Khi Morri gặp lại Tống Mặc, thái độ càng thêm cung kính, nói chuyện cũng trở nên cẩn thận. Tống Mặc phát giác được sự biến hóa của Morri, nụ cười càng sâu. “Đội trưởng đại nhân đồng ý rồi? Rất tốt.” Tống Mặc kéo ngăn tủ, đặt túi kim tệ nhỏ lên bàn. Morri không chút do dự cầm lấy, hắn biết hậu quả nhận những kim tệ này, nhưng hắn không muốn chết, chỉ có người trước mắt, có thể cho hắn sống. Tống Mặc thỏa mãn gật đầu. “Ba ngày.” Tống Mặc đưa ba ngón tay ra, “Ta hy vọng ba ngày sau, có thể gặp bản thân đội trưởng Saivans tại đây.” “Tôi biết rồi, lãnh chủ đại nhân.” Morri mang kim tệ Tống Mặc cho hắn đi khỏi, Tống Mặc đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng, siết chặt nắm tay thật lâu không nói. Lão John đi tới sau Tống Mặc, hỏi: “Lãnh chủ đại nhân, ngài sao vậy?” Lẽ nào đã hối hận đưa kim tệ? Nếu không thì bảo Johnson cướp lại, tùy tùng đó còn chưa đi xa… “Quản gia…” “Vâng?” Tống Mặc đột nhiên quay người, kéo tay lão John, kích động nói: “Ba ngày, chỉ cần đợi ba ngày nữa thôi! Cửa lớn của hành tỉnh tây bắc sẽ mở rộng cho chúng ta! Lương thực, kim tệ, quần áo, tất cả, đều sẽ có hết!” Nhìn Tống Mặc miệng sắp kéo tới mang tai, mồ hôi lạnh của lão John tuôn rào rào. Cửa lớn của hành tỉnh tây bắc, mở rộng với bọn họ sao? “Lãnh chủ đại nhân, chắc không phải ngài muốn đánh cướp hành tỉnh tây bắc chứ?” Như vậy quả thật chính là đi gặp kim cương, muốn rụng hết răng à. “Quản gia, ta bội phục dũng khí và sức tưởng tượng của ông!” Tống Mặc thu lại vẻ kích động, trở nên nghiêm túc, “Nhưng, suy nghĩ vì an toàn sinh mạng của chúng ta, ngang nhiên đánh cướp hành tỉnh tây bắc, suy nghĩ không thực tế này, không thể có.” Lão John nghẹn một chút, trợn trừng mắt, sao lại trở thành suy nghĩ của ông chứ? “Đương nhiên, kẻ cướp không muốn giết dê béo thì không phải kẻ cướp. Nhưng giết thế nào, thì phải chuẩn bị kỹ.” Tống Mặc híp mắt, “Có lúc, lưỡi dao đỏ không nhất định là cách tốt nhất. Lợi ích, mới là phương pháp hữu hiệu nhất để cho con dê vào tròng. Lọt bẫy rồi, siết chặt, thì đừng mơ còn có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta!” “…” “Hiểu rõ chưa?” “Hiểu rồi.” “Rất tốt.” “Lãnh chủ đại nhân.” “Cái gì?” “Có thể… thả tay tôi ra trước không?” “…” “Tuy ngài là chủ thuê của tôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chịu đựng ngài quấy rối tình dục.” “Quản gia.” “Ừ?” “Ta có thể đánh ông không?” “Vậy cũng phải buông tay tôi ra trước!” “…” Ba ngày sau, Saivans như hẹn mà tới. Khi hắn xuống xe ngựa, Tống Mặc xém chút không nhận ra hắn. Râu trên mặt được tu sửa vô cùng kỹ lưỡng, mái tóc sáng bóng như bôi mỡ heo, trên người mặc áo trùm màu đen, dưới áo trùm là áo ngoài được làm bằng tơ lụa quý giá, giày dưới chân cũng được lau láng cóng. Sau xe ngựa là một đội kỵ binh, y giáp sáng choang, uy phong lẫm lẫm. Đây không phải đãi ngộ mà đội trưởng kỵ sĩ nên có. Hơn nữa, hắn không chút cố kỵ xuất hiện ở Grilan… Chỉ ba ngày mà thôi, đã biến hóa to lớn như vậy sao? Tống Mặc chớp chớp mắt, xem ra, sau khi cục trưởng cảnh sát tiêu diệt nhà chủ tịch tỉnh, đã thành công thượng vị rồi. Kết quả này, tốc độ này, Saivans trên chín mươi lăm phần trăm là có người trong triều, chẳng lẽ cũng là quan N đại? “Xin chào, đội trưởng đại nhân.” “Xin chào.” Saivans ngừng một lát, nói: “Hiện tại ta đã không còn là đội trưởng đội tuần tra kỵ binh nữa.” “Âm mưu bại lộ bị truất phế rồi?” “…” “Đùa thôi.” Tống Mặc cười nói, “Nếu ta đoán không sai, đứng trước mặt ta, đã là tổng đốc đại nhân tân nhậm của hành tỉnh tây bắc.” Saivans gật đầu, biểu hiện như không có chuyện gì, tựa hồ không cảm thấy đây là chuyện lớn lao gì. Nhưng Tống Mặc không nghĩ thế, thăng quan phát tài bà xã chết, tuyệt đối đều là chuyện tốt đẹp mà các nam nhân đều trông mong trong đời! Tên này không vui mới lạ. Tống Mặc quyết định để tổng đốc Saivans nhận thức rõ một chút, mặt tơ lụa ra tạo dáng trước mặt kẻ cướp, thì giống như con dê béo ra trước mặt kẻ mổ thịt lắc lư, không phải muốn được mổ, thì chính là muốn được mổ. Nhưng, trước khi hạ đao, nên an ủi dê béo một chút, là rất cần thiết. “Ta tin rằng, quốc vương bệ hạ của Obi rất nhanh sẽ phát hiện, lệnh nhận chức này của hắn, anh minh bậc nào.” Là người đều thích nghe lời ngọt, Saivans cũng không ngoại lệ. Lại thêm trong tay Tống Mặc có thứ hắn muốn, tất cả không vui đều tạm thời ném ra sau đầu. Thấy Saivans không giấu nổi nụ cười, lời nói ngọt của Tống Mặc liên tục nhảy nhót đi thật xa, nhảy tới mức Saivans đã sắp làm dáng không nổi. “Chúng ta vẫn nên bàn chính sự thôi.” Do đó có thể thấy, da mặt của Saivans không đủ dày, rõ ràng cần rèn luyện. “Được, tổng đốc đại nhân.” Tống Mặc vẻ mặt tự nhiên, giống như người vừa vỗ mông ngựa của Saivans, căn bản không phải là y. Cửa phòng khách đóng lại, lần này, ngay cả lão John cũng không được lưu lại. Hộ vệ Saivans mang tới và tùy tùng của Tống Mặc đều canh ngoài cửa, ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào. Rất nhanh, trong phòng truyền ra tiếng tranh cãi, tiếng vỗ bàn, tiếng đập ghế, nghe kỹ, còn có tiếng tuốt kiếm ra khỏi vỏ và tiếng nỏ bắn tên. Người ngoài cửa nghe tới run sợ, rất lo lắng người bên trong một lời không hợp sẽ đánh nhau. Luận thân thủ khẳng định là tổng đốc đại nhân chiếm ưu thế, so vũ khí và gian xảo, thì lại là lãnh chủ đại nhân có phần thắng hơn. Đột nhiên, âm thanh biến mất. Mấy phút sau, lại là một hồi leng keng. Hộ vệ và tùy tùng đều nghiêm lệnh canh trước cửa, không dám đi vào, bọn họ cũng chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ, muốn dùng ánh mắt bắn xuyên cửa. Sau ba tiếng đồng hồ kéo dài, cửa phòng khách cuối cùng cũng mở ra, Saivans và Tống Mặc trước sau ra ngoài. Nhìn từ vẻ mặt, hai người đều rất cao hứng, Saivans thật chí còn chủ động đưa tay cho Tống Mặc, dưới tình huống khóe miệng Tống Mặc co giật, hôn mu bàn tay y. “Hợp tác vui vẻ, lãnh chủ đại nhân.” “Như nhau như nhau, tổng đốc đại nhân.” Hai người đều mang ý xấu lại ôm vai như bạn bè thân thiết, cười ha ha. Nhưng bất luận nghe thế nào, trong tiếng cười này, đều có hàm chứa sát khí. Cho dù tổng đốc và lãnh chủ đều muốn diệt đối phương, nhưng cũng không trở ngại tới hợp tác của họ. Hẹn định trên miệng không đáng tin, Tống Mặc và Saivans bí mật ký một hiệp ước dài tới năm trang, sau đó lại lục tục ký ba hiệp nghị bổ sung. Nội dung hệp ước chỉ có hai người họ biết, nhưng hiệp ước này, sẽ có tác dụng rất quan trọng trong sự phát triển của Grilan và hành tỉnh tây bắc về sau, thậm chí ảnh hưởng tới vương quốc Obi và cả đại lục Quang Minh. Việc này thì có thể nhìn ra khi sau này trên hiệp nghị bổ sung và bản sao hiệp ước được công khai, đều có đóng thêm ấn chương của Hắc Viêm và lão Julien. Nhưng, lão Julien thuần túy là góp đủ số. Dù sao quốc vương Obi không thể nào cùng một lãnh chủ nước láng giềng ký hiệp nghị. Tống Mặc và Saivans hiện tại không biết những chuyện này. Tống Mặc cần vật liệu dân sinh rẻ tốt, Saivans cần vũ khí uy lực lớn có thể cho hắn thăng quan phát tài, sau một trận tranh nghị nho nhỏ, hai người gần như vỗ tay hợp tác. Khế ước này, cũng thúc đẩy hai nghề nghiệp ‘tiền’ đồ sáng lạn sinh ra trên đại lục: Buôn lậu và buôn vũ khí. Người đặt móng nghề nghiệp, Tống Mặc Grilan và Saivans Ladlon. Sau khi ký khế ước, Saivans yêu cầu Tống Mặc làm ra thành phẩm công thành. Chỉ có nhìn thấy thành phẩm, hắn mới xác định vũ khí công thành này có thật sự uy lực như Tống Mặc hình dung không. “Ta không muốn lãng phí thời gian để nghiên cứu những bức vẽ này, ta chỉ muốn nhìn thấy kết quả.” “Không vấn đề!” Tống Mặc vỗ ngực bảo đảm. So với chính khách hợp cách, Saivans quả nhiên vẫn giống quân nhân hơn. Nếu là Panvi, đánh chết Tống Mặc cũng sẽ không hợp tác như thế với hắn. Đến lúc đó dừng nói mổ thịt dê béo, tính ra mình sẽ bị xem thành dê béo. Cho nên nói, Saivans tiêu diệt Panvi, thực sự là diệt thật tốt. Đưa Saivans đi, Tống Mặc tìm tới địa tinh, thăm hỏi tình huống các chu nho. Khi y biết các chu nho đã bắt đầu quen cuộc sống tại phủ lãnh chủ, hơn nữa đáp ứng làm việc cho y, lập tức bảo Joybis dẫn thủ lĩnh chu nho tới. Sau khi đàm chuyện với lão chu nho, Tống Mặc bày hình vẽ Mauser 98 đã chuẩn bị tốt lên bàn, mấy người Ed có thể không hiểu những bức vẽ này, nhưng các chu nho thì có thể. Lão chu nho tỉ mỉ nhìn một chút, biểu thị với Tống Mặc họ có thể làm. “Thật sao?” “Thật.” Lão chu nho ngồi đối diện Tống Mặc, sờ sờ cái đầu trọc lóc, đã không còn tràn đầy cảnh giác với Tống Mặc như khi mới tới Grilan nữa. Tống Mặc cho họ ăn mặc, cho họ nơi ở, không còn nhốt họ lại, còn hứa rằng con cháu của họ đều có thể sinh sống tại Grilan, được bảo vệ, cái giá là họ cần phải làm việc cho y, hơn nữa giữ bí mật nội dung công việc. Các chu nho đáp ứng rất nhanh chóng. Đối với các chu nho mà nói, đây là một khế ước rõ ràng, tuyệt đối đáng tin hơn là Tống Mặc bày ra vẻ mặt thánh mẫu hư tình giả ý. “Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí.” Câu này, không chỉ thông dụng ở xã hội con người. “Cần bao nhiêu thời gian?” “Hai ngày sau có thể làm ra cho ngài.” Nguồn : Lão chu nho bảo đảm sắt son, Tống Mặc vui mừng, gần như nằm mơ cũng có thể cười ra tiếng. Nhưng khi thấy thành phẩm các chu nho làm ra, Tống Mặc cười không nổi nữa. Mauser 98 trước mắt, quả thật làm không sai lệch với hình vẽ của y. Mỗi một bộ phận đều trải qua chạm trổ công phu, kích thước không thành vấn đề, ngay cả trọng lượng cũng đo lường chuẩn xác. Nhưng, vẫn còn một vấn đề lớn, vấn đề vô cùng nghiêm trọng. “Gỗ?” “Gỗ.” Lão chu nho lại lấy ra một viên đá đã mài vô cùng bóng loáng, đặt vào hộp đạn. Súng gỗ? Đạn đá? “Lãnh chủ đại nhân, ngài có thể bắn thử một chút, hoàn toàn không có vấn đề.” Tống Mặc ngây ngốc giơ súng lên, bóp cò, một tiếng ‘đùng’, đá bắn khỏi họng súng, rơi xuống chỗ cách hai mét. “Thế nào?” Lão chu nho ưỡn ngực, ông rất tự tin với cây súng mình làm ra này. Vũ khí khéo léo như thế, vừa hay có thể kiểm nghiệm tay nghề của các chu nho. Tống Mặc chớp chớp mắt, không có thuốc súng, đá này làm sao mà bắn ra được? “Ta đã thêm vào vài phụ kiện nhỏ trong cây súng này.” Tống Mặc nhìn khẩu gỗ 98 trong tay, rồi ngó viên đạn đá dưới đất, lại nhìn lão chu nho vẻ mặt tự hào, đột nhiên có xúc động phát cuồng. Súng trường bằng gỗ?! Viên đạn bằng dá?! Còn không cần thuốc súng?! Y nên cảm thán đầu óc của chu nho quả thật không hề bình thường, hay nên mổ đầu họ ra xem thử bên trong rốt cuộc chứa cái gì? Nhưng, y có phải nên cảm thấy may mắn, lão chu nho này làm ra không phải là súng nước không? “Lãnh chủ đại nhân, trên thực tế, nếu không phải vật liệu không đúng, tôi có thể dùng nước thay thế đá, có thể tiết kiệm thời gian mài đá…” Quả nhiên là sợ cái gì tới cái đó, đối với thông minh tài trí của chu nho, Tống Mặc phải bái phục, triệt để bái phục. Trừ nó ra, y chỉ có một suy nghĩ, nấu chín địa tinh đã tiến cử chu nho ình!