Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch
Chương 52 : Té xỉu
Tiểu Bạch nhìn thấy vị Quốc sư phu nhân cao ngạo lãnh đạm kia cùng nha hoàn theo đuôi phía sau đi rồi, vẻ mặt áy náy nhìn Mộ Dung Lâm Phong nói: “Sư phụ, Tiểu Bạch có phải đã nói gì đó không tốt không?”
Mộ Dung Lâm Phong khụy gối xuống ngang tầm mắt của Tiểu Bạch nói: “Không có, Tiểu Bạch không có nói gì không tốt cả.” Mộ Dung Lâm Phong nói xong liền theo thói quen cưng chiều sờ sờ tóc Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch không phải muốn nghe vi sư đánh đàn sao? Bây giờ còn muốn nghe không a?”
“Ân ân, Tiểu Bạch muốn nghe.”
Thật là bé ngoan dễ dàng bị nói sang chuyện khác.
Mộ Dung Lâm Phong cười cười ôm lấy Tiểu Bạch, cùng nhau ngồi xuống vị trí vị phu nhân kia lúc nãy đã ngồi, sờ sờ cầm huyền, dây căng tốt lắm, đầu ngón tay thử gảy lên trên, mấy âm phù nhảy ra. Tiểu Bạch nhìn thấy Mộ Dung Lâm Phong ngón tay thon dài trắng nõn nhích tới nhích lui trên cầm huyền, giống như chơi vui lắm, cũng không nhớ ý đồ ban đầu của mình, cũng học Mộ Dung Lâm Phong gảy nhẹ lên sợi tơ màu bạc tinh tế trên cầm huyền, lập tức âm tiết khác nhau đồng thời ồn ào vang lên.
Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch đùa vui vẻ như vậy, cũng theo Tiểu Bạch hai tay đùa bỡn trên cầm huyền, gió mát trên hồ nước thổi bay mái tóc thật dài của hai người, sợi tóc theo gió mà tung bay dây dưa quấn vào nhau, Mộ Dung Lâm Phong thường thường nhìn vẻ mặt thuần khiết của Tiểu Bạch, trong mắt tràn đầy nhu tình.
Xa xa nhìn lại chính là một bức tranh thật đẹp, dưới nước cá du động, trên mặt nước từng đóa hoa sen nở rộ, trong đình có nam tử ôn nhu, trong lòng nam tử lại có thiếu niên hồn nhiên đang lung tung chơi đùa với cầm huyền, kết hợp lại chính là một hình ảnh đẹp đẽ ấm áp.
Đang lúc Tiểu Bạch ngồi trong lòng Mộ Dung Lâm Phong chơi không biết, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến từng đợt tiếng bước chân ồn ào, cùng tiếng nói ẩn ẩn truyền đến......
“Bệnh của lão gia hình như lại phát tác......”
“Ân ân...... Ta thấy lão gia đang hảo hảo nói chuyện, đột nhiên không ngờ sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ rất đau đớn rồi ngất đi......”
“Ai...... Ngươi nói lão gia liền phát bệnh như vậy...... Có thể nào......”
Lúc này một thanh âm nghiêm khắc cắt ngang bọn nha hoàn đang nghị luận, “Các ngươi ở đây nói cái gì, còn không mau đi làm việc đi, còn ở đây bàn tán cái gì, làm nhiều nói ít cho ta...... Đứa nói nhiều nhất kia...... Đúng... Chính là ngươi, lập tức gọi Lâm đại phu đến phòng lão gia ngay, còn không mau đi...”
Một đám nha hoàn nhìn thấy quản gia cực có uy nghiêm địa vị trong phủ, giờ phút này mặt nhăn nhíu hai hàng lông mày, mấy nha hoàn lập tức ngậm miệng, nghe quản gia sai bảo tản ra bốn phía, nên làm gì thì đi làm.
Quản gia xoay người ngẩng đầu liền đánh vào tầm mắt Mộ Dung Lâm Phong đang ngồi trên đình, quản gia đối với Mộ Dung Lâm Phong gật gật đầu đang chuẩn bị vội vàng muốn rời khỏi, bị Mộ Dung Lâm Phong mang theo Tiểu Bạch đi tới gọi lại.
“Không biết Lâm Tịch phát sinh chuyện gì?”
“Lão gia hắn...... Lão gia hắn trước kia chịu thương... để lại di chứng...” Quản gia hình như có giấu diếm nói.
“Quản gia nếu không ngại, có thể để tại hạ xem một chút, tại hạ biết một chút dược lý, có lẽ giúp được Lâm Tịch.” Mộ Dung Lâm Phong suy nghĩ một chút nói.
Quản gia sau khi nghe được, vui vẻ nói: “A, kia thật sự là cám ơn công tử, lão gia nhà ta có thể có một bằng hữu như ngài thật sự là phúc khí của lão gia a, chúng ta đây mau đi qua đi.”
Tiểu Bạch nghe được Lâm Tịch về đến nhà, vẫn là không thoải mái, trong lòng nghĩ, thân thể đại ca ca hóa ra cũng thật không tốt a. Sau đó đã bị Mộ Dung Lâm Phong lôi kéo đi rồi.
Tiến vào phòng, đập vào mặt là từng đợt huân hương an thần thoang thoảng, vén tầng tầng màn màu vàng mỏng như trong suốt, liền nhìn thấy một cái giường lớn xa hoa thoải mái, một nam tử xinh đẹp mà nhu nhược nội y màu trắng nằm trên giường, trên trán hơi hơi thấm một ít mồ hôi tinh mịn, nhắm chặt mắt lại, hai hàng lông mày cũng nhíu thành một chữ “川”, trong miệng thì thào như không thể nghe thấy “Lạnh...... tối... tối...”
“Tiểu Bạch ở đây chờ một chút, vi sư đi qua xem Lâm Tịch.” Mộ Dung Lâm Phong buông tay Tiểu Bạch ra, kéo Tiểu đến bên ghế ngồi xuống.
Tiểu Bạch cũng ngoan ngoãn nói: “Ân, Tiểu Bạch biết.”
Sau đó Tiểu Bạch liền từ phía sau nhìn Mộ Dung Lâm Phong, rất nhanh bước đến bên giường lớn đẹp đẽ, tay bắt mạch của Lâm Tịch, vẻ mặt trầm tư, sau đó nhìn quản gia đang ở bên cạnh vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn nói: “Lâm Tịch trước kia đã chịu thương thực nghiêm trọng?”
Quản gia lập tức trả lời: “Ân, đúng vậy.”
“Lúc Lâm Tịch bị thương hẳn là ngày đông giá rét đi, hơn nữa trong người bị thương nặng lại thêm hàn khí nhập thể, bởi vậy lưu lại di chứng khó trị tận gốc, bình thường chịu lạnh hoặc bị vết thương khác, cũng rất dễ dàng khiến cho miệng vết thương trước kia đau đớn dị thường.” Mộ Dung Lâm Phong quan sát xong chậm rãi nói.
Quản gia kinh ngạc nghe được Mộ Dung Lâm Phong nói gần như trùng với sự thật, sau đó khó nén hưng phấn tiến lên vài bước nói với Mộ Dung Lâm Phong: “Công tử có biện pháp có thể trị tận gốc?”
Mộ Dung Lâm Phong suy nghĩ một chút, có chút khó xử nói: “Có là có, nhưng là khi dùng thuốc điều trị, có chút dược liệu rất khó tìm được......”
Quản gia vừa nghe thấy lão gia nhà mình có thể được trị tận gốc lập tức tiếp lời nói: “Công tử không cần lo lắng chuyện dược liệu, chỉ cần công tử nói ra, lão thân đều có biện pháp tìm về cho công tử.”
“Ân, vậy là tốt rồi, bất quá còn có một vấn đề, Lâm Tịch hàn khí sớm xâm nhập cốt tủy, phải chậm rãi căn cứ dược vật điều trị mới được, không phải nhất thời nửa khắc có thể tốt lên được.”
“Không sao hết, chỉ cần lão gia nhà ta có hy vọng khỏi hẳn, lão thân cũng rất vui mừng.”
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
114 chương
26 chương
4 chương