Dị Thế Lưu Đày
Chương 351
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt=136808d52d6fbf0d283278730c64a991 src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/136808d52d6fbf0d283278730c64a991.jpg" data-pagespeed-url-hash=1799102801 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Ông ra mặt, tôi làm việc, chia cho ông một phần lãi.”A Chiến xòe ngón tay đếm những chuyện mà hắn cần làm.
Thứ nhất, kiếm nguyên tinh tệ. Mặc nói, tuy năng lượng trong tòa thành này rất nhiều, nhưng vẫn không nhanh bằng trực tiếp hấp thu nguyên tinh, cho nên phải kiếm nhiều nguyên tinh tệ hơn. Có nguyên tinh tệ, khi nuôi thân thể Mặc cũng có thể không cần dùng máu thú sống nữa.
Thứ hai, thu thập những thứ mà Mặc muốn trong Âm Thành, trọng điểm là hạt giống của các loại thảo dược.
Thứ ba, tìm thứ kêu gọi hắn.
Trước hết không nói đến chuyện thứ hai và thứ ba, chuyện thứ nhất khi làm trong thực tế không được hoàn mỹ lắm. Tri Mẫu không phải kiểu chủ nhân hà khắc, nguyên tinh tệ trong tay cũng không ít, nhưng mỗi lần hắn đòi nguyên tinh tệ là lại bày ra bộ dáng tiếc của và không cam lòng, hiển nhiên rất khó phát triển lâu dài.
Mặc nói người bị áp bức không phải im lặng để chịu chết, mà là im lặng để bùng nổ. Tri Mẫu chỉ am hiểu thảo dược và nghiên cứu thuốc, nên giá trị vũ lực không cao lắm, khi đối mặt với chiến sĩ có vũ lực cao không bị ấn ký nô lệ khống chế, ông ta chỉ có thể bị đánh cho rớt răng thổ huyết, nhưng nhịn trong lòng chỉ là tạm thời, bọn họ phải nghĩ cách khác.
Lúc A Chiến đang buồn rầu thì Mặc chỉ cho hắn một biện pháp.
Tri Mẫu đang định đi ra ngoài, quay đầu lại liền nhìn thấy nô lệ không nghe lời nhà mình cõng cái bao lớn đi ra, trợn mắt: “Anh muốn đi đâu? Ta đã nói rồi, anh đừng có mong đào tẩu được, tuy tôi không thể khống chế anh, nhưng trên trán anh vẫn còn ấn ký linh hồn của ta, một khi anh đào tẩu, ta sẽ xem anh như những tên nô lệ bỏ trốn khác mà báo lên, đến lúc đó anh bị bắt, đương nhiên sẽ có người lợi hại hơn đối phó anh, với ta mà nói cũng chỉ là tổn thất ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu mà thôi.”
Tri Mẫu nói như mình không thèm để bụng, nhưng kỳ thật đã đau lòng đến rối tinh rối mù rồi, càng thêm hận gã buôn nô lệ Na Phi dám giấu diếm ông.
A Chiến gật đầu cam đoan: “Tôi sẽ không bỏ trốn.” Mặc chưa hồi phục, hắn sẽ không rời khỏi Âm Thành.
Tri Mẫu nghe thấy A Chiến cam đoan, vẻ mặt cũng đẹp lên một chút, tuy mỗi lần sai sử người này ông vẫn phải trả nguyên tinh tệ, nhưng người này thật sự rất hữu dụng, quan trọng nhất là khi người này ủ chín hay thúc đẩy tăng trưởng thảo dược đều không tổn thất cây nào cả, nếu hắn đi mất, ông mới là người bỏ công dã tràng.
“Hôm nay có tư tế cấp cao tới dạy loại thuốc mới, giữa trưa ta sẽ không về. Anh rảnh thì chờ trong vườn gieo, tốt nhất là đừng đi lung tung, đặc biệt là tầng thứ năm trở lên. Được rồi, nói nhiều với anh anh cũng không nghe, tới lúc chết đừng có oán ta!”
“Cùng đi.”
“Anh đi cùng ta làm gì?”
A Chiến vịn cửa, tỏ rõ quyết tâm đi theo của mình.
Tri Mẫu hừ một tiếng: “Tùy anh, muốn đi thì đi, nhưng không được gây phiền phức cho ta, đến lúc đó ngoan ngoãn chờ ta ở bên ngoài là được, biết chưa?”
“Biết rồi.” A Chiến mở cửa, mới bước một chân ra thì Tri Mẫu đã dừng lại, quay đầu quát lớn: “Bỏ cái bao trên người anh lại đây!”
A Chiến trả lời một chữ: “Không.”
Tri Mẫu hít ngược rồi lại hít ngược: “Một cái xác cháy mà ngày nào cũng cõng như vậy không thấy khổ hả?”
Đúng vậy, Tri Mẫu đã tận mắt nhìn thấy nô lệ người cây của mình đút máu cho cái xác cháy rất nhiều lần, lần đầu tiên nhìn thấy ông ta còn suýt ói. Cũng may sau khi ông kháng nghị, người cây không làm vậy trước mặt ông nữa —— mà ông không biết, bởi vì người ta có đủ nguyên tinh tệ nên mới không đút máu, bây giờ toàn là trực tiếp nhét nguyên tinh tệ vào bao để cái xác cháy hấp thu.
A Chiến trả lời cũng chỉ có một chữ: “Không.”
Tri Mẫu cười khẩy một tiếng, sau đó xoay người đi, mặc kệ hắn.
A Chiến đóng kỹ cửa rồi ung dung thong thả đuổi kịp, hắn không sợ mình đi lạc.
Hôm nay là ngày thứ tư mà hắn ở thần điện, thời gian ba ngày trước đủ để hắn đi nát cái tầng thứ tư rồi, chỗ nào có thể đi, chỗ nào không thể đi trên tầng này hắn đều biết rõ.
Nơi Tri Mẫu đi đến bây giờ tên là sảnh Khải Thụ.
Mỗi tầng trong thần điện đều có một sảnh Khải Thụ, là không gian công cộng nửa mở rộng. Khải Thụ, nghĩa như tên, nơi đó là địa điểm dạy học của tư tế và thần thị ở mỗi tầng, và cũng là nơi mà tư tế và thần thị giao lưu.
Nếu là trung tâm giao lưu, khu vực phía đối diện sảnh Khải Thụ liền hình thành chợ giao dịch loại nhỏ, dù là tư tế hay chiến sĩ bảo hộ hoặc nô lệ đều có thể tới.
Mục tiêu chuyến này của A Chiến là nơi đó.
Trong sảnh Khải Thụ có rất nhiều phòng, có cái giống phòng thí nghiệm, rất nhiều phòng thí nghiệm và bề trên tới dạy học.
Mà từ trước đến nay sảnh Khải Thụ luôn là nơi nhiều người nhất, vừa đến đã có người tới giảng bài, người tập trung ở sảnh Khải Thụ càng nhiều, nếu tư tế dạy học là một người nổi danh, thậm chí sẽ có tư tế hoặc thần thị của tầng khác tìm cách tới dự thính.
Giáo viên hôm nay là một vị đại sư chế thuốc khá nổi tiếng trong thần điện, người nọ đã là tư tế cấp cao, vu danh là Dược Quả.
“Tri Mẫu, nghe nói ông dùng ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu để mua một tên nô lệ? Nô lệ gì mà ông chịu bỏ cái giá lớn như vậy mua thế? Đừng nói là tên đi đằng sau ông nha? Chủng tộc nào đây? Là chiến sĩ điều khiển thực vật? Hay là tộc Người Cây?”
Tri Mẫu vừa đi đến cửa sảnh Khải Thụ liền có ba tên tư tế trẻ tuổi hơn ông bước tới, ba tên tư tế này cũng dẫn theo nô lệ, nhưng bộ dạng của những nô lệ đó đều rất giống nô lệ, giúp xách đồ giúp khiêng bao, cả đám đều vô cùng ngoan ngoãn.
Tư tế nói chuyện với Tri Mẫu là người trẻ tuổi nhất, xem chừng cũng mới tới phân nửa hai mươi, hắn không dẫn nô lệ theo, nhưng bên cạnh lại có một chiến sĩ bảo hộ.
Tiếng nói của tư tế trẻ tuổi hấp dẫn ánh mắt của nhiều người nhìn về phía này, có vài người còn thì thà thì thầm bàn tán với nhau. Ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu, đối với bất cứ một tư tế cấp thấp nào mà nói đều là khoản tiền lớn. Đương nhiên, A Chiến cũng khiến cho phần lớn người ghé mắt nhìn.
Ngày thường A Chiến đi dạo lung tung ở tầng thứ tư không có bao nhiêu người nhìn hắn, bởi vì rất nhiều nhân loại ở đây cũng có chút dị thường, người ta đã quen nhìn tứ chi hoặc một bộ phận thân thể của ai đó biến dị, nên kiểu nửa người nửa cây như A Chiến cũng là bình thường, mới vừa rồi có một tư tế đi ngang qua bọn họ có dẫn theo một chiến nô là người thằn lằn.
“Thải Phi, tin tức của cậu thật đúng là linh thông. Nhưng nếu cậu chịu dùng thời gian hỏi thăm việc tư của người khác để tu luyện, thì chắc sức mạnh linh hồn của cậu bây giờ không chỉ mới cấp năm thôi đâu.” Tri Mẫu châm chọc nói, tâm trạng u ám.
Tuy ông không có yêu cầu cấm khẩu đặc biệt, nhưng gã buôn nô lệ kia sẽ không dám kể lại tình hình giao dịch cụ thể giữa bọn họ đâu. Người này biết chắc chắn là do gã buôn nô lệ kia cố ý nhắc tới vụ giao dịch này để nâng giá các nô lệ khác.
Ông có thể tưởng tượng được cảnh đối phương nói cái gì, tỷ như ‘ngài ra giá quá thấp, lần trước tôi mới bán một tên nô lệ, bán được ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu, ngài nhìn nô lệ của tôi đi, chúng nó tốt như thế nào…”
Mà số nô lệ mới mua gần đây, bộ dáng bất thường, khác với nhân loại ngoại trừ nô lệ của ông thì còn có ai?
Vẻ mặt Thải Phi lạnh xuống, nhưng ngay sau đó lại cười rộ lên: “Tuy sức mạnh linh hồn của tôi có hơi yếu, nhưng âm vực của tôi đã lên tới cấp bảy đỉnh cấp, sẽ nhanh chóng đột phá cấp tám thôi, đến lúc đó chỉ cần năng lực sử dụng âm lực đạt tới yêu cầu là tôi có thể thuận lợi thăng lên làm tư tế cấp trung. Mà ông thì sao? Huyết mạch bẩm sinh đã yếu ớt, âm vực dù có cố mấy không lên tới cấp bảy nổi, ngay cả tư tế của thần điện Trung Thành cũng không bằng, nếu không phải ông còn có chút thiên phú về thuốc men, thì đừng nói tới tư tế cấp thấp, mà ngay cả thần thị cấp thấp cũng chưa chắc đã với tới được.”
Tri Mẫu cười lạnh: “Vậy ít nhất thì ta cũng có thiên phú về thuốc men, nói không chừng sau này ta còn có cơ hội dựa vào thuốc làm tăng sức mạnh linh hồn để trở thành tư tế cấp cao, nhưng cậu có thể đảm bảo mình sẽ trở thành tư tế cấp cao không? Cậu nên biết rằng, điều kiện tiên quyết để trở thành tư tế cấp cao, ngoại trừ đạt được thành tựu trên phương diện nào đó, mà năng lực huyết mạch còn phải lên tới cấp chín mới được, lên tới cấp chín, sức mạnh linh hồn cũng mạnh hơn, cậu cảm thấy sức mạnh linh hồn của mình có khả năng lên tới cấp tám à?”
Thải Phi muốn nói rằng mình có thể, nhưng miệng há to nửa ngày rồi vẫn ngậm lại, có điều, trọng điểm mà hắn ngăn Tri Mẫu lại lúc này vốn không phải để tranh luận xem ai có thể trở thành tư tế cấp cao trước, mục đích của hắn là cái khác: “Ông nói ông có thể dựa vào thuốc làm tăng sức mạnh linh hồn? Ha! Dùng thuốc làm tăng sức mạnh linh hồn tuy không tồi, nhưng hậu quả cũng rất nghiêm trọng, mấy năm trước ông liên tục tỷ thí toàn là thứ thuốc làm tăng sức mạnh linh hồn kia, năm nay có làm nữa không?”
“Có hay không liên quan gì đến cậu?”
“Tôi mới có được một phương pháp phối thuốc cấp trung được tuồn ra từ Vu Thành, cũng là thuốc làm tăng sức mạnh linh hồn, nhưng tôi không cảm thấy hứng thú lắm với vụ làm thuốc.”
Tri Mẫu trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Cậu muốn trao đổi cái gì?”
Thải Phi bước lên trước một bước, tới gần Tri Mẫu, thấp giọng nói: “Tôi muốn tên nô lệ ông vừa mới mua.”
Tri Mẫu nhanh chóng xóa bỏ suy đoán trước đó, gã buôn nô lệ kia thật sự kể lại kỹ càng cuộc giao dịch của bọn họ cho kẻ khác biết, hơn nữa rất có khả năng gã còn nói ra nguyên nhân vì sao tên nô lệ này chỉ có giá trị ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu.
Kỳ thật Tri Mẫu rất muốn bán tên người cây này đi, nhưng không phải bây giờ, ít nhất thì cũng đợi qua cuộc tỷ thí đã, vốn dĩ ông chỉ muốn trồng một ít thảo dược bị thiếu cho cuộc tỷ thí, nhưng sau khi phát hiện ra năng lực điều khiển thực vật của người cây tốt như vậy, suy nghĩ của ông đã thay đổi, ông muốn trồng nhiều thảo dược một chút để thử làm thuốc, đến bây giờ ông vẫn chưa có được phương pháp phối thuốc cấp trung, điều đó có liên quan rất lớn đến việc không đủ thảo dược để ông sử dụng và nghiên cứu.
“Cái phương pháp phối thuốc cấp trung kia cậu cứ giữ lại tự mình xài đi.” Tri Mẫu nhấc chân đi vòng qua Thải Phi, bước vào sảnh Khải Thụ.
Sắc mặt của Thải Phi âm u, lại lần nữa chặn đường ông: “Ông thật sự không đổi?”
“Không đổi!”
“Hy vọng ông sẽ không hối hận.” Thải Phi bước ngang qua Tri Mẫu, dẫn chiến sĩ bảo hộ của mình tiến vào sảnh Khải Thụ.
Từ đầu tới cuối, Thải Phi đều không liếc nhìn người cây A Chiến lấy một lần.
Đối với một nô lệ trên người có ấn ký nô lệ mà nói, ý kiến của bản thân nô lệ đó hoàn toàn không quan trọng, chỉ cần chủ nhân bọn họ đồng ý, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể bị đem đi mua bán và trao đổi.
Nhưng A Chiến không giống những nô lệ bị khống chế khác, hắn chẳng những có suy nghĩ độc lập của mình, còn có thể tự do hành động mà các nô lệ khác không thể.
Cho nên lúc tiến vào sảnh Khải Thụ, Thải Phi mới không để ý A Chiến không đi theo chủ nhân của mình, mà chủ động ở lại ngoài sảnh, càng không nhìn thấy hành động của hắn sau đó.
Vì ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu kia, A Chiến đắm chìm đã hồi lâu trong đủ loại ánh mắt ngờ vực và đánh giá của người khác.
A Chiến cũng quan sát xung quanh, hắn đang xem xem ai trông giàu có nhất.
“Hướng chín giờ phía trước, tư tế cấp thấp có tóc dài tới thắt lưng, mau.” Mặc đã tìm được mục tiêu thích hợp để xuống tay trước.
A Chiến không hỏi hướng chín giờ là hướng nào, tựa như bản năng của hắn biết Mặc đang nói gì.
Vị tư tế tóc dài tới thắt lưng cầm một cọng rễ khô vàng, trông như cái móng lên hỏi một tư tế khác: “Anh còn loại thảo dược này không?”
Một tư tế cấp thấp lùn tịt lắc đầu: “Không còn, lần trước tôi lấy được ba cây từ tay tên du thương ở phía nam, đều cho cậu hết rồi, tôi cũng không giữ lại cho mình cái nào. Thứ này hữu dụng à?”
Tư tế tóc dài tới thắt lưng thành thật gật đầu: “Hữu dụng, rất hữu dụng. Tôi phát hiện cái rễ trông như móng gà này có tác dụng giải độc tiêu hỏa, còn có thể chữa đau răng, nhưng đắng lắm, chỉ một chút thôi cũng rất đắng.”
“Đó là hoàng liên, sao mà không đắng được?” Mặc cười nhạo, rồi giục người cây: “Mau, nhất định phải mua cái cây hoàng liên kia, đây chính là thiện phẩm thanh nhiệt giải độc đó, có thể trị rất nhiều bệnh.”
A Chiến đi tới cạnh hai tư tế.
Hai tư tế cùng ngẩng đầu, người cây cao lớn mang lại cho bọn họ cảm giác áp bách rất khó nói.
A Chiến chỉ chỉ hoàng liên trong tay tư tế tóc dài tới thắt lưng, mở miệng nói: “Hoàng liên.”
Tư tế tóc dài vừa nghe thấy liền vui vẻ hỏi: “Anh biết loại thảo dược này hả? Tên là hoàng kiểm à?”
Tư tế lùn nói: “Du thương bán cho tôi nói cái này ở chỗ bọn họ gọi là rễ móng gà.”
A Chiến không sửa lại lời của tư tế tóc dài, chỉ hỏi: “Muốn?”
“Muốn! Đương nhiên muốn! Anh có bao nhiêu tôi đều muốn!” Tư tế tóc dài vui cực.
Mặc nhìn tư tế đó, đột nhiên nảy ra một ý tưởng mơ hồ. Cửu Nguyên muốn thành lập ngoại giao với các bộ lạc và tòa thành khác, thì chỉ dựa vào muối đỏ với giấy thôi chắc chắn sẽ không đủ, cốt khí lại càng không thể, nhưng thảo dược thì sao? Nếu sau này hắn mở hiệu thuốc và tiệm tạp hóa trong mấy tòa thành khác với các bộ lạc lớn…
A Chiến rất vui vẻ, tìm được một tên giàu nứt đố đổ vách, tốt lắm! “Hoàng liên, một cây, mười nguyên tinh tệ cấp ba.”
“… Đắt quá, lần trước tôi đổi với ục ịch, một cây chỉ có hai viên cấp một thôi.”
Tư tế lùn nhảy dựng lên: “Đừng có gọi tôi là ục ịch, đồ quỷ ở dơ không gội đầu!”
Tư tế không gội đầu thành khẩn thương lượng với người cây: “Một cây hai viên cấp một, anh có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu. Nhưng phẩm chất và dược tính nhất định phải tương đương với cây trên tay tôi.”
Mặc âm thầm chỉ huy: “Đồng ý đi. Nói với cậu ta, anh muốn mang cái trong tay cậu ta về cho người ta xem, nếu có, ngày mai mang đồ tới cho cậu ta. Nếu cậu ta không chịu, anh liền đưa cho cậu ta một viên nguyên tinh cấp hai.”
A Chiến vốn dĩ muốn triển lãm năng lực của mình, nhưng nếu Mặc nói đem về rồi làm thì cứ mang về thôi.
“Có người có, nhưng tôi không biết có phải cái này không, để tôi mang về, ngày mai lại đưa tới cho cậu.”
Tư tế không gội đầu do dự, loại thảo dược này bây giờ cậu chỉ có một cây trên tay thôi, nếu người này là tên lừa đảo…
A Chiến lấy một viên nguyên tinh tệ cấp hai ra đưa cho tư tế không gội đầu, rồi chỉ chỉ ấn ký nô lệ trên trán: “Không chạy được, sẽ trở lại.”
Tư tế không gội đầu hiểu ý hắn, nghĩ thầm dù sao cũng không có hại cho mình, hơn nữa cậu có quen biết với tư tế Tri Mẫu, vừa rồi cậu cũng nghe thấy Thải Phi khiêu khích Tri Mẫu, biết người này là nô lệ của Tri Mẫu.
“Cậu còn cần thảo dược nào khác không?” A Chiến thấy vụ làm ăn đầu tiên thuận lợi, nhận lấy hoàng liên rồi tiếp tục mời chào.
Tư tế không gội đầu cười ha ha: “Đương nhiên là còn cần những thảo dược khác, có điều trước tiên anh cứ lấy hoàng liên cho tôi đã.”
A Chiến lại nhìn về phía tư tế lùn: “Cậu thì sao?”
“Anh có thảo dược gì?” Tư tế ục ịch hỏi.
“Cậu muốn gì?”
“Tôi muốn hai mươi quả của cây địa phu tử.” Tư tế ục ịch đã sớm thòm thèm đám thảo dược trong vườn gieo của Tri Mẫu, liền thuận miệng nói ra cái mình cần.
Cái này có, hắn đã nhặt không ít. A Chiến gật đầu: “Ngày mai mang cho cậu. Một quả, một nguyên tinh tệ cấp một.”
“Quá đắt! Mười quả một viên.” Tư tế ục ịch cò kè mặc cả.
A Chiến xoay người bỏ đi, tôi chắc giá rồi!
“Ê ê, người cao to kia, năm quả một viên được không? Ai nha, ngày mai anh mang lại đây rồi nói tiếp!”
Người cây rời đi, tư tế không gội đầu và tư tế ục ịch nhìn nhau một cái, đều thầm suy đoán xem có phải Tri Mẫu đã tốn quá nhiều nguyên tinh tệ để mua nô lệ này không, mà bán ra một đống thảo dược tồn trữ của mình, nhưng ông ta lại ngại ra mặt, đành phải để nô lệ ra thay.
Mà rốt cuộc vì sao nô lệ này lại có giá ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu?
“Cậu xem cánh tay phải và nửa người trên bên phải của anh ta kìa, có khi nào là tộc cây Trường Sinh không?” Tư tế không gội đầu đột nhiên nói.
Tư tế ục ịch cả kinh: “Nô lệ tộc cây Trường Sinh sao chỉ có ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu? Sao có thể?”
“Có lẽ là con lai? Hoặc là chiến sĩ thần huyết có thể điều khiển thực vật?” Tư tế không gội đầu không chắc lắm.
“Nếu là như thế thì ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu quá mắc rồi đó. Nhưng không phải tộc cây Trường Sinh thì dược tính của thảo dược được thúc đẩy sinh trưởng đều rất kém, Tri Mẫu cần phải mua một nô lệ như vậy sao?”
Hai tư tế nghĩ không ra, nhưng ngày hôm sau bọn họ nhận được số thảo dược có dược tính không khác gì cái cũ, đều là rễ cây hoàng liên và quả địa phu tử tươi mới, bọn họ liền khẳng định: Hoặc là Tri Mẫu có hàng sẵn, hoặc là nô lệ người cây lai này thật sự là con cháu của tộc cây Trường Sinh.
Cái trước không hiếm lạ gì, nhưng cái sau thì khiến người ta phải vô cùng hâm mộ đố kỵ hận.
Người cây A Chiến không có bao nhiêu ý thức với giá trị thân phận của mình bây giờ, càng không biết năng lực của hắn có điểm đặc biệt hơn những chiến sĩ điều khiển thực vật bình thường khác, ngay cả Mặc cũng vì không hiểu biết thường thức nên không thể nhắc nhở trước, thế là khi Tri Mẫu biết người cây làm cái gì sau lưng mình, ông ta liền thay đổi sắc mặt.
Ngày hôm sau thấy người cây đứng ngay trước mặt ông lấy thảo dược ra trao đổi nguyên tinh tệ với người ta, Tri Mẫu phải nhịn đến khi hắn trao đổi xong, ngay cả khóa học cũng không tới, trực tiếp hạ lệnh để người cây trở về cùng mình.
Cửa vừa đóng lại, Tri Mẫu đi đến bàn ăn dùng sức đập một cái rầm, mắng: “Anh có biết anh làm ra chuyện ngu xuẩn gì không hả?”
A Chiến ôm cánh tay: “Nói.”
“Thúc đẩy thực vật không tính là gì, chỉ cần là chiến sĩ điều khiển thực vật thì đều có thể làm được. Nhưng có một số điều mà không phải tất cả chiến sĩ điều khiển thực vật đều có thể làm được, từ rất lâu trước kia, Đại Tư Tế đời thứ nhất của Mộc Thành đã phát hiện cây cối mà chiến sĩ điều khiển thực vật thúc đẩy sinh trưởng có một đặc điểm vô cùng khác biệt so với tộc cây Trường Sinh thúc đẩy sinh trưởng, đó là nó không có sức mạnh linh hồn.”
“Sức mạnh linh hồn?” Mặc và A Chiến cùng trăm miệng một lời thốt lên.
“Đúng, sức mạnh linh hồn. Tựa như linh hồn của nhân loại và sinh vật trí tuệ, thực vật cũng có. Nhưng đại đa số các chiến sĩ điều khiển thực vật không thể thúc đẩy sinh trưởng ra thực vật có linh hồn, có lẽ người bình thường không cảm nhận được điểm khác biệt đó, nhưng vu giả và các chiến sĩ cấp cao trên cơ bản đều có thể cảm giác được. Sức mạnh linh hồn của thực vật, anh cũng có thể hiểu là một loại năng lượng đặc biệt, nhưng không có nghĩa chúng nó cũng có trí tuệ. Tỷ như dược vật, nếu không có sức mạnh linh hồn, dược tính của nó sẽ rất khó kích phát hoàn toàn, thậm chí là bản thân dược tính của nó đã rất thấp. Nếu là hoa quả, anh ăn vào sẽ cảm thấy hương vị cứ thiếu chút gì đó.”
Mặc hỏi trong đầu A Chiến: “Nếu chiến sĩ điều khiển thực vật ủ chín thực vật ở nơi có đất đai phì nhiêu màu mỡ thì?”
A Chiến thay hắn hỏi.
“Cũng vậy thôi, đất đai phì nhiêu màu mỡ không có liên quan lắm, hơn nữa khi chiến sĩ điều khiển thực vật ủ chín thực vật sẽ tốn nhiều năng lượng hơn tộc cây Trường Sinh. Anh biết vì sao ta chịu bỏ ra ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu để mua anh không? Đó là bởi vì số thực vật mà anh ủ chín, ta chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra chúng có chứa sức mạnh linh hồn, lúc ấy ta biết mình có được vận lớn, gặp một người mang huyết mạch của tộc cây Trường Sinh nồng đậm. Nhưng gã buôn nô lệ kia lại nói chuyện của anh cho tư tế khác! Càng đáng giận hơn là anh lén ta sử dụng năng lực giúp người khác ủ chín thảo dược.
Anh có biết nếu để những tư tế cấp cao đó biết được sự tồn tại của anh, thì ta căn bản không bảo vệ được anh không? Anh đừng cho là ta không thể khống chế anh thì người khác cũng không thể, sức mạnh linh hồn của ta chỉ mới cấp sáu, nhưng Đại Tư Tế cấp cao có cấp bậc thấp nhất thì cũng tới cấp tám, càng không cần phải nói đến năng lực huyết mạch của bọn họ đều là cấp chín! Anh cứ làm tiếp đi, chờ kinh động đến các tư tế cấp cao, thậm chí là Đại Tư Tế, thì ta chỉ mất đi một người giúp đỡ, nhưng về sau anh cũng đừng hòng chạy ra khỏi Âm Thành nữa!”
Tri Mẫu rống giận một trận, rống xong mới kịp phản ứng lại, mắc gì tên nô lệ này bảo ông nói ông liền nói, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ai?
A Chiến đi đến cạnh Tri Mẫu, vỗ vỗ vai ông: “Cho nên tôi có một ý tưởng, muốn nghe không?”
Bản thân Mặc cũng không muốn bọn họ quá nổi bật trước khi thương thế chưa phục hồi, nếu không cũng sẽ không để Tri Mẫu tận mắt nhìn thấy hắn giao dịch với người khác.
Tri Mẫu lùi hai bước, ra sức phủi cái nơi bị người cây vỗ, tức giận nói: “Ý tưởng gì?”
A Chiến nói ra tính toán mà Mặc kể cho hắn nghe: “Ông ra mặt, tôi làm việc, chia cho ông một phần lãi.”
Tri Mẫu đầu tiên là tức giận, sau đó thì động tâm.
Đối với tư tế và thần thị mà nói, thảo dược luôn thiếu thốn không đủ dùng, không nói tới các loại thảo dược quý giá xa xăm, mà ngay cả thảo dược mọc gần Âm Thành cũng phải cho người đi tìm đi hái, nhưng hái càng nhiều thì chúng sẽ càng ít, dù tự mình trồng thì có thể trồng được bao nhiêu?
Nếu ông ra mặt, không cần cung ứng cho tất cả mọi người, chỉ cần người nào có nhiều nguyên tinh tệ một chút, nói không chừng không bao lâu sau ông sẽ kiếm lại được ba mươi nguyên tinh tệ cấp sáu. Nếu lại nghĩ cách dùng việc này đi kết giao với vài vị tư tế có địa vị cao, hay thậm chí là Đại Tư Tế, thì lợi ích chẳng những chỉ có vài viên nguyên tinh tệ thôi đâu.
Tri Mẫu bị tương lai tốt đẹp mà A Chiến gợi ra mê hoặc, càng nghĩ càng cảm thấy rất được. Hơn nữa ông mà ra mặt, ông còn có thể khống chế không để người cây tiếp xúc quá nhiều với người khác, như vậy trước khi năng lực của người cây bại lộ, ông có thể ở lâu với người cây một chút.
“Ta muốn một nửa.”
Cặp mắt hẹp dài của A Chiến lập tức lạnh xuống, dâng lên một nửa, vậy chẳng phải thời gian để Mặc hồi phục cũng bị kéo dài một nửa sao?
Mặc cười lạnh: “Đồng ý đi. Bây giờ ông ta ăn cho cố, về sau tôi cũng sẽ có biện pháp khiến ông ta ói ra hết!”
Truyện khác cùng thể loại
48 chương
50 chương
33 chương
52 chương