Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 43
Chiến tranh của vương quốc Obi và vương quốc Sabisand đã duy trì ba ngày, vương quốc Sabisand gặp phải thảm bại mà từ khi kiến quốc tới nay chưa từng có.
Máu tươi của người Sabisand nhuộm đỏ tường thành và mỗi con đường trong thành, người Obi tấn công vương thành, tất cả nam nhân tay cầm vũ khí đều bị giết chết. Lão nhân, nữ nhân và hài tử đều bị tập trung vào một chỗ, tiếng khóc vang lên khắp nơi, đáng mừng là, chỉ cần không phản kháng, họ sẽ không phải lo lắng tính mạng, nếu so ra, các nam nhân không may mắn như thế.
“Máu tanh và giết chóc mới có thể xây dựng trật tự mới.”
Tướng quân Heluin của vương quốc Obi dẫn binh sĩ xông vào vương cung trước tiên, ở ngoài cửa cung, bọn họ gặp phải kháng cự cứng cổ nhất.
Hắc Viêm cưỡi trên lưng chiến mã đen, Osafei không kiên nhẫn dẫm vó, được Hắc Viêm vỗ hai cái ai ủi, cuối cùng yên tĩnh lại.
“Quốc vương Sabisand là người thế nào?” Hắc Viêm tháo mũ xuống, để mặc mái tóc đen dài bị gió thổi, máu tanh và mùi khói lửa trong không khí khiến hắn mê say.
“Bệ hạ, hắn là một người ngoan cố vô cùng.” Một ông già mặc quan phục tể tướng của Sabisand cong lưng đứng bên cạnh, khiêm tốn cúi đầu.
“Ngoan cố sao?” Hắc Viêm nhìn ngọn lửa đột ngột bùng lên trong vương cung, lắc đầu, “Không, ta cho rằng, hắn là một người cương nghị, đáng kính. Chẳng qua, hắn đã trao lòng tin cho người không nên trao.”
Mặt ông già hiện lên chút hổ thẹn, là quý tộc truyền đời có quyền thế nhất trong vương quốc, gia tộc Mill từng có mười hai tể tướng. Ruijin Mill là thần tử hiển hách cả đời được tin tưởng nhất, là thầy của Modi III, phò trợ hai đời quốc vương chấp chính hai mươi năm, trong cung đình Sabisand, được gọi là Ruijin cuồng vọng tự đại.
Hiện tại, tất cả đã thay đổi rồi.
Vương thành Sabisand kiên cố không thể phá đã bị công chiếm, vó ngựa của người Obi đã chằng chéo trong thành, ngàn năm nay, Sabisand chưa từng thảm bại như thế.
Modi III quyết tâm kháng cự tới cùng, cho dù là chết, cũng muốn kéo người Obi cùng xuống địa ngục.
Nhưng phần lớn mọi người đều không nguyện ý đi theo quốc vương của họ. Quyền thế, địa vị, tiền tài, mỹ tửu, quá nhiều thứ khiến họ lưu luyến. Phá hủy là không thể tránh, thất bại đã thành định cục. Kết quả kháng cự tới cùng, là huyết mạch gia tộc bị trảm tận gốc. Con đường duy nhất của họ, chính là quỳ rạp dưới chân quốc vương Obi Hắc Viêm, dùng sự phản bội đáng sỉ nhục nhất, để đầu hàng hắn.
Hắc Viêm nhìn các quý tộc Sabisand quỳ rạp dưới đất, đây chính là vương quốc đối lập với mình, người Sabisand đã chinh chiến nhiều năm?
Đây chính là quan viên và quý tộc đã chấp chưởng vương đình Sabisand?
“Thật đáng buồn.” Người nói không phải Hắc Viêm, mà là một quan viên cung đình Obi theo hắn xuất chinh Sabisand. “Các ngươi đã phản bội quốc vương của mình.”
Các quý tộc không mở miệng tranh biện, ngay cả Ruijin ngang tàng hống hách cũng vậy.
Nếu đã bị ấn dấu kẻ phản bội, thì còn có gì không thể nhẫn nhịn? Thái độ này, chính là câu nói ‘lợn chết không sợ nước sôi’.
Modi III quyết tâm kháng cự tới cùng bị mọi người phản bội, không có một đại thần nào đứng sau lưng hắn, khi một binh sĩ trung thành cuối cùng ngã xuống dưới kiếm của người Obi trước vương cung, hy vọng cuối cùng của Modi III đã bị hủy diệt. Hắn giống như mỗi quân chủ cuối đời khác, đốt cháy vương cung của mình, tặng cho hỏa thần, cũng không muốn để vương cung của mình lại cho người Obi dẫm đạp.
Hắc Viêm không để ý sự ngăn cản của những người khác, bước vào vương cung Sabisand đã bừng bừng ngọn lửa. Trong ngọn lửa nóng rực ngập trời, quốc vương sắp bị ngọn lửa nuốt chửng, trước khi chết đã đưa ra lời nguyền rủa ác độc nhất cho kẻ phản bội hắn: “Người phản bội Sabisand, sau khi chết linh hồn vĩnh viễn không thể an nghỉ, sẽ hóa thành tử linh, bị thế nhân oán hận, sỉ vả, sợ hãi.”
Hắc Viêm đứng đối diện Modi III, ngọn lửa đáng sợ cháy xung quanh hắn, nhưng căn bản không thể tổn thương hắn.
Áo giáp màu đen tuyền được ánh lửa chiếu sáng, giống như ánh sáng thần lưu lại thế gian.
“Ngươi là một vương giả chân chính.” Hắc Viêm nhìn quốc vương Sabisand bị ngọn lửa bao quanh, giơ thanh kiếm vương giả lên, thể hiện kính ý của vương giả đối với Modi III. “Ngươi là kẻ địch đáng tôn kính.”
Quốc vương Sabisand Modi III, trên mặt xuất hiện một nụ cười, trước khi linh hồn bị hỏa thần mang đi, hắn giống như nhìn thấy một con cự long màu đen, mở rộng đôi cánh cực đại của mình, tiếng gầm cao vút vang vọng cả vương cung Sabisand.
Modi III ngã xuống, Hắc Viêm quay người rời khỏi vương cung .
Ngoài cửa cung, người Obi trung thành theo hắn, người Sabisand bị máu và lửa chinh phục, đều ngã dưới chân hắn.
Kỷ nguyên đại lục Quang Minh ngày 26 tháng 11 năm 1138, chiến tranh kéo dài ngàn năm giữa vương quốc Obi và vương quốc Sabisand, đã đặt dấu chấm hết.
Đế vương cuối cùng của Sabisand, Modi III, được tổ chức tang lễ long trọng nhất an táng trong phần mộ hoàng thất, các quý tộc đầu hàng Hắc Viêm, tuy bảo vệ được tính mạng, nhưng lại bị trục xuất khỏi cung đình vĩnh viễn.
Kỷ nguyên đại lục Quang Minh ngày cuối cùng của tháng 11 năm 1138, quốc vương Hắc Viêm của Obi, đội lên vương miện Sabisand tại vương thành Sabisand đã bị chinh phục.
Bắt đầu từ hôm nay, hắn sẽ có quốc thổ khổng lồ nhất đại lục, chiến sĩ dũng mãnh nhất, đất đai phì nhiêu nhất.
Hắn đã sắp trở thành, vương của Obi và Sabisand, vương trong vương.
Tất cả tạm thời đều không có liên quan tới Tống Mặc.
Trước khi vương cung Sabisand trở thành ngọn đuốc, Tống Mặc dẫn người Grilan và đám người Rode ‘tự nguyện’ tuyên thệ hiếu trung với y, trở về quân đội của Saivans.
Chiến lợi phẩm giành được ở Cary, được an bài thỏa đáng ở một nơi ẩn mật, Johnson dẫn theo mấy người Grilan trung thành, cùng hai tu sĩ ở lại đó canh gác, chuẩn bị đợi khi đại quân Obi trở về, lại lấy ra.
Quân đội Saivans sẽ không cùng trở về vương thành Obi với đại quân, thực tế đa số tổng đốc đều lục tục rời khỏi sau khi tham gia điển lễ đăng cơ của quốc vương, trở về lãnh địa của mình, mang theo chiến lợi phẩm lần này, vui vẻ trở về qua năm mới.
Còn về tổng kết sau chiến gì đó, người Obi không có truyền thống này.
Vì thế Tống Mặc mới có gan trở lại, cũng nhất định phải trở lại. Y và thủ hạ của Touro cộng lại cũng mới có năm mươi mấy người, muốn mang nhiều kim tệ và châu báu như thế trở về Grilan xa ngàn dặm, căn bản là chuyện không thể. Bọn họ không phải địa tinh, không cách nào huênh hoang buôn lậu vượt biên.
Còn về Rhys Myers… Tống Mặc chọn bỏ lơ hắn.
Không thể không thừa nhận, có lúc, sự ngưỡng mộ ghen tỵ của nam nhân, cũng rất kinh người.
Nhưng, thái độ làm lơ này không kéo dài được quá lâu, Rhys Myers biết, Tống Mặc cũng biết. Là một lãnh chủ hợp cách và kẻ cướp thành công, có lúc, nhất định phải học thỏa hiệp.
Chỉ là bị bức thỏa hiệp thực sự là chuyện không đáng cao hứng chút nào, giống như lúc ở vương cung Obi bị Hắc Viêm ‘cướp mất’ mấy ngàn kim tệ… còn có tinh linh chạy vào phòng ngủ cướp mất kim tệ của y… quả nhiên, dù có tướng mạo đẹp cỡ nào, cũng không phải là người tốt!
Thế là, thẩm mỹ quan của Tống Mặc trong thoáng chốc đã thăng hoa. Thăng hoa tới khi y thấy một tráng hán mặt đầy thịt, diện mạo dữ tợn đi tới, không khỏi dựng ngón cái lên khen ngợi một câu: “Huynh đài, ngươi thật sự là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn soái khí!”
Đại hán đờ người hai giây, ném chiến lợi phẩm mình đạt được trong chiến dịch Sabisand lần này, trừng mắt tức giận, mũi phì phì, giơ kiếm lên muốn chém Tống Mặc!
Đánh người không đánh mặt, chửi người không chửi khuyết điểm.
Tống Mặc nói xú nam là anh tuấn, tương đương trực tiếp sát muối vào lòng tráng hán, sau đó lại rẩy một lớp tiêu, một lớp hoa tiêu lên, cuối cùng là sát chút bột ớt cho đủ vị, kết quả tuyệt đối là cực tốt!
Tráng hán cực kỳ phẫn nộ.
Mọe, xem hắn thật sự là đầu óc ngu si tứ chi phát triển sao, không nghe ra là đang chế nhạo hắn sao?!
Tống Mặc muốn khóc, y thật sự đang khen hắn, còn thật hơn trân châu nữa!
Tống Mặc bị truy sát chạy vòng quanh quân đội hành tỉnh tây bắc ba vòng, cuối cùng chạy không nổi nữa, mắt thấy sắp bị tráng hán chém thành hai nửa, Rhys Myers đột nhiên từ trời giáng xuống, một cây trường cung màu đen cản thanh kiếm tráng hán, cánh tay vung lên, tráng hán giống như con diều bị gió thổi bay…
Tư thế đó, tuyệt đối là đẹp trai, khốc tàn nhẫn, khiến Tống Mặc lại lần nữa bị đả kích trầm trọng.
Cùng là nam nhân, sao cách biệt lại lớn như thế chứ?
Rhys kéo Tống Mặc lên, ghé vào tai Tống Mặc thấp giọng nói: “Thân ái, tại sao ngươi không khen ta chứ? Nếu những lời này là nói với ta, ta sẽ càng đối đãi ngươi dịu dàng hơn.” Nói xong, nhẹ thổi vào tai Tống Mặc.
Da gà da vịt lập tức nổi đầy người Tống Mặc, tên này, không giở trò lưu manh với y thì sẽ chết sao? Sẽ chết sao?!
Nhưng nhớ tới khẩu súng trường đã được mình cất đi, Tống Mặc siết chặt nắm tay, cắn chặt răng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, tiểu gia nhịn!
Tuy không được chia chiến lợi phẩm của Cary, Saivans cũng thu hoạch phong phú trong vương thành Sabisand. Vương cung bị thiêu rồi, quốc vương chết rồi, nhưng những đại quý tộc kia không phải vẫn còn sao?
Kinh nghiệm cho Saivans biết, những quý tộc truyền đời kế thừa ngàn năm này, ai không giàu chảy mỡ? Tuyệt đối là đối tượng hạ thủ tốt nhất. Hiển nhiên, người thông minh không phải chỉ có mình Saivans.
Thế là, trong mấy ngày ngắn ngủi, phủ đệ quý tộc tại vương thành Saivans gặp phải nhiều lần ‘viếng thăm’, kim tệ và bảo thạch, lương thực, bị từng xe chuyển đi, những lão gia quý tộc tác oai tác quái ngày xưa, chỉ có thể cong lưng mỉm cười đưa những kẻ đến viếng này đi.
Người Obi dám làm thế, tuyệt đối không phải không có nguyên nhân. Nói cho cùng, quốc vương Obi, cũng đã trở thành quốc vương Saivans, đã mang tới lý do tốt cho họ. Hắn không cùng các tướng quân thủ hạ đi thăm viếng quý tộc, biểu đạt mình là người tốt yêu thích hòa bình, mà ở lại trong vương thành tập hợp lãnh chủ các nơi của Sabisand lại, tuyên bố muốn dẫn bọn họ tới thủ đô vương thành Obi để du lịch ba ngày miễn phí, còn về sau khi du lịch chờ đợi họ là đoạn đầu đài, ngồi nhà lao, hay về nhà ăn tết, thì phải xem số lượng kim tệ mà thân nhân của họ đưa tới.
Sau khi Tống Mặc biết hành động của Hắc Viêm, lập tức nói: “Quá bỉ ổi, quá vô sỉ! Thân là quốc vương một nước, sao có thể làm ra chuyện như vậy!”
Nói được một nửa, thì thấy Saivans ngồi đối diện mắt thẳng băng dòm mình chăm chăm, dáng điệu muốn nói lại thôi. “Tổng đốc đại nhân, tại sao ngươi lại nhìn ta như thế?”
“Lẽ nào ngươi không cảm thấy, hành động của bệ hạ, nghe rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc…”
Có thể không quen thuộc sao, Tống Mặc trước kia không phải làm như thế sao?
Khác ở chỗ, Tống Mặc bắt là ‘tranh’, quốc vương bệ hạ thực lực hùng hậu, hắn trực tiếp bắt người.
Thời gian mấy ngày trôi qua rất nhanh, tham gia xong điển lễ đăng cơ ‘đơn giản’ của quốc vương, Tống Mặc và Saivans thương lượng, muốn nhanh chóng lên đường trở về.
Nhiều kim tệ và châu báu như thế, Tống Mặc thực sự không yên tâm. Chỉ có về tới Grilan, y mới có thể hết lo lắng.
Saivans cũng muốn về sớm. Chuyện buôn bán tiểu x thư thực sự quá tốt, giá cũng như Tống Mặc nói, liên tục tăng cao, hiện tại đã tăng tới một ngàn năm trăm đồng kim tệ, nhưng cung không đủ đáp ứng cầu, đơn đặt hàng đã sếp tới tháng ba năm sau. Saivans đã có thể thấy trước cảnh tượng mê người mình đếm tiền tới rút gân rồi.
Tiền đề là, Tống Mặc và những thủ hạ địa tinh của y, có thể bảo đảm chất lượng hàng hóa.
Hai người gần như không hẹn mà nên, ngày thứ hai sau khi điển lễ đăng cơ hoàn tất, Saivans thỉnh ý quốc vương bệ hạ, rồi dẫn quân đội của hành tỉnh tây bắc rời khỏi Sabisand. Cùng rời khỏi còn có tổng đốc của ba hành tỉnh khác, lãnh địa của họ đều ở biên cảnh vương quốc Obi, sớm về, có thể tránh khỏi thời tiết tệ nhất của hàn đông.
Hắc Viêm cưỡi trên lưng chiến mã Osafei, nhìn quân đội của bốn tổng đốc đi xa. Trước khi đi, tất cả quân đội đều tiếp nhận quốc vương kiểm duyệt. Khi quân đội của hành tỉnh tây bắc đi qua, chân mày Hắc Viêm rõ ràng nhíu lại, Osafei tựa hồ cũng trở nên nóng nảy.
Hắc Viêm vỗ Osafei.
Không ngờ là hành tỉnh tây bắc? Không, Saivans không dám làm ra chuyện này, che giấu ma tộc, sẽ chịu hình phạt nghiêm khắc nhất, vậy thì, là ai? Hắc Viêm muốn tìm cái tên ma tộc khiến người chán ghét kia trốn ở đâu. Sau đó, hắn nhìn thấy Tống Mặc.
Một nhân loại dám ôm đùi hắn, đòi kim tệ với hắn.
Đôi mắt vàng của quốc vương, chậm rãi híp lại, là y sao?
Lúc này, khí tức ma tộc đó lại biến mất một cách thần kỳ, ánh mắt Hắc Viêm nhìn Tống Mặc trở nên càng thêm phức tạp.
Rhys đi bên cạnh Tống Mặc, kéo rèm mũ trùm, đôi môi đỏ tươi cong lên độ cong mê hoặc. Thì ra, thật sự là rồng, nhưng, cho dù là rồng, cũng không thể cướp đồ của hắn.
Tống Mặc tự nhiên cũng nhìn thấy Hắc Viêm, cảm giác bị một con rồng nhìn chằm chằm, thực sự không tốt đẹp gì. Quay sang nhe răng nhìn Hắc Viêm, tiểu gia hiện tại tâm tình tốt, không tính toán với ngươi!
Nguồn :
Chỉ là Tống Mặc đang vui vẻ đợi về nhà đếm tiền, không hề biết, trong nhà còn có một kinh hỉ lớn hơn đang chờ đợi y.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
127 chương
8 chương
24 chương