Đợi Trúc Tử làm xong cơm chiều, đã là khi sắp hết một ngày, màn đêm đang hạ xuống. Vốn hôm nay là tính cùng chủ nhân xuống núi mua đồ dùng hằng ngày, lại bởi vì gặp được Mộ Dung Bạch mà trì hoãn, cuối cùng lại biến thành tự cậu một mình giữa trưa đi xuống núi. Bất quá cũng may chủ nhân bữa trước thật sự có kêu lão bản tiệm bánh trứng muối để lại một phần cho cậu, bằng không bánh trứng muối vốn luôn đắt hàng đã bán hết rồi, ô ô...... Bất quá, thật sự ăn rất ngon a, nếu mỗi ngày đều có thể ăn một khối bánh trứng muối, đời người sẽ hạnh phúc đến cỡ nào a, Trúc Tử vẻ mặt say mê nghĩ...... Bởi vì ăn bánh trứng muối mà vẻ mặt hạnh phúc, Trúc Tử hôm nay làm ba món mặn một món canh, có cà xào trứng, thịt khô xào đậu phụ, gà xào ớt cùng một canh cá. Đối với người rất ít khi xuống núi như bọn họ mà nói đã là thực dồi dào sắc thái rồi. Hơn nữa hôm nay chủ nhân còn phá lệ thu nhận một đồ đệ, vốn tưởng rằng, người vẫn luôn chán ghét tiếp xúc các loại người dối trá, tham lam mà luôn duy trì khoảng cách nhất định với người khác, làm người đứng xem lạnh lùng đối đãi thiên hạ mà không hề để ý tới như chủ nhân cả đời cũng sẽ không có cơ hội thu được đồ đệ, không nghĩ tới hôm nay vô tình dừng chân lại kiếm được một đồ đệ ngây ngốc. Ai tưởng tượng đến Mộ Dung Bạch, Trúc Tử liền một trận buồn bực, thật sự là bị cái sự ngu ngốc của Mộ Dung Bạch đả kích mà. Trúc Tử nhớ đến hành vi ngu ngốc của Mộ Dung Bạch hôm nay, nghĩ tới cuộc sống ở chung về sau mà than vãn, còn có bản thân về sau chắc sẽ bận hơn, trừ bỏ phải chăm sóc cuộc sống hàng ngày của chủ nhân, còn phải lo cho một Tiểu Bạch ngốc nghếch, Trúc Tử cau mày đi đến phòng chủ nhân. Đi vào phòng, Trúc Tử liền nhìn thấy Mộ Dung Bạch vẫn bị cậu lẩm bẩm trong lòng là ngu ngốc, toàn thân rơi vào trong lòng chủ nhân, vừa cầm lấy ngón tay hắn, đùa bỡn ngón tay vì không làm việc mà có vẻ cực non mềm trắng nõn, vừa dùng cái đầu nhỏ nhỏ cọ cọ vào cái cổ thon dài của hắn, Trúc Tử cảm thấy được giờ phút này Mộ Dung Bạch tựa như một con mèo con. Mà chủ nhân ngồi trên ghế dài cầm một quyển sách thuốc coi cẩn thận, thường thường dùng tay kia sờ sờ cái đầu vàng vàng của Mộ Dung Bạch. Nhìn thấy một màn ấm áp này, Trúc Tử cảm thấy được đây là thời khắc hai người bọn họ không bị người bên ngoài quấy rầy, tất cả những thứ bao quanh thoạt nhìn đều nhu hòa lên. Có lẽ giữ lại Mộ Dung Bạch là một việc không tồi, ít nhất chủ nhân có thể không phòng bị hiện ra bao dung lơ đãng với một người khác. Làm cho chủ nhân có cảm giác tồn tại chân thật hơn so với bình thường. Trước kia hắn đều là ngoài mặt đối xử người khác ôn ôn hòa hòa, nhưng nội tâm lại lạnh nhạt bàng quan, lộ ra một vẻ xa cách ẩn giấu. Trúc Tử nhìn lại Mộ Dung Bạch một bên đột nhiên ngơ ngác nhìn ngón tay trong bàn tay y, hơi hơi nghi hoặc, sau đó khi người khác không chú ý đột nhiên cắn xuống một cái. Trúc Tử vốn đang thành tâm thành ý giữ lại Mộ Dung Bạch ngây ngốc đứng — ngẩn người. Mà Mộ Dung Lâm Phong bên cạnh lại không sợ hãi không vội vàng rút ngón tay ra, chỉ ôn nhu vuốt đầu Mộ Dung Bạch giống như đang dỗ tiểu hài tử không hiểu chuyện nói, “Tiểu Bạch ngoan, hé miệng ra...... Cái đó không thể ăn được, có phải đã đói bụng rồi không?” “Ân...... bụng Tiểu Bạch...... Đói bụng.” Tiểu Bạch ủy khuất nhìn sư phụ. Sau đó hé miệng nhả ngón tay của sư phụ ra, nhìn thấy ngón tay sư phụ bị y cắn có dấu răng thật nhỏ, hơn nữa còn chảy ra một giọt máu, đưa người qua ngửi ngửi hương vị, mang theo một chút tò mò cùng sáng tỏ, sau đó đầu giật giật, vươn đầu lưỡi mềm mại nho nhỏ liếm giọt máu trên miệng vết thương nuốt vào miệng, cho đến khi không còn chảy máu nữa mới thôi. Trúc Tử ở một bên không ngừng ra mồ hôi lạnh, thật sự đói — đến vậy sao? “Được rồi...... Tiểu Bạch, vi sư thấy Trúc Tử hẳn là làm xong cơm chiều rồi, chúng ta cùng đi ăn cơm đi.” Mộ Dung Lâm Phong tùy tay để sách xuống, sau đó kéo Mộ Dung Bạch ngồi dậy, nhìn thấy y phục Mộ Dung Bạch bởi vì dựa vào mình lâu mà có nếp nhăn, theo bản năng lấy tay giúp Mộ Dung Bạch sửa lại. Mộ Dung Bạch liền ngoan ngoãn ngồi nhìn Mộ Dung Lâm Phong chỉnh lại y phục cho y. Đợi đến khi cảm thấy vừa lòng liền ôm lấy Mộ Dung Bạch vì trên chân bị thương mà không tiện đi lại, sau đó đi ra khỏi phòng. “Trúc Tử, đứng thẳng như cây gậy ở đó làm chi, đêm nay có phải không muốn ăn cơm đổi thành ăn gió tây bắc không?.” Mộ Dung Lâm Phong nhìn thoáng qua Trúc Tử ngây ngốc, trêu ghẹo nói. “Sao lại thế...... Ta chỉ là bị đả kích mà thôi...... Ha hả.” Trúc Tử xoa xoa huyệt Thái Dương của mình bất đắc dĩ nói. Sau đó đuổi theo bọn họ đi đến. Khi đã yên vị bên bàn đồ ăn, Mộ Dung Bạch kỳ quái nhìn ba mặn một canh trên bàn, đưa cái đầu nhỏ tới ngửi ngửi hết một lượt, cảm thấy hình như là thứ có thể ăn, vậy cái mấy cái xanh xanh vàng vàng đỏ đỏ này chính là — đồ ăn trong truyền thuyết!! Sau đó chờ đợi không được quay đầu nhìn thấy Trúc Tử cầm khăn lông ướt cho Mộ Dung Lâm Phong lau tay, thuận tay nhất cái đuôi cá trong bát canh gần mình nhất ăn vào. Cắn một chút liền ho khan lên. Hiển nhiên là bị hóc xương cá rồi. Mộ Dung Lâm Phong vội kêu Trúc Tử cầm một chén dấm chua lớn đến cho Mộ Dung Bạch uống xuống đi, nhưng Mộ Dung Bạch lại bởi vì yết hầu đau, không muốn uống. Mộ Dung Lâm Phong liền một bên an ủi vuốt ve lưng Mộ Dung Bạch, thương tiếc nhìn thấy Mộ Dung Bạch bởi vì đau đớn mà khóe mắt chảy ra nước mắt, kiên nhẫn dỗ Mộ Dung Bạch uống dấm chua xong sẽ không đau nữa. Đợi Mộ Dung Bạch uống hết hai chén dấm chua lớn xong, xương cá rốt cục nuốt xuống, Trúc Tử cùng Mộ Dung Lâm Phong đều thở dài nhẹ nhõm một hơi thật to. Trúc Tử cùng Mộ Dung Lâm Phong cùng thầm nghĩ trong lòng, thật sự là nhất thời cũng không thể lơi lỏng việc giám sát chặt chẽ tiểu hài tử ngốc này mới được. “Sư phụ...... Vì sao thứ này ăn lại...... đâm vào?” Mộ Dung Bạch trong óc chỉ cần là thứ có thể ăn, thì đều có thể thực an toàn nuốt vào. Trước kia đều là người Âu Dương gia đưa đồ ăn đến trực tiếp ăn, dù sao biết có thể ăn là được. Vì để có thể an toàn ăn xong một bữa cơm, Mộ Dung Lâm Phong quyết định vẫn là lấy xương trong thịt ra rồi mới cho Tiểu Bạch ăn, bản thân không thể chịu nổi thêm một lần kinh hách nữa. Cơm chiều khôi hài rốt cục chấm dứt sau khi Mộ Dung Bạch hạnh phúc như không có việc gì ăn năm chén cơm cùng hai chén canh cá.