Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân

Chương 62 : Nhà kho

” Ở đây sao? “. Lạc Tang quay đầu lại nhìn vào cái giường kia, cuối cùng đã hiểu rõ vì sao Phỉ Lợi Phổ lại muốn chuyển cái giường đó tới đây. ” Ừ, ở tại đây “. Mục Mộc nhấn mạnh, hắn đã suy xét một cách rõ ràng: ” Tôi đã không còn là bạn lữ của anh nên anh không có nghĩa vụ phải nuôi tôi mà tôi cũng không muốn để ba người nuôi mình. Anh hãy yên tâm, tôi cũng đã khai khẩn được một ít đất, ngày mai sẽ bắt đầu gieo trồng, rồi đi lên núi hái một ít trái cây, tìm một ít trứng chim là có thể sống qua ngày “. Lạc Tang nhíu mày, y định lên tiếng thì liền nghe thấy giọng nói của Hạ Nhĩ truyền tới: ” Không cần phải như vậy, nếu như cậu không có chỗ ở thì có thể tới chỗ của tôi và Phỉ Lợi Phổ mà ở “. Mục Mộc và Lạc Tang đều quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Nhĩ hét lên với Phỉ Lợi Phổ đang ở trong ruộng: ” Phỉ Lợi Phổ, lại đây! “. Phỉ Lợi Phổ đang cắt bắp bằng lưỡi liềm liền đứng thẳng người lên, sau đó cầm theo lưỡi liềm vui vẻ chạy tới, dáng vẻ có chút chân chó, có vẻ như tâm tình rất tốt. Chờ Phỉ Lợi Phổ chạy tới đây, Hạ Nhĩ kéo anh ta qua đứng ở bên cạnh mình, rất bình tĩnh thông báo với hai người: ” Chúng tôi đã kết bạn rồi, tôi sẽ chuyển tới ở chung với Phỉ Lợi Phổ “. Mục Mộc và Lạc Tang đều sững sờ cả người, tiếp đó hai người liền nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này quá đột ngột và ngoài sức tưởng tượng, có thể so sánh với truyện nghìn lẻ một đêm. ” Cái quái gì vậy? “. Mục Mộc từ trên người Lạc Tang vọt xuống dưới, bởi vì hai chân bủn rủn nên phải đứng dựa vào Lạc Tang, hắn cau mày nhìn về phía Phỉ Lợi Phổ: ” Làm sao hai người lại đến với nhau vậy? “. Phỉ Lợi Phổ cúi đầu không nói lời nào, dùng chân chà chà bùn trên mặt đất, chuyện mình cường bạo Hạ Nhĩ là không thể nói ra được, Hạ Nhĩ vội trả lời thay anh ta: ” Chúng tôi cảm thấy rất hợp với nhau nên liền ở bên nhau thôi “. Rất hợp? Một người thì là tù trưởng có gia thế, có địa vị có thực lực và có tướng mạo còn một người thì lại là thú nhân không có gia thế, không địa vị, không thực lực và không có tướng mạo, bất kể nhìn như thế nào cũng không thể nào tương xứng với nhau đi? Bởi vì quá kỳ quái nên Mục Mộc mới hoài nghi, hơn nữa hắn cũng không có cảm tình gì với Hạ Nhĩ, liền cảm thấy dường như chuyện anh ta và Phỉ Lợi Phổ kết bạn có ẩn dấu một âm mưu nào đó, vì thế nghiêm mặt hỏi Phỉ Lợi Phổ: ” Phỉ Lợi Phổ, anh bằng lòng? “. Phỉ Lợi Phổ hơi nhăn nhó, qua một hồi lâu mới thấp giọng trả lời: ” Anh ấy muốn tôi… “. ” Anh ta muốn thì anh liền đồng ý à? “. Mục Mộc muốn mắt trợn trắng. ” Đồng ý… “. Phỉ Lợi Phổ còn thành thật đáp lại, mặc kệ Hạ Nhĩ có mục đích hay không, anh ta đều muốn nếm thử cảm giác cùng người kết bạn. Kỳ thực xem như không phải là Hạ Nhĩ mà đổi lại là một thú nhân khác thì Phỉ Lợi Phổ cũng sẽ đồng ý vì anh ta đã quá tịch mịch rồi. Mục Mộc không thể nói được gì nữa, hắn cảm giác có hỏi Phỉ Lợi Phổ thêm nữa thì cũng vô dụng mà thôi, vì vậy liền nắm lấy cổ áo của Hạ Nhĩ mang theo khí thế hung hăng lôi hắn ta vào trong nhà kho, ngay trước mặt Lạc Tang và Phỉ Lợi Phổ mà đóng cửa lại, sau đó âm trầm ép hỏi Hạ Nhĩ: ” Anh có mục đích gì? “. Phỉ Lợi Phổ người này vô cùng thành thật, Mục Mộc sợ anh ta bị Hạ Nhĩ đùa bỡn hoặc là lợi dụng. ” Tôi có thể có mục đích gì chứ? “. Hạ Nhĩ nói thật: ” Cùng anh ấy kết bạn là sau khi tôi đã suy xét một cách nghiêm túc và kỹ càng mới có quyết định này, cậu không nên suy nghĩ quá nhiều “. Hạ Nhĩ nói xong liền bồi thêm một câu: ” Lại nói tôi lợi dụng được gì ở Phỉ Lợi Phổ chứ? “. Mục Mộc bị Hạ Nhĩ hỏi thì cảm thấy cũng đúng, trên người Phỉ Lợi Phổ cũng không có gì để khiến cho người khác phải lợi dụng cả, anh ta so với Hạ Nhĩ thì kém nhiều lắm. Mục Mộc vẫn cảm thấy quái lạ, hắn không yên lòng nên truy hỏi: ” Vậy anh thích Phỉ Lợi Phổ sao? “. Hạ Nhĩ suy nghĩ một chút, đáp lại bằng một câu: ” Cũng có thể “. ” Cũng có thể? “. Mục Mộc không hài lòng: ” Cái gì là cũng có thể? Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu “. ” Nếu như bắt buộc phải nói thì là thích đi “. Ít nhất là cảm giác khi mình hôn Phỉ Lợi Phổ củng không tệ lắm còn có lần trước hai người làm cũng rất thoải mái. Hạ Nhĩ quá mức nghiêm chỉnh nên anh cảm thấy mình và Phỉ Lợi Phổ đã làm ra chuyện như vậy rồi thì nên cùng y kết bạn, lương tâm của anh không cho phép mình bỏ qua chuyện hai người đã có quan hệ thân mật được, cũng làm cho anh không có cách nào lại đi tìm giống cái vì luôn cảm thấy làm như vậy là có lỗi với chính mình đồng thời cũng có lỗi với Phỉ Lợi Phổ, càng có lỗi với giống cái đó. Cho nên kết bạn, là lựa chọn tốt nhất. Mục Mộc bình tĩnh nhìn Hạ Nhĩ, bởi vì thực sự không tìm ra được lý do chứng minh Hạ Nhĩ trêu đùa Phỉ Lợi Phổ, cho nên đành lựa chọn tạm thời tin tưởng hắn ta là thật sự coi trọng Phỉ Lợi Phổ nhưng dù là như vậy thì hắn vẫn dùng giọng điệu hung ác cảnh cáo Hạ Nhĩ: ” Nếu để cho tôi phát hiện ra anh và Phỉ Lợi Phổ kết bạn là có mục đích không trong sạch thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu “. Hạ Nhĩ cảm thấy có hơi kinh ngạc: ” Tôi thật không ngờ cậu lại rất quan tâm đến Phỉ Lợi Phổ “. Mục Mộc dùng ánh mắt hung dữ trừng Hạ Nhĩ một cái, không nói gì, mở cửa đi ra ngoài nhà kho. Một khi được Mục Mộc đặt ở trong lòng thì Mục Mộc sẽ đối đãi thật tốt với người đó, cứ việc không rõ ràng là tốt, chỉ tiếc có rất ít người có thể được Mục Mộc đối đãi tốt, đại đa số người khi đang chinh phục hắn đều bị xấu tính và lạnh lùng của hắn đánh lui hết, mà Lạc Tang và Phỉ Lợi Phổ là hai người tiếp tục kiên trì đi tới nên đã thành công tiến tới gần Mục Mộc. Mục Mộc ra khỏi nhà kho sau đó đi cùng Phỉ Lợi Phổ ra ruộng để đào khoai lang, Phỉ Lợi Phổ đang nướng khoai lang ở nơi đó, bởi vì mặt đất có chút ẩm ướt nên Mục Mộc ngồi xổm dùng que củi khều khoai lang trong đống lửa ra, sau đó dùng dày lá cây bao bọc rồi hỏi Lạc Tang: ” Anh ăn không? “. Lạc Tang lắc đầu, hỏi Mục Mộc: ” Em định ở trong nhà kho này sao? “. ” Ừm “. Mục Mộc gật đầu, dùng móng tay cẩn thận bóc vỏ khoai lang. Lạc Tang biết rõ nếu như y cưỡng ép mang Mục Mộc về thì chỉ có thể chọc cho hắn tức giận lên thôi, chỉ phải nói: ” Vậy anh trước trở về nhà một chuyến, thay thuốc xong lại tới đây cùng em, em phải cẩn thận, nơi này là bên ngoài bộ lạc nên có dã thú hay qua lại “. Mục Mộc nghe thấy thế thì có chút khẩn trương, hắn đã không nghĩ tới việc này nhưng vẫn kiên trì: ” Yên tâm, tôi sẽ chú ý “. Lạc Tang gật đầu, liền quay người rời đi, Mục Mộc nghĩ tới điều gì nên vội vã gọi y lại: ” Lạc Tang, sau khi trở về thì nói cha anh đưa thuốc sẩy thai cho tôi “. Ánh mắt của Lạc Tang buồn bã, gật đầu một cái. Hạ Nhĩ không kiêng ăn giống như Lạc Tang, chỉ ăn thịt không ăn chay nên liền cầm lấy khoai lang do Phỉ Lợi Phổ đưa tới rồi trực tiếp há miệng ăn luôn, ngay cả vỏ cũng không thèm lột ra, chờ Lạc Tang đi khỏi, Hạ Nhĩ mới nói với Mục Mộc: ” Cậu thích Lạc Tang phải không? Vì sao còn muốn cùng y giải trừ quan hệ bạn lữ chứ? “. Hạ Nhĩ không hiểu, nhìn tình trạng bây giờ của Mục Mộc và Lạc Tang, không khác gì với kết bạn cả, chỉ có điều đã không còn danh nghĩa bạn lữ mà thôi. Mục Mộc cắn một miếng khoai lang, lười giải thích với Hạ Nhĩ, vì hắn không muốn để cho Hạ Nhĩ biết được quá nhiều. Nếu như hắn thật sự có thể quay về trái đất thì hắn hi vọng Lạc Tang có thể tìm được người bạn lữ khác, có thể là Hi Nhĩ hoặc cũng có thể là những người khác, dẫu vậy Mục Mộc vẫn nghiêng về Hi Nhĩ, tuy rằng hắn không thích cậu ta nhưng nói một cách khách quan thì Hi Nhĩ là người có thể mang đến hạnh phúc cho Lạc Tang nhất. Tại thời điểm hắn đã quyết định buông bỏ Lạc Tang để quay về trái đất, làm sao lại có thể bắt y vì mình mà độc thân cả đời được? Như vậy là quá không công bằng đồng thời cũng quá tàn nhẫn với Lạc Tang rồi, cho nên vẫn cần phải giải trừ quan hệ bạn lữ thì tốt hơn, như vậy sau đó nếu Lạc Tang lại tìm bạn lữ khác thì áp lực tâm lý sẽ không còn nhiều nữa, mọi người trong bộ lạc cũng sẽ không nói gì y nữa. Về phần hắn, sau khi quay về trái đất thì có lẽ sẽ sống cô đơn cả đời, không thể quan hệ với phụ nữ mà đàn ông cũng sẽ không thể tiếp nhận được. Bởi vì là Lạc Tang nên hắn mới chấp nhận làm gay. Hạ Nhĩ thấy Mục Mộc không để ý tới mình, liền thức thời không có hỏi nữa, anh và Phỉ Lợi Phổ vẫn luôn đợi đến lúc Lạc Tang trở về thì mới rời đi. Tuy rằng Hạ Nhĩ không đồng ý để Mục Mộc ở chỗ này nhưng người ta cứ khăng khăng một mực nên anh cũng không thể làm gì được, cũng may là có Lạc Tang chăm sóc hắn. Băng vải ở trên mặt Lạc Tang đã được đổi mới, lại vì không thể biến thành hình thú cho nên y vác theo một túi đồ to, bên trong đều là đồ dùng hằng ngày của Mục Mộc, còn về phần thuốc sẩy thai mà Mục Mộc mong muốn… ” Cha anh không chịu kê đơn “. Lạc Tang vác gói đồ vào trong nhà kho, sau đó lấy từng món đồ dùng của Mục Mộc đều để lên kệ: ” Cha nói mình là ông của đứa bé này nên không xuống tay được, bảo chúng ta đi tìm thầy thuốc khác “. Mục Mộc nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Hai người ở trong nhà kho trải qua đêm đầu tiên, bởi vì cái giường mà Phỉ Lợi Phổ khiêng tới khá là nhỏ nên hai người ngủ có hơi chật chội, nhất định phải ôm lẫn nhau mới được, cũng may thời điểm hai người ngủ chung thì Lạc Tang luôn có thói quen ôm Mục Mộc nên ngủ rất dễ dàng. Lạc Tang là uống thuốc rồi mới tới, hơn nữa trong cơ thể y vẫn chưa thanh lọc hết chất độc nên rất nhanh liền ngủ say còn Mục Mộc thì ở trong bóng tối mở to mắt nhìn y, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang băng bó bằng băng vải mà ngẩn người, sau đó lặng lẽ lại gần hôn lên môi Lạc Tang một cái, lại cách băng gạc mà hôn rất nhẹ lên mắt trái Lạc Tang một cái, lúc này mới ngủ thiếp đi. Hôm sau, Mục Mộc thức dậy thì thấy Lạc Tang vẫn còn đang ngủ nhưng lúc này đã là buổi trưa. Quả nhiên chấn thương rất nghiêm trọng? Mục Mộc có chút lo lắng nên đặt tay lên trán của Lạc Tang, nhiệt độ bình thường, vì thế liền yên tâm hơn một chút, nghĩ là Lạc Tang đang ngủ không biết nên chủ động ôm hông của y, lẳng lặng nằm ở bên cạnh y, định chờ Lạc Tang tỉnh dậy thì sẽ cùng y rời giường. Cảm giác ôm Lạc Tang như thế này thật là tốt đẹp, khiến hắn cảm thấy thật sự hạnh phúc. Mục Mộc đợi đến nửa giờ thì Lạc Tang mới dần dần tỉnh lại, Mục Mộc thản nhiên rút hai tay đang ôm Lạc Tang về, nhìn Lạc Tang có chút mơ hồ chớp mắt. Tròng mắt màu vàng sẫm thâm trầm, đẹp như hổ phách, nhưng đáng tiếc chỉ còn lại có một con. Mục Mộc nhất thời cảm thấy khó chịu, không nhịn được nâng người lên hôn vào mắt phải của Lạc Tang một cái, Lạc Tang liền sững sờ, sau đó giương môi mỉm cười, nâng cằm lên hôn chóp mũi Mục Mộc một cái, sau đó là môi. Nụ hôn triền miên, Lạc Tang muốn đưa đầu lưỡi vào trong miệng Mục Mộc mà Mục Mộc thì do dự một giây liền hé miệng ra, còn chủ động dùng đầu lưỡi đụng vào đầu lưỡi của Lạc Tang, hôn trúc trắc lại nỗ lực đáp lại. Mới vừa ngủ dậy vậy mà Lạc Tang đã cứng rồi. Mục Mộc rời khỏi người Lạc Tang, dùng mu bàn tay lau chùi đôi môi ẩm ướt, làm ra vẻ không biết gì. Hoa cúc nhỏ của hắn còn khó chịu lắm, ít nhất… Đợi đến ngày mai. Không ổn, hình như nghĩ cho Lạc Tang càng lúc càng nhiều. Mục Mộc nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài, lưu lại không gian riêng tư cho Lạc Tang dùng tay giải quyết dục vọng của mình, Phỉ Lợi Phổ đã làm việc ở trong ruộng từ sớm, nhìn thấy Mục Mộc đi ra liền nhếch miệng nở nụ cười với hắn, sau đó cúi đầu tiếp tục thu hoạch rau. Mục Mộc vốn định gieo hạt giống vào ngày hôm nay, cứ ăn rau dưa của Phỉ Lợi Phổ thì cũng không được hay lắm nhưng hắn nghĩ tới vật nhỏ ở trong bụng còn chưa giải quyết được, liền quyết định trước mắt nên xử lý việc này. Việc này không thể kéo dài được, càng kéo dài thì càng khó làm.