đi ra ngoài.
Bên ngoài cực kỳ an tĩnh, đi đến sảnh Khải Thụ mới gặp người. Nhưng những tư tế còn đang cặm cụi học hành hoặc giao dịch bí mật gì đó trong đêm khuya đều như người mộng du, thần trí không rõ, có người đứng yên một chỗ giữ nguyên một động tác, có người thì vô thức đi qua đi lại.
Người đàn ông ôm cái xác cháy đứng trong sảnh Khải Thụ, bước chân hơi tạm dừng, tựa hồ như đang tìm phương hướng.
“… Tới đây.”
Người nọ bước về phía bên trái, đi lên bậc thang, đẩy một cánh cửa ra.
Trên cửa có dấu khóa bằng sức mạnh linh hồn, nhưng lúc này cái khóa không có chút tác dụng nào.
Bên kia cánh cửa là một cái hành lang, Nghiêm Mặc chưa từng tới nên đương nhiên không biết nơi này là nơi nào, nhưng chỉ nhìn mức độ tinh xảo của cánh cửa và bích hoạ ở hai bên hành lang cùng trần nhà, cũng đủ biết nơi này hẳn là một nơi rất quan trọng.
Người nọ một tay ôm cái xác cháy, một tay đẩy cánh cửa ở cuối hành lang bên trái ra.
Bên kia cánh cửa có người, người này đang khắc một phiến đá, nhưng hai mắt ông ta nhìn phiến đá lại vô thần, tay chỉ quẹt nhẹ lung tung trên phiến đá. Một người to con như vậy tiến vào, mà ông ta lại như hoàn toàn không thấy.
Người đàn ông cũng không để ý đến ông ta, ôm cái xác cháy đi vòng qua cái bàn gỗ hầu như cản hơn phân nửa đường đi, bước đến trước một cái cầu thang nhỏ có năm bậc.
Bậc thang là một cái ao sóng âm loại nhỏ.
Ao sóng âm sẽ không thể sử dụng nếu không thể biết khống chế âm thanh, Nghiêm Mặc còn đang nghĩ xem Nguyên Chiến sẽ giải quyết như thế nào thì thấy hắn không chút do dự… đi vòng qua.
Phía sau ao sóng âm là một mặt tường, thoạt nhìn như không có đường để đi.
Người đàn ông nhìn vách tường đá hoa cương cứng chắc, theo bản năng mà giơ tay ấn lên.
Bức tường thế mà lại yên lặng mở ra một cái hang để người đi qua.
Đi qua hang, phía sau lại là một lối đi bậc thang!
Người đàn ông quay đầu lại, lần nữa chạm vào vách tường, vách tường chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Cơ hồ như cùng lúc đó, vẻ vô thức của tư tế đang trông coi bên ngoài lập tức biến mất, có điều, gã tựa như không phát hiện ra mình vừa mới bị một cổ tinh thần lực cường đại áp chế.
Mà các tư tế trong sảnh Khải Thụ cũng khôi phục lại như lúc ban đầu, đa số bọn họ đều không phát hiện ra gì, chỉ có tư tế tóc dài tới thắt lưng thầm rủa một tiếng trong miệng: “Lại là tên tư tế cấp cao nào thăng cấp sức mạnh linh hồn, vậy mà không biết chui vào phòng thăng cấp, hại mình suýt chút nữa làm hỏng nồi thuốc!”
Bên trong bức tường, người đàn ông ôm cái xác cháy bước lên bậc thang đá, đi lên trên.
Theo bước chân của hắn, bậc thang đá đột nhiên phát ra những tia sáng xanh nhạt mờ mờ, trông vô cùng đẹp mắt.
Nhưng nếu là người nhát gan, tại không gian chật hẹp và yên tĩnh này, nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt chắc sẽ sợ tới mức không dám bước đi.
Lối đi bậc thang rất hẹp, không đủ cho hai người cùng đi song song.
Lối đi bậc thang lúc đầu còn rất cứng, nhưng càng lúc nó càng nhũn, ba phút sau, bậc thang đá hầu như đã biến thành bùn, một chân giẫm vào nếu không có sức thì sẽ không rút ra được.
Người đàn ông không thích cái kiểu này, không biết hắn làm gì, lại tiếp tục đi lên trên, lối đi bậc thang lại khôi phục về trạng thái ban đầu, một lần nữa cứng rắn và bằng phẳng.
Đi một tầng rồi lại một tầng, tới khi không còn đường nữa. Trước mặt lại là một bức tường đá, nhưng chất liệu của nó hình như có chút đặc biệt, khi ánh sáng xanh lóe sáng chiếu rọi, nó liền phản chiếu lại những kia khúc xạ, lộng lẫy như trời sao.
Kim cương? Một bức tường kim cương? Toàn bộ đều là kim cương?!
Nghiêm Mặc khiếp sợ tột đỉnh. Viên kim cương lớn nhất mà hắn từng thấy ở kiếp trước to cỡ nào? Đây là cả một bức tường đó! Là hình thành tự nhiên ư? Nếu không phải tự nhiên, vậy người ta có thể khiến nhiều viên kim cương hợp lại thành một chỉnh thể sao?
Người đàn ông tựa hồ như không có bất luận cảm xúc gì đối với chất liệu của bức tường, vẫn cứ tiến về phía trước, đơn giản mà thô bạo chạm vào bức tường chặn đường.
Bức tường liền lui lại, phía sau vậy mà lại là một lối đi bậc thang.
Đoạn lối đi bậc thang này rất ngắn, chỉ có một bậc. Nhưng khi người đàn ông bước lên bậc thang, lại có bậc thứ hai xuất hiện.
Tiếp theo là bậc thứ ba.
Người đàn ông không quan tâm tới chúng, chỉ đi một mạch lên trên.
Lúc đến bậc thứ tám, người đàn ông bỗng nhiên bước chậm lại, bàn chân trần như bị một trọng lực nào đó đè xuống.
Lúc này, trên người đeo bất cứ đồ vật gì đều trở thành phụ trọng cực nặng, cái xác cháy trong lòng hắn đã nặng như ngàn cân.
Bậc thứ chín lại không xuất hiện.
Trên trán người đàn ông có mồ hôi chảy xuống, mồ hôi trên má hắn nhỏ lên cái xác cháy.
Người đàn ông cúi đầu, thu lại bước chân, không tiến lên nữa, mà nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa cái xác cháy.
Nghiêm Mặc: “…”
Cổ tinh thần lực khổng lồ kia tựa như đang do dự, lại tựa như đang đợi phản ứng của người đàn ông.
Người đàn ông đợi một chốc nhưng thấy phía trước không có gì xảy ra cả, liền ôm cái xác cháy xoay người quay về.
Nghiêm Mặc cười to. Cái tên đang dụ dỗ Nguyên Chiến thật sự không biết gì về gia súc nhà hắn, ở một mức độ nào đó, có thể nói Nguyên Chiến là một người theo chủ nghĩa hiện thực, hắn có lòng hiếu kỳ, nhưng lòng hiếu kỳ lại không nhiều, cũng không ưa thích mạo hiểm giống đám thanh niên trai tráng khác.
“… Tới đây!”
Người đàn ông dừng bước, một lần nữa xoay người.
Lúc này, nơi nên xuất hiện bậc thang thứ chín lại là một hang động bị cát lấp kín.
Miệng hang rất kỳ lạ, nhiều cát như vậy nhưng chúng lại không rơi vào trong, cũng không hề chảy xuôi.
Người đàn ông ôm cái xác cháy vào lòng, mắt không chớp lấy một cái mà chui vào trong cát.
Nghiêm Mặc không biết người bình thường khi chui vào trong cát thì sẽ có cảm giác gì, vì thân thể của hắn lúc bấy giờ trên cơ bản có thể nói là đã rơi vào trạng thái tử vong nên không thể cảm nhận được. Có điều, hắn thấy Nguyên Chiến đi rất nhẹ nhàng, vì không để cát bao lấy cái xác cháy, nên hắn rất tự nhiên khiến hạt cát xung quanh lui ra xa, không cho chúng tới gần mình.
Đường cát không dài, nhưng màu sắc bên trong thay đổi dần, đầu tiên là màu vàng đất, sau lại là màu đỏ, rồi biến thành màu lam, còn có màu bạc, màu vàng kim…
Đường cát vậy mà thay đổi mười hai màu sắc khác nhau, không đề cập tới độ nguy hiểm, thoạt nhìn chúng khá là đẹp.
Từ đường cát đi ra, trước mặt không phải hang động, không phải đại điện, cũng không phải không gian thần bí gì, mà là một gian phòng ngủ vô cùng bình thường, khá là rộng rải.
Lúc người đàn ông bước ra khỏi đường cát, đường cát phía sau hắn liền biến thành một bức tường đá màu xám.
Gian phòng này chỉ có một điểm đặc biệt đó là nó không có cửa ra vào, nhưng lại có một cái cửa sổ rất lớn.
Trên cửa sổ không treo mành da thú, trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời, đêm sáng, màn trời xa, gió lùa vào còn mang theo mùi tươi mới của mùa xuân, độ nhiệt trong phòng rất thấp.
Ở giữa phòng có một chiếc giường đá cực lớn, trên giường trải da thú khô cứng, có một bán thú nhân thân hình cao lớn nhưng gầy gò đang nằm cuộn tròn trên giường.
“…Tới đây.” Bán thú nhân trực tiếp đưa suy nghĩ của mình vào đầu người đàn ông.
Người đàn ông không động đậy, hắn quay đầu quan sát gian phòng, cuối cùng nhìn về phía bán thú nhân: “Ông là ai?”
Bán thú nhân chậm rãi ngồi dậy, lông tóc trên người ông ta rất rậm, phía sau còn có một cái đuôi dài, chi dưới là chân thú và vuốt thú, chi trên thì là hình người, ông ta còn có một khuôn mặt người cực kỳ khôi ngô, nhưng hai mắt chỉ còn lại hai cái lỗ đen trống tuếch.
“Ta là Đại Tư Tế của thần điện Thổ Thành.”
Người đàn ông cực kỳ ghét mấy chữ này, hắn vừa nghe đến mấy chữ Đại Tư Tế Thổ Thành liền muốn đánh người.
Mà Nghiêm Mặc thì lại khiếp sợ lần nữa. Hắn dùng tinh thần của mình ấp tinh thần của Nguyên Chiến, đồng thời cũng giúp hắn ‘nghe’ được âm thanh người khác truyền đến tinh thần của hắn.
Đại Tư Tế thần điện của Thổ Thành sao lại ở thần điện Âm Thành? Không đúng, ngày đó người tập kích bọn họ quả thật có Đại Tư Tế Thổ Thành, nếu bán thú nhân này cũng là Đại Tư Tế Thổ Thành, vậy kẻ tập kích bọn họ là ai?
“Mi tên gì?” Động tác của bán thú nhân tựa như phải cố hết sức, chỉ việc ngồi dậy thôi mà cũng khiến ông ta tốn rất nhiều thể lực.
“Chiến.” Người đàn ông không nhúc nhích, càng không có ý đi tới đỡ đối phương dậy.
“Tên rất hay, ở bộ lạc của mi, mi nhất định là một chiến sĩ rất cường đại. Mi và Thổ Thành có thù oán gì với nhau à?” Bán thú nhân ngồi dựa vào tường, trên mặt hiện lên nét cười.
“Ừm, có lẽ, nhưng tôi không nhớ ra.” Chiến thành thật trả lời.
“Người mi ôm trong lòng là ai vậy?”
Chiến nghiêng đầu suy nghĩ một lát, trả lời rất khẳng định: “Người đàn ông của tôi.”
Nghiêm Mặc đột nhiên rất muốn sờ sờ đầu gia súc nhà mình.
“Ha ha ha!” Bán thú nhân há miệng, ông ta cười to nhưng lại không phát ra âm thanh gì, trong cái miệng tối om om đó chỉ còn lại nửa cái lưỡi đứt đoạn.
Chiến không hiểu ra sao, có gì buồn cười à? Dù Mặc chỉ là một cái xác cháy thì cũng đẹp hơn ông nhiều, còn cười nữa có tin tôi đánh ông không! Hay là ăn luôn ông ta? Bản năng làm hắn cảm thấy bán thú nhân này có vẻ như ăn rất ngon, ăn vào sẽ có lợi cho hắn.
Bán thú nhân dừng cười: “Tuy mi không tồi, nhưng vẫn hơi yếu. Cơ mà mi thân là đứa con của Đại Địa Chi Thần, có huyết mạch đậm, Lam Âm cũng từng giúp ta tìm rất nhiều chiến sĩ khống chế đất, nhưng huyết mạch của chúng đều không đậm bằng mi, đại đa số đều bị lối đi bậc thang ở cửa thứ hai cản lối, người có thể đi qua bức tường thái dương lại càng ít, chỉ có một người là đi vào đường cát, hắn ta còn là chiến sĩ cấp chín đỉnh cấp, nhưng cuối cùng vẫn không thể đi qua đường cát được.”
Bán thú nhân hơi dừng một chút: “Ta không biết làm sao mà mi qua được đường cát, ta có thể cảm nhận được, năng lượng trên người mi không chỉ mới cấp tám, nhưng năng lực khống chế đất của mi thì chỉ mới cấp tám, theo lý thuyết, cấp tám căn bản không cách nào đi qua được đường cát, nhưng mi lại đi qua.”
“Đường cát rất khó đi à?” Chiến khó hiểu, hắn đi rất nhẹ nhàng mà.
Bán thú nhân quay hai hốc mắt trống lốc về phía hắn, vẻ mặt như nhìn thấy quái vật: “Mi biết người và thần khác nhau chỗ nào không? Đại Địa Chi Thần có thể khống chế tất cả đất trên thế giới này, nếu ông ta muốn, ông ta có thể khiến thế giới này biến thành một vùng sa mạc hoang vu, thậm chí còn có thể khiến tất cả sinh mệnh đều biến mất, ngay cả Mẫu Thần cai quản sinh mệnh cũng không thể đấu với ông ta. Mà con người, dù có mạnh đến mức nào, dù được kế thừa bao nhiêu huyết mạch của Đại Địa Chi Thần, thì khi chưa lên tới cấp mười hai, hắn cũng chỉ là một chiến sĩ khống chế đất mà thôi, đơn thuần khống chế đất, mi hiểu không?”
“Không.”
Bán thú nhân hơi nghẹn họng: “Ý là, mức độ đất đai càng phức tạp, thì chiến sĩ khống chế đất càng khó khống chế. Trên thế giới này có đủ các loại đất, thậm chí là mỗi một địa phương đều có các loại đất khác nhau. Có chiến sĩ hệ thổ có thể thao túng được loại đất chứa hàm lượng muối cao, có người lại hoàn toàn không làm được. Có người có thể khống chế đất không chứa nước, mà một khi trong đất có nhiều nước, bọn họ sẽ không thể thao túng. Có chiến sĩ có thể khống chế loại đất đặc biệt ở gần nơi mình sinh sống, nhưng đổi sang loại đất khác thì hắn lại không làm được.”
Không biết Nguyên Chiến có hiểu được hay không, nhưng Nghiêm Mặc đã hiểu rõ rồi. Vị bán thú nhân này không hổ là Đại Tư Tế Thổ Thành, tuy hắn không thể phân tích thành phần có trong các loại đất như các nhà khoa học đời trước, nhưng hắn cũng biết giữa đất và đất luôn có điểm khác biệt.
Bán thú nhân tiếp tục nói: “Đường cát là đoạn kiểm tra cuối cùng, bên ngoài nhìn thì đều là cát, nhưng kỳ thật số cát đó là hỗn hợp của rất nhiều loại đất đặc biệt mà ta nhờ Lam Âm thu thập giúp ta từ nhiều nơi, chẳng qua ta chỉ thay đổi hình dáng bên ngoài của chúng nó, chẳng lẽ mi không để ý thấy màu sắc của chúng nó đều không giống nhau?”
“Rất đẹp.” Chiến lại thành thật nói.
Một hồi lâu sau bán thú nhân mới nói nên lời: “Mi ngu bẩm sinh, hay là linh hồn bị thương vậy?”
Chiến không trả lời, cũng không tức giận, hắn chỉ thành thật nói tiếp: “Có việc gì thì mau nói đi, tôi phải về ngủ, ngày mai còn phải làm việc.”
Bán thú nhân lại lần nữa do dự, ông ta chọn người như vậy thật sự có được không?
“Ta đã sắp không chờ được nữa rồi, ngày tháng khổ sở như vậy ta chỉ muốn được giải thoát sớm một chút, nhưng ta không biết mi có phải người thừa kế thích hợp hay không…”
Bán thú nhân lại chờ một lúc, nhưng không thấy Nguyên Chiến có phản ứng gì, không thể không đau khổ nói tiếp: “Chiến, mi có muốn làm đệ tử của ta không?”
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
50 chương
33 chương
52 chương