Dị Giới Thú Y
Chương 121 : Ép hôn?
Từ sau khi chiến trannh giữa Khải Tát và Lôi Tư kết thúc, đến giờ đã được nửa tháng rồi. Trong nửa tháng này có ba tin tức làm chấn động toàn đại lục.
Thứ nhất, niềm tự hào của các Tế Tự đại lục, Tế Tự thượng cổ cấp chín, Hữu thừa tướng của Khải Tát Phất Lạp Địch Nặc điện hạ bị mắc vào cuộc chiến của hai cao thủ Bố Lãng và Phất La Đa đồng thời đã biến mất bởi Thượng cổ thần kỹ.
Tin thứ hai còn kinh hoàng hơn tin đầu tiên. Tuy không chính thức được thừa nhận, nhưng trên đại lục những nhân vật có máu mặt một chút đều biết, gần như đúng vào lúc Sở Thiên biến mất, hầu như tất cả các Tế Tự tên Phất Lạp Địch Nặc đều bị truy sát.
Tin thứ ba có sau tin thứ hai không lâu, đế quốc Khải Tát, A Cổ Lạp Sơn, Hồng Nguyệt Thành và vương quốc ma pháp Ai Nhĩ Sâm đã liên thủ thông cáo với các nước rằng, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ mà chết ở nước nào thì nước đó không cần thiết phải tồn tại nữa.
Nhất thời, vị trí và sự sống chết của Sở Thiên đã trở thành câu hỏi lớn nhất trên toàn đại lục. Có điều bây giờ Sở đại thiếu gia không có thời gian quan tâm mấy cái đấy, có một lão già ngoan cố đang dạy bảo hắn. Vì việc Lạc Khắc thành lập binh đoàn làm thuê đã bị ông hắn phát hiện.
"Tiểu tử, ngươi dám lôi kéo cháu gái ta?!" Ông của Chu Lệ Á, lão đầu tử La Đức Man đang tức giận đùng đùng chỉ vào Sở Thiên, "Ngươi muốn chết hả? Lần đó ta không truy cứu việc ngươi trộm đồ, còn cho nhà ngươi ăn, đây là cách ngươi báo đáp ta đấy hả?"
Trừng mắt nhìn Tiểu Bạch đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, Sở Thiên cười hi hi: "La Đức Man gia gia à, Chu Lệ Á tự mình muốn tham gia đấy chứ, ta có liên quan gì đâu…"
"Hừ, ngươi vẫn còn nói được. Không phải tại hai tên tiểu tử thối ngươi và Lạc Khắc mà Chu Lệ Á lại đi làm dong binh mới lạ đấy!" Ồng già ấy giận cũ chưa qua giận mới đã tới. "Nếu ngươi là cháu ta thì ta đã đánh chết ngươi rồi!"
Sở Thiên lạnh sống lưng, vì hắn nhớ lại Lạc Khắc phải nâng đá tảng quỳ cả ngày trời. Từ bộ dạng sống không bằng chết ấy của Lạc Khắc có thể thấy là lão La Đức Man này có thú vui là ngược đãi con cháu!
"Ông à, ông đừng mắng An Địch nữa." Chu Lệ Á kéo tay La Đức Man lắc lắc. Nhõng nhẽo nói: "Ông à~~~ cháu đã mười lăm tuổi rồi, cũng là một chức nghiệp cấp hai đấy, cháu có thể tự bảo vệ mình mà. Ông cho cháu làm đi mà…"
Vừa bị cháu gái nhõng nhẽo mấy câu La Đức Man lập tức thay đổi sắc mặt. "Cháu gái à, cháu không biết đấy thôi, làm dong binh nguy hiểm lắm. Nghe lời đi, ông sẽ nhanh chóng kiếm được tiền, đến lúc đó có thể cho cháu đi học ma pháp ở vương quốc Ai Nhĩ Sâm."
"Không, cháu muốn tự mình kiếm tiềm cơ!" Vừa nói Chu Lệ Á đã sắp khóc đến nơi.
"Được rồi, được rồi mà, ta đồng ý!" Cuối cùng La Đức Man cũng phải chịu thua cháu gái, đồng ý rồi nhưng lập tức quay ra Sở Thiên: "Tiểu tử, ngươi lừa cháu ta đi làm dong binh vì vậy ngươi có trách nhiệm phải bảo vệ nó! Nếu cháu gái ta mà mất một sợi tóc nào, hừ hừ, ta sẽ lột da ngươi!"
"Ạch, nữ thần…" Sở Thiên đang định phản bác lại thì bị La Đức Man chặn lại.
"Nữ thần cái đầu ngươi! Tiểu tử nhà ngươi não có vấn đề à?" La Đức Man nhìn Sở Thiên từ trên xuống dưới, đặc biệt là tấm biển đạo tặc được Sở Thiên đeo trước ngực. "Ngươi là đạo tặc, không phải Tế Tự, gọi nữ thần sinh mệnh làm cái quái gì? Có gọi thì phải gọi Thần chết hay Hắc Ám thần chứ!"
"Ha ha, đúng đúng, ta nói nhầm." Sở Thiên cười nhạt. La Đức Man một lão già quê mùa mà dám bôi nhọ nữ thần Sinh Mệnh, mà sao lão biết tường tận tín ngưỡng của đạo tặc nhỉ? "Ông yên tâm ta sẽ bảo vệ an toàn cho Chu Lệ Á."
"Biết thế thì tốt, hắc hắc." Đột nhiên lão già cười gian xảo, "À, ngươi nói ngươi tên là An Địch hả?"
"A ha ha, đúng thế, ta tên An Địch!" mí mắt Sở Thiên co giật mạnh, rất nhiều kinh nghiệm và bài học cho hắn biết, những lão đầu tử ở Huyễn Thú đại lục, đặc biệt là những lão nhìn có vẻ dâm loạn là không thể xem thường. Vì thế mà hắn phải rất cẩn thận: "La Đức Man gia gia, ta ra ngoài kia xem Lạc Khắc thế nào, hắn quỳ đã nửa ngày rồi."
Nói xong Sở Thiên quay người định chuồn, nhưng lão đầu tử không cho hắn cơ hội rồi. "Đừng vội đi thế." Vừa nói xong thì lão đã tóm lấy Sở Thiên, "Ta có chuyện này muốn thương lượng, à không, muốn thông báo cho ngươi."
"Chuyện gì?" Thần kinh vô cùng nhanh nhạy của Sở Thiên bắt đầu căng lên.
"Ngươi vẫn chưa có gia đình chứ?" vừa nói lão đầu tử vừa nhìn Chu Lệ Á.
"Cái gì?!" Ý tứ của La Đức Man quá rõ ràng, không chỉ có Sở Thiên kêu lên mà ngay cả Chu Lệ Á cũng phải đỏ mặt. Cả Tiểu Bạch cũng dựng đứng cả tai lên, nhìn chằm chằm vào La Đức Man.
"Ta chưa kết hôn, nhưng đính hôn rồi." Sở Thiên nói thật.
"Chỉ mới đính hôn? Ha ha.." La Đức Man cười, "Không sao, kết hôn rồi cũng không sao. Ngươi thấy cháu gái ta thế nào?"
Khốn kiếp! Lão già này có vấn đề à? Sở Thiên thầm chửi rủa, mới quen có mười mấy ngày đã gả cháu gái cho ta không phải thần kinh thì là gì?
"Ông à, ông nói gì vậy? Cháu không muốn xuất giá đâu!" Chu Lệ Á cuống lên. Nàng nằm mơ cũng không ngờ ông lại gả mình cho người mới biết có mười mấy ngày. "Cháu với An Địch mới quen không lâu mà, sao có thể lấy hắn được chứ?"
"Cháu im mồm lại!" Ông già trở nên nghiêm túc, quay qua Sở Thiên: "Tiểu tử, ngươi muốn cự tuyệt sao? Ngươi mà dám từ chối ta lột da ngươi!"
"Này, ông già…" hai năm gần đây, Sở Thiên sống trong những ngày tháng chức cao quyền trọng, hô phong hoán vũ, chưa có tên khốn nào dám uy hiếp hắn như vậy, "Lão tử từ chối đấy, da của ta đây nè, có giỏi thì lột đi!"
"Hắc hắc!" La Đức Man cười nhạt, vẫy tay một cái "Chu Lệ Á, cháu ra ngoài đi!"
Chu Lệ Á hơi do dự nhưng rồi thấy ánh mắt nghiêm khắc của ông nên đành đi ra. Sau đó vẻ mặt của La Đức Man nhanh chóng thay đổi, đầy uy hiếp, "Ha ha, tiểu tử, ngươi báo đáp ân nhân cứu mạng ngươi như thế hả?"
"Ân nhân cứu mạng?" Sở Thiên ngây người. La Đức Man cùng lắm là cho Sở Thiên một bữa cơm, không truy cứu việc trộm đồ của hắn, thế mà bảo là ân nhân cứu mạng sao?
"Không hiểu à?" La Đức Man cười, quay người lấy ra từ gầm giường một cái bọc ném đến trước mặt Sở Thiên. "Không có ta, ngươi sẽ giống như những thứ này!"
"Rốt cuộc ngươi là ai?" Sở Thiên lạnh lùng cười. Trong cái bọc ấy là những thứ bị vỡ vụn sau khi Sở Thiên đi xuyên qua không gian.
"Ta là ai? Ha ha..Ta là ông của Chu Lệ Á mà! Ngươi không biết ta sao?" La Đức Man hỏi ngược lại: "Hắc hắc, ngươi không biết ta nhưng ta biết ngươi đấy --- Tế Tự thượng cổ Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên cười: "Không phải ngươi nói trên đại lục có rất nhiều Tế Tự tên Phất Lạp Địch Nặc sao, vì sao ngươi lại nghĩ rằng ta là Phất Lạp Địch Nặc thật?"
"Đúng là có rất nhiều Tế Tự tên Phất Lạp Địch Nặc." La Đức Man chỉ vào thanh đao sau lưng Sở Thiên, nhưng chủ nhân của Lưỡi đao Phán Quyết thì chỉ có một thôi."
Sở Thiên cười. "Lão tiên sinh, ngài có thể cho ta biết sao ngài lại biết lưỡi đao Phán Quyết này không? Người trên đại lục đều gọi nó là thanh Nộ Hỏa của Đức Khố Lạp mà!" vừa nói Sở Thiên vừa rút thanh đao ra để trước mặt La Đức Man, "Còn nữa, nó không còn hình dạng trước kia nữa, sao ngươi vẫn nhận ra nó? Hình như ngoài ta ra thì chỉ có chủ nhân trước đây mới nhận ra nó mà thôi…"
"Hả?" La Đức Man không ngờ phản ứng của Sở Thiên lại nhanh đến vậy, trong một lúc mà nghĩ đến nhiều vấn đề như vậy.
"La Đức Man tiên sinh!" Sở Thiên nheo mắt cười: "Hoặc tôi nên gọi ngài là Đức Khố Lạp tiên sinh!"
"Khặc khặc~~" La Đức Man cười quái dị, coi như đã mặc nhận.
"Được rồi, giờ có thể cho tôi biết rốt cuộc là chuyện gì không?" Sở Thiên nhún vai, ngồi xuống giường đợi lời giải thích của Đức Khố Lạp. "Đừng nói với tôi là ngài cứu ta chỉ là việc tình cờ."
"Rất tốt!" Đức Khố Lạp gục gặc: "Có thể thoải mái như vậy trước mặt ma thú cấp mười, ngươi là người đầu tiên đấy!"
"Đừng nhiều lời nữa!" Sở Thiên hết kiên nhẫn, hắn không sợ chọc tức Đức Khố Lạp. Đức Khố Lạp đã mặt dày gả cháu gái cho Sở Thiên thì chắc hẳn có ý đồ gì đấy. Nếu vậy thì Sở đại thiếu gia còn phải sợ cái gì chứ?
"Đầu tiên ngươi nên cảm ơn ta!" Đức Khố Lạp nói, "Ngươi bị Lĩnh Vực của Bố Lãng mang đến đây, nhưng dựa vào thế lực của tên tiểu tử đấy thì không thể hoàn toàn khống chế sức mạnh của Lĩnh Vực, vì thế đồ đạc trên người ngươi mới bị vỡ vụn như vậy."
"Nửa tháng trước, ta cảm nhận được sự xung động không gian, ta cũng cảm thấy được lưỡi đao Phán Quyết, khà khà, thế nên ta tiện tay cứu ngươi ra khỏi Hư không." Vừa nói Đức Khố Lạp nhìn Sở Thiên, cười: "Nếu không có ta can thiệp vào thì ngươi chỉ có hai kết quả, hoặc chết chìm ở biển miền Tây, hoặc tan biến cùng với đồ đạc của ngươi."
"Nói vậy thì ngài quả thật là ân nhân cứu mạng của ta rồi?" Sở Thiên hỏi: "Thế tại sao lại cứu ta? Không phải vì ta là chủ nhân của lưỡi đao Phán Quyết chứ?"
"Chỉ cần ngươi đồng ý lấy Chu Lệ Á ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao!" Đức Khố Lạp lại cười gian tà, "Khặc khặc, nếu ngươi không lấy Chu Lệ Á thì ta sẽ giết ngươi, thế nào? Vừa nói Đức Khố Lạp vừa giơ một tay lên.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên nghiêm trang giơ tay phải lên, "Ta lấy danh nghĩa của nữ thần Sinh Mệnh… ta đồng ý!"
"Ô ô!" Tiểu Bạch đột nhiên sủa lên, nhìn trừng trừng Đức Khố Lạp và Sở Thiên, rõ ràng là không hài lòng với cả hai. Nhưng khi nghe Sở Thiên dùng danh nghĩa nữ thần Sinh Mệnh để thề lập tức cười xảo trá rồi lại nằm xuống. Tội nghiệp ma thú cấp mười Đức Khố Lạp không biết danh tín của nữ thần Sinh Mệnh đối với Sở Thiên còn chưa đáng giá bằng một con lợn.
Đức Khố Lạp nói với Sở Thiên: "Nói không có bằng chứng, làm sao ta tin ngươi được?" Đức Khố Lạp lấy ra giấy bút để xuống trước mặt Sở Thiên, "Ngươi viết lại cho ta!"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh linh thiêng!" Sở Thiên lại lôi ra dáng vẻ của Thần côn, ngoan ngoãn viết hôn thư rồi đưa cho Đức Khố Lạp. Đương nhiên là trong đó dùng danh nghĩa của nữ thần Sinh Mệnh.
"Khà khà." Cất tờ hôn thư cẩn thận xong, Đức Khố Lạp cười gian, "Thật ra, ngươi không cần sợ ta sẽ giết ngươi, vì ta không làm được!"
"Cái gì?"
"Rất đơn giản!" Đức Khố Lạp chỉ vào thân thể già nua của mình, "Để cứu ngươi ta đã tiêu hao mất chút năng lượng cuối cùng rồi. Giờ ta chỉ là một ông già bình thường thôi."
Truyện khác cùng thể loại
438 chương
46 chương
94 chương
73 chương
348 chương