Dị Thế Lưu Đày
Chương 149
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
<img alt="04ef1c2a1a7d268cb891a901e971ffa5 - Copy" src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/04ef1c2a1a7d268cb891a901e971ffa5-copy.jpg" data-pagespeed-url-hash=1157762714 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
“Vậy thì thủ đoạn của hắn có thể dịu dàng hơn một chút.”Năm ngày sau, Nghiêm Mặc thấy thành Cửu Nguyên gần ngay trước mắt.
Hắn đã rời khỏi thành Cửu Nguyên hai tháng, bây giờ về đến Cửu Nguyên đúng vào giữa hè, khi còn trong khu rừng đen thì không thấy nóng, nhưng sau khi ra ngoài, ánh nắng mặt trời không ngừng chiếu thẳng lên người, áo da thú mặc không nổi nữa, bốn ngày trước Nghiêm Mặc đã cởi áo da thú, dùng cỏ dại trên đảo bện thành một cái váy cỏ.
Trến mấy đảo nhỏ trong hồ Thanh Uyên có không ít thứ tốt, tiếc là thời gian không đủ, hắn không kịp tìm tòi, chỉ có thể vội vàng lấy vài cây thảo dược mà hắn nhận ra cho vào trong túi, cứ thế, vào tối ngày thứ ba, khi hắn nghỉ ngơi trên một đảo nhỏ khác, liền thấy ở hòn đảo bên cạnh có một giống thực vật cùng loại với cây trúc, nhưng hắn không quá chắc chắn, hắn muốn nhờ nhóm người cá dẫn hắn lên đảo kia xem thử, nhưng nhóm người cá lại không chịu.
Các chiến sĩ người cá nói với hắn, có rất nhiều đảo trong hồ người ngoài không thể tùy tiện lên, nhiều cái là do mệnh lệnh của Đại Vu, còn nhiều cái là do trên đó có sinh vật nguy hiểm, mà hòn đảo bị Nghiêm Mặc hoài nghi có mọc trúc là cấm địa mà Đại Vu đã định ra từ rất lâu rồi, không được Đại Vu và thủ lĩnh cho phép, ngay cả người cá cũng không thể tùy tiện tới gần cấm địa.
Đối với việc này, Nghiêm Mặc chỉ có thể tiếc nuối.
Lại nói, khi thấy được tòa thành, người đã không còn cách quá xa, có điều Nghiêm Mặc không muốn các chiến sĩ Cửu Nguyên gác ở cửa sông giữa sông đào bảo vệ thành và hồ Thanh Uyên thấy mình.
Đúng lúc này, một chiến sĩ người cá đẩy bè gỗ trồi nửa người lên, nói: “Bọn tôi đã giao ước với chiến sĩ các cậu, cùng trông coi cửa ra vào ở ngoại sông đào Cửu Nguyên, thủ lĩnh tộc bọn tôi cũng đã đồng ý.”
“Vậy hả?” Đối với việc người cá hợp tác cùng trông coi cửa ra vào sông đào, Nghiêm Mặc không có ý phản đối, bây giờ thực lực của bọn họ còn quá yếu, thay vì phải đề phòng hàng xóm cường đại, chi bằng vui vẻ ở chung với đối phương, nếu nhóm người cá thật sự muốn dùng sông đào để xâm lấn và tấn công thành Cửu Nguyên, thì trước mắt Cửu Nguyên cũng không có biện pháp nào để đối phó, đã vậy, còn không bằng hào phóng một chút.
Có một người cá lội tới, chắc là chiến sĩ tuần tra hoặc trông coi cửa sông.
Trước khi lặn xuống nước, chiến sĩ người cá vừa nói chuyện liền hành lễ với Nghiêm Mặc, rồi mới lặn xuống nước gặp bạn mình.
Tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng Nghiêm Mặc vẫn nhìn ra chiến sĩ người cá kia rất tò mò cái bè gỗ.
Chiến sĩ Cửu Nguyên gác ở cửa sông cũng thấy bè gỗ, trên bè gỗ còn có Nghiêm Mặc.
“Mặc đại nhân! Ngài đã trở lại!” Các chiến sĩ vui mừng, phất tay hô to, nếu không phải bọn họ cách xa hồ nước, thì chắc bọn họ đã trực tiếp nhảy xuống nước đón tư tế đại nhân của mình rồi.
Nghiêm Mặc phất phất tay với bọn họ từ phía xa.
Bè gỗ đi chậm hơn, từ từ trôi đến bên bờ cửa sông, chiến sĩ người cá phía sau sôi nổi ngồi lên bè gỗ, chỉ có đuôi cá là còn để trong nước lắc qua lắc lại, lần này bọn họ đã có kinh nghiệm, ngồi phân tán, chứ không giống lần đầu tiên, tụ tập ở một đầu làm bè gỗ thiếu chút nữa lật úp.
Các chiến sĩ Cửu Nguyên cũng rất hứng thú với bè gỗ mà tư tế giẫm dưới chân, có điều bọn họ có chuyện quan trọng hơn muốn bẩm báo.
“Mặc đại nhân, ngài trở về thật tốt quá, thật tốt quá, ngài biết không …” Một chiến sĩ sốt ruột muốn bẩm báo lại tình huống trong thành cho Nghiêm Mặc, một chân bước lên bè gỗ, bè gỗ lắc một cái, Nghiêm Mặc còn chưa kịp kêu cẩn thận, đã nghe tiếng ‘ùm’, chiến sĩ kia liền chìm vào trong sông.
Các chiến sĩ gác ở cửa sông dù là người hay người cá đều sửng sốt, sau đó cười phá lên, có người tốt bụng, nhanh chân muốn đi vớt người, cơ mà tốc độ của người cá nhanh hơn bọn họ, khi chiến sĩ kia rơi xuống nước, một chiến sĩ người cá ngồi trên bè gần anh ta đã chui vào trong nước.
“Khụ khụ!” Chiến sĩ kia được người cá đẩy lên bờ sông, sặc nước nửa ngày.
Nghiêm Mặc nhịn cười, hắn biết mặt chiến sĩ kia, là thanh niên lần trước trộm sờ đuôi cô người cá Nặc Mã: “Về sau mọi người phải học bơi thôi, trong nhà có hai con sông đào, còn có hồ Thanh Uyên, không thể không biết bơi.”
“Bơi?” Các chiến sĩ tò mò.
“Là bơi trong nước giống cá ấy.”
“Người cũng có thể bơi trong nước giống cá?” Các chiến sĩ cực kỳ kinh ngạc.
Các chiến sĩ người cá thì nhìn nhau, nếu nhân loại cũng có thể sống trong nước giống cá…
Nghiêm Mặc lướt mắt nhìn nhóm người cá, cười nói: “Không phải thật sự sống được trong nước như cá, mà là nếu lỡ có rơi xuống nước thì cũng không đến mức chết đuối, người nào thể lực tốt, lại biết bơi, có thể bơi một vòng trong sông đào cũng sẽ không chết đuối.”
“Quao! Như vậy cũng thật tốt!” Các chiến sĩ sôi nổi hỏi tư tế đại nhân của mình, phải học như thế nào mới có thể bơi được trong nước.
“Cái này về sau sẽ dạy cho các anh. Trước tiên nói cho tôi nghe, khi tôi với thủ lĩnh không có ở đây, bộ lạc đã xảy ra chuyện gì? Cậu, lại đây nói.” Nghiêm Mặc chỉ tay về phía chiến sĩ rơi xuống nước kia, bảo cậu ta leo lên bè.
Chiến sĩ kia tuy bị rơi xuống nước một lần, nhưng cậu ta không có chút sợ sệt nào, thấy tư tế đại nhân bảo cậu leo lên mấy khúc cây được buộc lại với nhau nổi trên mặt nước, liền hưng phấn muốn nhảy lên.
“Đừng!” Nghiêm Mặc không thể không kêu ngừng, tên chiến sĩ này mà nhảy lên bè, sợ là không chỉ mình cậu ta bị rơi xuống nước đâu, mà ngay cả bè gỗ cũng sẽ bị cậu ta đạp cho lật úp mất.
“Tôi vịn tay cậu, cậu từ từ bước lên, đừng bước mạnh, thả lỏng người, bước lên rồi thì ngồi xuống, chờ khi nào quen rồi lại đứng lên.” Nghiêm Mặc vươn tay, hướng dẫn cho chiến sĩ kia bước lên bè gỗ.
Các chiến sĩ khác đều hâm mộ nhìn cậu thanh niên, bọn họ cũng muốn lên bè gỗ, bọn họ cũng muốn được tư tế đại nhân vuốt ve…
Các chiến sĩ người cá thấy không cần gấp rút lên đường nữa, nên không xuống nước kéo bè, mà nhàn nhã ngồi ở rìa bè gỗ, lắc lư cái đuôi cá thật dài rũ trong nước, lực quạt của chiếc đuôi đã đủ để đẩy bè gỗ lên trước. Lúc tối, khi cậu tư tế ngủ trên đảo, cái bè gỗ này trở thành đồ chơi của bọn họ, việc làm sao để kiểm soát bè gỗ, bây giờ tạm thời chưa có ai thành thạo hơn các chiến sĩ người cá này.
Chiến sĩ thủ vệ ở cửa sông vốn đang định phái người trở về báo tin, thì thấy bè gỗ có thể trực tiếp tiến vào nội sông đào, tốc độ còn nhanh hơn bọn hắn chạy đi báo tin, nên không làm điều thừa nữa, cơ mà một người trong số họ gỡ kèn giắt bên hông xuống, thổi tín hiệu đã được lập ra.
Nghiêm Mặc nghe thấy tiếng kèn liền quay đầu nhìn, hắn nghĩ phương pháp báo tin nên thêm nhiều một chút, tiếng kèn chỉ có thể truyền đi hữu hạn, đã có thành trì, vậy đài đốt lửa hiệu cũng nên xuất hiện rồi, hơn nữa, chiến sĩ canh gác cũng cần nơi nghỉ ngơi, có thêm một lượng nhân thủ lớn từ người Tức Nhưỡng gia nhập, cho dù bọn họ không có lấy một chiến sĩ năng lực nào, thì việc dùng keo bùn và đất xây lô-cốt hẳn cũng không khó.
Tạm thời dẹp suy nghĩ này qua một bên, Nghiêm Mặc nhìn sang tên chiến sĩ đang ngồi trên bè gỗ, thấy cậu ta cố gắng muốn đứng dậy, liền nói: “Cậu cứ ngồi đi, nói cho tôi biết, cậu tên gì?”
“Vâng! Mặc đại nhân, tôi tên Chu Năng, em trai tôi tên Chu Lễ, tên của nó là do ngài đặt.” Mặt Chu Năng đỏ hồng, ngoan ngoãn ngồi ở trong nước —— hết cách, bè gỗ được làm khá thô, tuy không chìm, nhưng nước vẫn len vào giữa các khe hở, ngập lên trên.
Nghiêm Mặc cười cười, hắn nhớ rõ thằng nhóc Chu Lễ này, nó như một ông cụ non, mỗi lần thấy hắn đều hành lễ giống như chiến sĩ vậy, mặt mũi còn dễ đỏ, cho nên hắn mới đặt tên là Chu Lễ, không ngờ cậu thanh niên lén sờ đuôi người cá lại là anh trai thằng bé, tính cách hai anh em hoàn toàn khác nhau.
“Chu Năng, có phải trong bộ lạc đã xảy ra chuyện lớn?”
“Đúng vậy, Mặc đại nhân, trong bộ lạc có rất nhiều người lùn tới, rất nhiều rất nhiều!” Chu Năng nói chuyện còn hơi bị nói lắp, rất nhiều điều cậu không biết nên diễn tả như thế nào, Nghiêm Mặc nghe nửa ngày mới hiểu là đã xảy ra chuyện gì.
Theo như lời Chu Năng, bọn họ ra ngoài không bao lâu, liền có một đám người lùn kéo tới bộ lạc, so với lần đầu tiên, đám người lùn này nhiều hơn rất nhiều, đám người lùn đó chiếm một chỗ gần đây, đào loạn dưới mặt đất, không nghe theo mệnh lệnh của Mãnh đại nhân.
Chu Năng cáo trạng hết, nói đám người lùn đó còn muốn cướp thành trì của họ, sau đó Mãnh đại nhân và Lạp Mông đại nhân, còn có đám người lùn cũ đánh bọn chúng một trận nên thân, vất vả lắm mới đuổi chúng ra khỏi thành Cửu Nguyên, nhưng đám người lùn đó không chịu rời đi, cứ ở lì trên khu đất trống ngoại sông đào, còn học theo Cửu Nguyên mà xây nhà ở đó.
Nghiêm Mặc bắt được trọng điểm: “Cậu nói, những người lùn cũ hiệp lực cùng mọi người đuổi họ ra khỏi thành?”
Chu Năng gật mạnh đầu: “Bọn họ quen nhau, nhưng, không phải cùng một bộ lạc.”
Nghiêm Mặc biết thêm nhiều tin từ miệng Chu Năng, mới đầu, mọi người không đồng ý cho đám người lùn đó tiến vào, nhưng trong đám người lùn đó có thân nhân của đám người lùn tới đầu tiên, đám mới tới dùng thân nhân của bọn họ để uy hiếp, tộc vu và tộc trưởng của nhóm người lùn đầu tiên liền cầu xin Mãnh, Mãnh lo nhóm người lùn đầu tiên sẽ làm loạn, nên cho đám lùn mới tới đi vào.
Nghiêm Mặc nghe bảo Mãnh đồng ý cho người lùn vào thành, không khỏi nhíu mày, Nguyên Chiến không có ở đây, Mãnh làm việc không thỏa đáng lắm, khi đó thái độ Mãnh nên cứng một chút, cho dù mạo hiểm cả việc đuổi hết người lùn trong thành ra, vẫn tốt hơn là cho đám người lùn kia vào.
Khi Nguyên Chiến rời đi, vì để an toàn, đã tách con đường đất ở ba cửa thành sông ra, chỉ để lại một con đường phía tây, phía sau thành đông là đất trống, trực tiếp giáp với hồ Thanh Uyên.
Bọn Mãnh muốn thủ thành thì chỉ cần ngăn con đường đất băng qua sông đào phía tây thôi, là đám người lùn đó không thể tiến vào, mà người ở trong thành chỉ cần trồng cây ở khu đất trống giữa cửa thành đông và hồ Thanh Uyên thì sẽ có đủ thức ăn trong một thời gian rất lâu, huống chi còn có hồ Thanh Uyên to như vậy nằm ở phía sau.
“Đại nhân, ngài xem!” Chu Năng chỉ về phía tây bắc, ở nơi đó, trên khu đất trống ngoại sông đào có một công trường đang xây dựng.
Vẻ mặt Nghiêm Mặc lạnh xuống, muốn chiếm lợi của Cửu Nguyên? Được thôi, trước tiên để tôi xem xem các người trả được cái giá lớn cỡ nào?
“Người lùn trong thành và ngoài thành có liên lạc gì với nhau không?”
Chu Năng gãi gãi đầu, bộ dáng mình cũng không rõ lắm.
“Khi đuổi đám người lùn đó ra khỏi thành, có thương vong hay không? Tôi chỉ hỏi người của phe mình.”
“Có người bị thương, nhưng không có ai chết.”
Nghiêm Mặc gật gật đầu, vậy thì thủ đoạn của hắn có thể dịu dàng hơn một chút.
Những chuyện Chu Năng biết được không đầy đủ lắm, có điều sau khi Mãnh và đám người Hồ Hồ nghe thấy tiếng kèn, liền chạy ra cửa thành nam đón tiếp, đây là cửa thành gần hồ Thanh Uyên nhất trong Cửu Nguyên.
Bè gỗ cập bờ, nhưng vẫn còn cách bờ một đoạn, lại không có thang, chỉ đành chờ người trên bờ kéo bọn họ lên.
Mãnh vừa thấy Nghiêm Mặc, liền thở phào một hơi rất khoa trương, cậu hiển nhiên không ngờ Nghiêm Mặc sẽ trở về từ sông đào, những người đứng bờ sông lúc thì nhìn tư tế đại nhân, lúc thì nhìn bè gỗ, cả đám đều vô cùng tò mò.
“Mặc, cuối cùng cậu cũng về!” Mãnh vừa chào đón Nghiêm Mặc, vừa vò đầu bứt tai nghĩ cách kéo người lên.
Nếu có thang thì tốt rồi, Nghiêm Mặc quay đầu nhìn về phía chiến sĩ người cá, nhóm người cá cười cười, hiểu ý hắn, sôi nổi bơi vào nước, mặt nước chỗ bè gỗ nhanh chóng dâng lên cao, mãi cho đến khi ngang bằng với bờ sông.
Chu Năng lớn gan, trực tiếp nhảy từ bè gỗ xuống bậc thềm, rồi quay đầu lại duỗi tay ra đón Nghiêm Mặc.
Mãnh đẩy cậu ta ra, Mãnh còn tưởng Nghiêm Mặc vẫn không thể chạm vào bất cứ sinh vật gì.
Nghiêm Mặc cười, chân hơi dùng lực, trực tiếp nhảy lên bờ, bây giờ hắn không còn là thiếu niên không có chút vũ lực và thể lực trước kia, cây Phản Hồn non không chỉ giúp hắn thăng cấp, mà còn khiến thân thể hắn sinh ra một chút biến đổi, hơn nữa hắn còn tự dày vò mình, thân thể hắn bây giờ cả tố chất lẫn năng lực đều đạt tới cấp ba.
Mãnh hơi kinh ngạc, thấy Nguyên Chiến không có ở đây, liền muốn tiến lên ôm Nghiêm Mặc một cái, cậu chỉ định làm động tác ôm hờ thôi.
Nhưng Nghiêm Mặc không cho cậu chút mặt mũi, đá văng cậu.
Hồ Hồ và các chiến sĩ khác thấy thế, cả đám cười trộm ra tiếng.
Mãnh không giận, còn cợt nhả tiến lên trước, cậu đang lấy làm lạ vì sao Mặc dám chạm vào cậu, lúc định hỏi, lời đến bên miệng, hai mắt lại đột nhiên trợn trừng, sau đó thê lương kêu thảm thiết: “A ——! Tại sao lại như vậy?”
Nghiêm Mặc bị cậu ta hù hết hồn, cú đá vừa rồi hắn đâu đá mạnh lắm đâu!
Mãnh bổ nhào đến trước người hắn, hai mắt trợn to, vẻ mặt ngơ ngác nhìn mặt hắn, kêu rên đầy đau khổ: “Cậu cũng đã là chiến sĩ cấp ba! Vì sao tôi còn là cấp hai chứ?”
“…Anh không tập phép huấn luyện sơ cấp?”
“Có tập! Mỗi ngày đều tập! Liều mạng tập! Nhưng vì sao vì sao vì sao?!” Mãnh nghiến răng nghiến lợi, lúc thì ôm đầu ngồi xổm, lúc thì đứng lên, dùng ánh mắt u oán nhìn Nghiêm Mặc.
Da mặt Nghiêm Mặc co giật: “Đưa tay anh cho tôi.”
“A? Bây giờ cậu có thể chạm vào người khác rồi? A a a! Tóc cậu đen trở lại rồi!”
Nghiêm Mặc kiềm chế ý muốn đá cậu ta thêm một cái, hoá ra sức quan sát của anh chỉ dùng để quan sát vẻ ngoài của người khác? Những chiến sĩ đến đón trước chưa có ai chú ý tới điểm này, chỉ có mình cậu ta là phản ứng dữ nhất.
Mãnh đưa tay ra, còn hỏi vì sao vì sao mãi.
Nghiêm Mặc nghĩ thầm, anh còn chưa gặp lại Nguyên Chiến, chờ khi anh thấy hình xăm thứ năm trên mặt tên gia súc kia, anh chắc chắn sẽ nhảy sông tự vẫn!
“Im lặng!” Nghiêm Mặc bị Mãnh làm phiền chịu không nổi.
Mãnh lập tức câm miệng.
Nghiêm Mặc bắt mạch cả hai tay cho Mãnh, rồi đi vòng qua cậu ta, bước vào trong thành.
Mọi người thấy hắn đi, cũng vội vàng đuổi theo, ngay cả cái bè gỗ trong sông cũng không rảnh lo, có điều bọn họ có lo cũng vô dụng, nhóm người cá đã xem cái bè gỗ như thứ của mình rồi, Nghiêm Mặc vừa lên bờ, bọn họ đã kéo bè gỗ bơi đi mất.
“Mặc? Tư tế đại nhân?!” Mãnh vội vàng đuổi theo: “Tôi có cơ hội trở thành chiến sĩ cấp ba không? Có phải thân thể tôi có vấn đề gì không? Có thể trị được không?”
Nghiêm Mặc lười trêu cậu ta, vừa đi vừa nói thẳng: “Anh sắp đột phá rồi.”
“…Hả? Cái gì? Hả?! Cậu nói thiệt?” Mãnh thiếu chút nữa vui tới phát điên, nhảy cao ba thước tại chỗ, lại muốn nhào qua ôm Nghiêm Mặc, liền bị né tránh.
“Hơn nữa.” Nghiêm Mặc quay đầu lại, chầm chậm bỏ thêm một câu: “Tôi cảm thấy rất có thể khi anh trở thành chiến sĩ cấp ba đồng thời cũng sẽ thức tỉnh năng lực huyết mạch.”
“…” Lần này Mãnh hoàn toàn ngu người, niềm vui quá lớn đã bao phủ lấy cậu, hiện tại trong đầu cậu không có suy nghĩ nào khác, chỉ có câu nói của Nghiêm Mặc không ngừng tua đi tua lại.
Năng lực huyết mạch! Năng lực huyết mạch! Cậu sắp sửa thức tỉnh năng lực huyết mạch! Ngao ngao ngao ——!
Hồ Hồ và các chiến sĩ đi theo xung quanh đều hâm mộ nhìn về phía Mãnh đang vui tới ngu người, điều Mặc đại nhân nói chắc chắn là sự thật, trong bộ lạc ngoại trừ thủ lĩnh, tư tế, và Ô Thần, bây giờ có một chiến sĩ thứ tư sắp sửa thức tỉnh năng lực, vậy bọn họ cũng sẽ có ngày thức tỉnh được năng lực của mình đúng không?
Phép huấn luyện sơ cấp, đây không phải mấu chốt để chiến sĩ thăng cấp và thức tỉnh năng lực huyết mạch ư? Mặc đại nhân sẽ dạy cho bọn họ chứ? Có phải bọn họ chỉ cần cố gắng và trung thành hơn nữa, là sẽ được như Mãnh đại nhân?
“Mãnh, tôi nghe nói mọi người đã đánh đám người lùn mới tới một trận? Mãnh!”
“Có!” Mãnh giật mình, tỉnh lại từ trạng thái mừng như điên, vỗ vỗ mặt, bình tĩnh đáp lại Nghiêm Mặc: “Tôi nghĩ cậu đã nghe Chu Năng báo rồi, chuyện là như thế này…”
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
53 chương
44 chương
75 chương