Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn <img alt=10308878_503931629711081_4809961771771550296_n src="https://static./chapter-image/di-the-luu-day/10308878_503931629711081_4809961771771550296_n2.jpg" data-pagespeed-url-hash=1099340757 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> “Hắn đè tên gia súc kia xuống lột sạch, sau đó bạch bạch bạch nỗ lực cày cấy cả buổi.”Đám người kia càng ngày càng gần, khi Tranh chỉ huy các chiến sĩ xếp trận, chuẩn bị nghênh đón quân địch thì, đối phương dừng lại ở khoảng cách chừng một thanh giáo bay. Tranh thấy đội hình đối phương tán loạn, trên tay cũng không có bao nhiêu vũ khí, phần lớn người đều trần truồng lõa thể, liền biết đây là một bộ tộc dã nhân không có chiến sĩ, nhưng anh không vì vậy mà lơi lỏng cảnh giác, có lẽ nanh vuốt những dã nhân đó không đủ sắc nhọn, nhưng đầu óc bọn họ có thể linh hoạt hơn dã thú nhiều. “Các người là bộ lạc nào? Nếu nơi này là lãnh địa của các người, vậy bọn tôi chỉ đi qua mà thôi, sẽ nhanh chóng rời đi.” Điêu thấy Tranh ra hiệu, liền lớn tiếng hô lên với phương xa. Sau một lúc im lặng: “Oa sara a bon…” Từ phía đối diện truyền lại tiếng la. Các chiến sĩ thủ lĩnh nhìn nhau, không ai hiểu đối phương đang nói cái gì. “Na Tán Đáp! Na Tán Đáp!” Từ phía đối diện lại truyền tới tiếng kêu. Ngôn ngữ không thông đúng là một vấn đề lớn, Tranh cau chặt mày, hét lớn một tiếng, ra lệnh cho các chiến sĩ hướng mũi giáo xuống đất. Các chiến sĩ lập tức hướng mũi giáo xuống rất đều nhịp. Chiêu thức ấy hiển nhiên dọa sợ bộ tộc dã nhân phía đối diện, có điều bọn họ thấy đối phương sửa hướng mũi giáo, liền nhận ra những người đàn ông cường tráng này không có địch ý với mình. Một lát sau, trong bộ tộc dã nhân có một người bước lên đằng trước. Đó là một thiếu nữ, tuổi không lớn, nhìn qua cùng lắm chỉ mới mười sáu mười bảy, da dẻ màu nâu khỏe mạnh do phơi nắng, tóc dài xõa trên vai, mày rậm hốc mắt sâu, lông mi dày và dài, mắt to, mũi cao, môi đầy đặn, trông qua vô cùng xinh đẹp và gợi cảm. Đương nhiên, các chiến sĩ Cửu Nguyên tương lai chưa biết cái từ gợi cảm này, chỉ là sau khi cô gái kia đến gần, bọn họ đồng thời nuốt một ngụm nước bọt, có rất nhiều chiến sĩ chưa có vợ, hai mắt sáng như đèn pha, chắc có thể rọi mù mắt người khác. Thân dưới cô gái chỉ quấn một cái váy da, dáng người không quá cao, nhưng tuổi trẻ là vũ khí lớn nhất của cô, hơn nữa, vẻ ngoài của cô còn rất bắt mắt và động lòng người, rất ít đàn ông nhìn thấy cô mà có thể không rục rịch. Các chiến sĩ Cửu Nguyên tương lai cũng rất hăng hái, không ít váy da của các chiến sĩ trẻ tuổi bị đùn lên cao cao. Khi đi đến giữa, cô gái dừng lại, xoay người chỉ về phía dãy núi xa thật xa phía sau mình: “Cách Lan Mã.” Ngay sau đó, cô gái quay người lại, mở hai cánh tay ra quơ một phạm vi thật lớn, rồi giơ cao, nhón mũi chân, lớn tiếng nói: “Na Tán Đáp!” Rồi cô gái lại xoay người làm động tác bắt lấy tộc nhân mình, xong thì quay về phía đám người Tranh, diễn tả hành động nhai thức ăn, đồng thời vừa làm vừa nói: “Na Tán Đáp, Tháp Lạp, Cách Lan Mã.” Liệp nhìn về phía Tranh, hỏi: “Hiểu không?” Tranh gật đầu: “Những người này đến từ một nơi gọi là Cách Lan Mã, rất có thể bộ tộc của bọn họ cũng tên Cách Lan Mã. Na Tán Đáp chắc là dã thú, cao lớn hơn bọn họ, ăn thịt bọn họ.” “Cho nên bọn họ chạy trốn tới nơi này?” “Rất có thể.” Cô gái ngừng động tác, hai mắt nhìn chằm chằm bọn họ, đặc biệt là Tranh với dáng người cao lớn nhất, cường tráng nhất. Tranh gật gật đầu với cô, ra hiệu cho một chiến sĩ khiêng một con dê từ sau đội ngũ ra, đưa đến trước mặt cô gái. Cô gái cầm con dê lên, thoải mái khiêng trên vai, ngẩng đầu cười tươi với các chiến sĩ, sau lại cười với Tranh. Chiến sĩ đưa dê thật vất vả mới chống cự được cám dỗ, không trực tiếp nhào lên, lùi từng bước về với vẻ mặt luyến tiếc, vừa về đội ngũ liền bị các chiến sĩ bên cạnh đánh liên tiếp cho mấy phát. Cô gái khiêng dê về chỗ tộc mình, lát sau, những người đó lui lại, nhưng không rời đi. Tranh không thích cảm giác tồn tại uy hiếp ở bên cạnh, cho dù sức chiến đấu của đối phương thoạt nhìn không bằng bọn họ. “Bảo mọi người chuẩn bị xuất phát, không ai được dừng lại!” “Được!” Các chiến sĩ thủ lĩnh hiểu rõ lợi và hại, lập tức phân công nhau chấp hành mệnh lệnh. Nguyên Chiến thì đang hờn dỗi. Làm xong bè gỗ, đám người cá liền như có được đồ chơi mới, kéo bè gỗ bơi như tên lửa, trong chớp mắt chỉ để lại một bóng đen nhỏ. Đương nhiên, thứ người cá kéo không chỉ là bè gỗ, trên bè gỗ còn có Nghiêm Mặc. Kỳ thật Nguyên Chiến rất muốn cưỡi trên bè gỗ trở về cùng tư tế đại nhân, nhưng hắn còn có chức trách của mình, hắn phải đuổi theo đám người Tranh, tuy hắn đã nhờ người cá giúp hắn canh chừng bọn họ, nhưng hắn cũng không quá an tâm. Mà việc hắn chủ động không cưỡi bè gỗ cùng về, hoàn toàn khác với việc bị người nào đó bỏ mặc chạy mất hút! Hắn chỉ tò mò cảm giác khi ngồi trên bè gỗ như thế nào, nhưng hắn chưa từng bước lên vật nào nổi trên mặt nước, thân thể mới lung lay hai cái, đã bị đám người cá đó cười nhạo bốn phía, đáng giận nhất là Mặc cũng cười hắn, còn phất phất tay bảo hắn nhanh leo xuống, nói hắn đừng làm chậm trễ thời gian nữa. Người chim, hừ hừ! Người cá, hừ hừ! Sớm hay muộn gì tao cũng sẽ chộp bọn bây lên nướng ăn! (Zombie: Nói rồi, Chiến dễ tự ái lắm mà mấy ba này kỳ quá =)))) Khi Nguyên Chiến dùng tốc độ nhanh nhất đuổi kịp đội ngũ của Tranh, thì vừa lúc trời chạng vạng. Chiến sĩ tuần tra là người đầu tiên nhìn thấy Nguyên Chiến, lập tức hô lớn. Mọi người đang nhóm lửa chuẩn bị bữa tối thì nghe thấy tiếng kêu to, nhiều người mới đầu còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thẳng đến khi bọn họ nghe thấy câu ‘thủ lĩnh trở lại’, lúc này mới kịp phản ứng. Mọi người vui vẻ kêu to, ngay cả người đang nướng thịt cũng mặc kệ thịt, tất cả đứng dậy chạy tới chỗ truyền đến tiếng kêu. Cuối cùng may là còn có Tranh lớn tiếng ra lệnh cho các chiến sĩ thủ lĩnh, rồi các chiến sĩ thủ lĩnh truyền lệnh xuống, người này áp người kia, lúc bấy giờ mới đuổi được đám người vui tới phát rồ trở về. Nguyên Chiến vừa gặp đám người Tranh, liền nói chuyện Nghiêm Mặc trở lại bộ lạc trước từ hồ Thanh Uyên. Nghe nói người cá trong truyền thuyết tự mình kéo cái bè gỗ gì đó cho Mặc đại nhân, còn cho phép Mặc đại nhân đi qua lãnh địa của bọn họ, Tranh và các chiến sĩ ngoài miệng tuy không nói gì, nhưng trong lòng đều rất kiêu ngạo. Tư tế đại nhân của bọn họ chính là người có thể dẫn dắt mọi người băng qua khu rừng đen đáng sợ, hơn nữa không có một ai chết mà còn toàn bộ trở ra, dọc đường đi còn được tộc Phong – chủ nhân khu rừng đen mở đường giúp. Tộc Trường Sinh, Người Cá, đấy đều là những chủng tộc thần bí mà bộ lạc Nguyên Tế trước kia chưa từng nghe nói, càng chưa bao giờ được tiếp xúc, trước kia, khi chưa rời khỏi bộ lạc Nguyên Tế, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày có thể gặp được những chủng tộc thần bí đó, còn được bọn họ trợ giúp nữa. E là chỉ có Mặc đại nhân được Tổ Thần tự mình truyền thừa mới có thể làm được. Bộ lạc Cửu Nguyên có một tư tế như vậy, rốt cuộc thì bộ lạc ấy có dáng vẻ gì? Cuộc sống về sau của bọn họ sẽ như thế nào? Ngay cả Tranh, tất cả mọi người đều nhịn không được suy nghĩ miên man về cuộc sống trong tương lai, cơ mà, cho dù lúc này bọn họ có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng thực tế quá mức kinh người sau khi bọn họ tới Cửu Nguyên! Nguyên Chiến vừa trở lại, lòng người bất an lập tức bình lặng, nét mặt mọi người xuất hiện ý cười rạng rỡ, ngay cả bữa tối cũng ăn nhiều hơn bình thường không ít. Sau khi ăn xong, lúc Nguyên Chiến đang bàn chuyện với Tranh, thì có một chiến sĩ chạy tới ngồi xổm bên người bọn họ, thấp giọng nói hai câu. “Tất cả đều là nữ?” Tranh hỏi. “Vâng.” “Không có vũ khí?” “Không có.” Tranh nhìn về phía Nguyên Chiến. Nguyên Chiến: “Du tộc?” “Không phải.” Tranh lắc đầu: “Tôi cũng đang muốn nói với cậu, là một bộ tộc dã nhân, bọn tôi không hiểu ngôn ngữ của họ, họ đã đi theo chúng tôi một ngày rồi.” Nguyên Chiến thô tục vạch váy da lên gãi háng, nhướng mày nói: “Cho bọn họ vào, để bọn họ tùy ý chọn các chiến sĩ.” Cô gái thiếu nữ kia dẫn theo gần một trăm người đi sang đây chọn đàn ông. Ngôn ngữ không thông cũng chẳng sao cả, lúc ban ngày các cô đã thấy được sự dũng mãnh của đàn ông bộ lạc này, mà đàn ông dũng mãnh có thể khiến các cô sinh hạ được những đứa trẻ khỏe mạnh. Bộ tộc của họ cần gia tăng dân cư cấp bách, những người đàn ông dũng mạnh này vừa xuất hiện, chính là ân huệ mà Phụ Thần ban cho bọn họ! Khi những cô gái đó tiến vào, khu nghỉ ngơi liền xôn xao một phen. Chúng đàn ông con trai của bộ lạc Nguyên Tế đã được huấn luyện chiến sĩ từ lúc nhỏ, ngay cả lúc này vẫn còn nhớ rõ chức trách của mình, người đang tuần tra dù có ngứa ngáy tâm can cỡ nào, cũng vẫn cố hết sức hoàn thành nhiệm vụ của mình, chẳng qua tình hình khi đổi ca gác có hơi nóng nảy một chút. Phụ nữ của bộ tộc tên Cách Lan Mã này rất cường hãn, có vài chiến sĩ nhìn trúng các cô, nhào tới đè ngã các cô, kết quả liền bị các cô đạp cho một cú văng ra xa. Những người phụ nữ này thật sự đi chọn đàn ông, không chỉ xét đến dáng người cường tráng, các cô còn trực tiếp xốc váy da của các chiến sĩ lên nhìn, nếu các cô không vừa ý kích thước thằng bé giữa hai chân bọn họ, thì sẽ bị loại, có vài người dù đang làm nửa chừng cũng có thể bị các cô vứt bỏ. Nếu các cô vừa mắt người đàn ông nào, thì các cô sẽ trực tiếp đi qua tỏ ý của mình. Mà khi người chiến sĩ đó cự tuyệt, các cô cũng không tức giận, các cô sẽ tiếp tục chọn người khác. Cô gái có dáng người hấp dẫn nhất kia, không có chiến sĩ nào chạm vào cô, tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhận định rằng cô gái này là của các chiến sĩ thủ lĩnh, và cả thủ lĩnh nữa. Mà cô gái kia lúc đi ngang khu nghỉ ngơi cũng không hề dừng lại, hai mắt cô vẫn luôn tìm kiếm ai đó, khi cô nhìn thấy Tranh, lập tức đi về phía anh. Lúc cô đi đến trước mặt Tranh, liền thấy Nguyên Chiến ngồi dưới ánh lửa Hai mắt cô gái sáng rực lên, cô nhìn nhìn Nguyên Chiến, rồi nhìn nhìn Tranh, tựa hồ như đang cảm thấy ai cô cũng không nỡ bỏ. Liệp và đám người Đại Hà phát ra tiếng cười quái dị, thức thời rời đi. Cô gái đi đến giữa hai người, quỳ một chân trên mặt đất, vươn tay, cầm lấy bàn tay Tranh, chậm rãi để lên ngực phải mình. Sau đó, cô lại cầm tay Nguyên Chiến, đặt lên ngực trái mình. Cô gái ôm lấy hai bàn tay to rắn chắc và thô ráp, nhắm mắt lại, thở nhẹ một hơi. Nguyên Chiến cảm nhận được làn da mềm mại dưới lòng bàn tay, có chút không quen. Mùi hương cơ thể đặc thù của thiếu nữ chui vào lỗ mũi hắn, hắn bắt đầu cảm thấy hạ thân mình biến hóa. Ngủ, hay là không ngủ? Hắn đã nghẹn rất lâu rồi. Nhưng… Nguyên Chiến yên lặng thu tay lại, để xua đuổi thứ cảm giác còn trong lòng bàn tay, hắn chùi chùi tay lên váy da thú của mình. Cô gái kinh ngạc mở to mắt, Tranh cũng kỳ quái nhìn về phía hắn. Không cần hả? Nguyên Chiến xoa xoa mũi, hàm hồ nói: “Quy định Cửu Nguyên, một người chỉ có thể có một.” Tranh không nghe rõ, Nguyên Chiến vỗ vỗ vai anh, đứng lên: “Cố gắng một chút, tranh thủ giữ bọn họ lại, Cửu Nguyên đang thiếu phụ nữ.” Cô gái nhìn Nguyên Chiến tránh đi, trong mắt toát ra vẻ luyến tiếc. Người vừa rời khỏi, cô có thể cảm nhận được hắn ta nhất định lợi hại hơn người đàn ông còn lại mà mình chọn, nếu cô có được con của người nọ thì tốt rồi… Cô gái ôm lấy lưng Tranh, thời gian còn dài, tộc Cách Lạp Mã không có chỗ để đi, chi bằng đi theo những người đàn ông cường đại này, an gia ở gần bộ lạc của bọn họ. Nguyên Chiến không dám đi quá xa, lúc này độ cảnh giác của cả đội đã xuống thấp, rất dễ xảy ra chuyện. Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu rên làm lòng hắn cồn cào, hắn trợn mắt nhìn mặt trăng trên trời, hận không thể ngay sáng mai đã trôi qua ba năm. Khi đó Mặc sẽ chịu ngủ với hắn đúng không? Ba năm…! Nguyên Chiến ngồi xổm trên mặt đất, bực dọc chọc mặt đất ra mấy cái lỗ. Hắn xốc váy da lên nhìn nhìn, ba năm, chắc hắn có thể biến chỗ này trở về hình dạng ban đầu đi? Người nào đó đang khổ sở không chọc lỗ nữa, mà vẽ hình trên mặt đất. Cái đầu to to, cái mông tròn tròn, tứ chi chấm đất, mông chổng lên cao, đây là tư tế đại nhân của hắn. Tên to con nào đó áp mặt mình vào cái mông tròn kia, không cần phải nói, đó chắc chắn là hắn! Hắn bắt đầu vô liêm sỉ dùng ngón tay chọt tới chọt lui cái mông tròn. … Nghiêm Mặc trở mình, im lặng mở to hai mắt nhìn bầu trời đêm. Đây là một hòn đảo nhỏ trong hồ, khi sắc trời tối xuống, nhóm người cá liền đưa hắn đến hòn đảo này, để hắn nghỉ ngơi. Đảo không lớn, không có cây cối gì, bên trên đều là cứt chim và vô số trứng cò trứng vịt. Tuy đảo rất an toàn, nhưng không có cây nên không cách nào nhóm lửa, Nghiêm Mặc bất đắc dĩ, đành phải ăn mấy quả trứng sống, nhóm người cá còn đưa cho hắn mấy con cá béo, hắn để lại một con, dùng dao giải phẫu cắt thành lát, rồi chấm tương, tốt xấu gì cũng no cái bụng. Sau khi ăn xong, hắn cuộn da lông lại ngã đầu ngủ khò khò. Nào biết bữa nay làm một giấc mộng tinh, cực kỳ ướt át và nóng bỏng! Vai chính trong mộng tinh là hắn còn chưa tính, nhưng vì sao vai chính còn lại lại là tên gia súc kia? Điều đáng sợ nhất là tên gia súc kia bận một bộ trang phục dạ hội của nữ, cổ áo chữ V khoét sâu, vậy mà hắn chẳng những không thấy kinh khủng, mà còn cảm thấy đối phương thật đẹp, trong mơ hắn cơ hồ là gấp không chờ nổi đè tên gia súc kia xuống lột sạch, sau đó bạch bạch bạch nỗ lực cày cấy cả buổi. Tên gia súc kia bị hắn cày cấy đến gào khóc kêu hu hu, hắn cảm thấy kích thích vô cùng. Vì quá mức kích thích, hắn liền tỉnh lại. Không cần sờ, hắn biết mình mộng tinh rồi. Thân thể này cũng đã đến lúc trưởng thành ha? Vào độ tuổi có thể tìm phụ nữ rồi. Phụ nữ, không tồi, trang phục dạ hội cổ chữ V khoét sâu cũng không tồi, nhưng vì sao lại là tên gia súc kia?!