Dĩ Ác Chế Ác
Chương 4
CHƯƠNG 4
Nghe Điền Trung nhắc tới Vương Hạo, Quý Gia Hoành trong lòng như nổi mụn nhọt, lúc lái xe về nhà có chút lơ đểnh suýt nữa tông phải người ta, thò đầu mắng người qua đường không có mắt, về đến nhà vẫn ôm một bụng tức giận.
Tiếng nhạc thanh thuần phát ra từ giàn loa, trên bàn đặt một ly capuchino chế từ hạt cà phê Mexico cao cấp, Quý Gia Hoành theo thường lệ ngồi vào sô pha da thật trong phòng khách, xuyên qua khung cửa sổ Pháp nhìn cảnh đêm phồn hoa của đô thị.
Bầu không khí vẫn ưu nhã như trước, nhưng hôm nay lại có chút không thoải mái, cà phê hương nồng tựa hồ trở nên ngọt ngấy, có điểm giống… mùi dưa Hami.
Đại não Quý Gia Hoành tự động triển khai, quả thực như không chịu khống chế, hồi tưởng về ân oán trong quá khứ với Vương Hạo.
Lúc đó Quý Gia Hoành mặt sưng phù như bị tai nạn giao thông mấy hôm liền không ra khỏi cửa, lại bởi vì quá mất thể diện, tròn một tháng không hề liên lạc với bọn Điền Trung.
Tuy bị Quý mama truy hỏi làm sao bị thương Quý Gia Hoành chột dạ không dám nói, nhưng cơn tức này ngày nào không nhổ ra buổi tối không sao ngủ ngon được.
Một tháng đó mỗi lần soi gương, hoặc ngửi thấy mùi dưa Hami thoang thoảng trên quần lót, Quý Gia Hoành lửa giận càng bốc hừng hực.
Lần trước là bởi vì nhược điểm bị kẻ địch tập kích phủ đầu, lại thêm nhân tố khách quan ảnh hưởng là quần cởi hết phân nửa, bằng không thằng nhãi kia làm sao đánh thắng được mình.
Quý Gia Hoành càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng uất ức.
Bắt Vương Hạo trước, sau đó đánh hắn! Đập hắn! Lăng nhục hắn! Để hắn khóc lóc ôm chân mình kêu gào chinh phục!
Cơ hội rất nhanh đã tới, hôm nọ mẹ Quý Gia Hoành đi công tác, mẹ Vương Hạo ra ngoài chơi mạt chược, sắp đến mười hai giờ bỗng nhiên có người gõ cửa, Vương Hạo ở bên ngoài gọi: “Dì ơi, mẹ con có ở trong nhà dì chơi mạt chược không?”
Quý Gia Hoành cách cánh cửa chống trộm cười đến khoái trá. Đây gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại chui đầu vào.
Quý Gia Hoành vặn mở cửa, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh: “Ngươi vào đi.”
Vương Hạo thấy hắn hai mắt phát sáng liền cảm thấy có chút không ổn, lại nghiêng tai nghe ngóng, bên trong không có tiếng đánh mạt chược, nói: “Mẹ ta không có ở đây, ta đi nhà dì Triệu tìm.”
“Có có, bọn họ mới nghỉ, đang ở trong phòng tán gẫu.” Mắt thấy con mồi đến tay lại muốn bay mất, Quý Gia Hoành nóng nảy: “Ngươi vào trong xem là biết.”
Vương Hạo bán tín bán nghi liếc nhìn hắn, bước vào nhà.
Quý Gia Hoành lặng lẽ khóa trái cửa.
Vừa nhìn thấy phòng khách trống không Vương Hạo liền biết mình bị lừa, nhưng còn chưa kịp xoay người bỗng nhiên bị đẩy ngã xuống sô pha, may là Vương Hạo vẫn luôn duy trì cảnh giác, phản ứng tương đối nhanh, ở trên sô pha loạng choạng trở mình một cái liền bật dậy, nhưng dù như thế, trên người cũng đã trúng mấy quyền.
Vương Hạo tức giận, dùng tay chắn nắm đấm của Quý Gia Hoành, rống: “Ngươi làm cái quái gì vậy?”
“Làm gì à?” Nắm tay còn lại của Quý Gia Hoành vung tới, hắn thuận miệng nói tiếp: “Lão tử làm ngươi!”
Nếu xét thể lực, Vương Hạo lúc đó vẫn có chút thua kém Quý Gia Hoành, nhưng một câu “làm ngươi” hèn mọn cực điểm, ảnh hưởng đến tự tôn của nam nhi này thoáng chốc đã châm ngòi tiểu vũ trụ của Vương Hạo.
Vương Hạo ngẩng đầu, ánh mắt dày đặc ác ý: “Có gan lặp lại lần nữa?”
“Nói gì!” Quý Gia Hoành không biết tốt xấu lặp lại, “Lão tử chính là muốn làm ngươi thì đã sao! Đánh chết ngươi!”
Vương Hạo thực sự nổi giận.
Quý Gia Hoành biết ngoài miệng tiện nghi không phải dễ dàng chiếm thế thượng phong, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, mình cao hơn mạnh hơn Vương Hạo, cho dù ngoài miệng đùa giỡn lưu manh, có thể thắng Vương Hạo hắn cũng chẳng làm gì được mình.
Nhưng Quý Gia Hoành không biết đánh nhau là một kỹ năng sống, không chỉ dựa vào khí lực.
Quý Gia Hoành càng không biết, Vương Hạo ngày đó có thể dũng cảm che chở cho nam sinh kia, là bởi vì hắn là “lão đại” một băng nhóm trong trường.
Kẻ được tôn làm lão đại, đương nhiên không phải chỉ là gọi suông, bất luận lão đại ở nơi nào, đều có điểm mạnh hơn người thường —— cho dù là tiểu bang phái của nam sinh trung học ấu trĩ.
Vương Hạo một tay bắt lấy nắm đấm của Quý Gia Hoành, cổ tay vừa lật, đã vặn cánh tay kia ra sau lưng Quý Gia Hoành, sau đó nhoài người về phía trước, cưỡi lên Quý Gia Hoành, dùng thân thể đè hai chân không ngừng giãy dụa của hắn, gắt gao ấn hắn xuống sô pha.
Quý Gia Hoành cánh tay tê rần, nháy mắt mất sức chiến đấu, trong miệng chửi rủa thô tục, cánh tay không bị khống chế vẫn liên tục vùng vẫy.
Vương Hạo tóm luôn cánh tay còn lại kia vặn ra sau, dùng tay trái giữ chặt, tay phải bấu cổ Quý Gia Hoành.
“Ngươi con mẹ nó nói cái gì?” Vương Hạo áp sát gương mặt Quý Gia Hoành, tàn bạo hỏi: “Có gan lặp lại lần nữa?”
Quý Gia Hoành tay bị Vương Hạo kiềm chế vô pháp phản kích, trong lòng nghẹn khuất, một câu mắng sắp ra khỏi miệng, Vương Hạo liền tiếp thêm sức vào bàn tay vặn cánh tay hắn, hai chữ mẹ nó nháy mắt biến thành ây da ây da kêu thảm.
Vương Hạo muốn đánh hắn, lại sợ mẹ hắn với mẹ mình đột nhiên trở về, một bên do dự có nên đánh hắn hay không một bên thấp giọng nói: “Câm miệng! Không được la!”
Thức thời là trang tuấn kiệt, Quý Gia Hoành rất sáng suốt ngậm miệng lại. Bất quá miệng dù ngậm, đầu óc vẫn không ngừng vận động.
Tư thế hiện tại trong mắt Quý Gia Hoành phi thường ám muội, nhìn Vương Hạo đang ngồi trên thân áp chế mình, Quý Gia Hoành bỗng nhiên nghĩ đến ba chữ —— Thế cưỡi ngựa!
Sắc tâm vừa sinh, lại thấy Vương Hạo trên trán bởi vì vừa rồi giằng co mà toát ra một lớp mồ hôi, và bởi vì vươn cánh tay dài ấn mình xuống, áo thun giật lên để lộ da thịt phần bụng, cảm giác liền không còn đơn thuần nữa.
Nếu như bạn có một đôi mắt sắc tình, thì mọi thứ bạn nhìn, đều sẽ trở nên sắc tình.
Vận động có thể kích thích dục vọng, mà dục vọng có thể khiến người điên cuồng, câu này một chút cũng không sai, Quý Gia Hoành trong tình huống binh bại như núi đổ, mạng nhỏ như chỉ mành treo chuông, lại làm ra một hành vi thập phần không lý trí.
Hắn sờ mông Vương Hạo.
Chính xác mà nói, hai tay Quý Gia Hoành đều bị Vương Hạo chế ngự, nên không thể xem là sờ.
Chính xác hơn nữa là, phản ứng này Quý Gia Hoành cũng không thể tự mình kiểm soát, mà là phản ứng bản năng của con trai dưới loại điều kiện nào đó.
Hắn cương rồi. Chỗ ấy rất hèn mọn chọt chọt mông Vương Hạo.
Lửa giận của Vương Hạo chính ngay thời khắc đó bùng nổ.
Ta X, hạng người này, không chỉnh chết hắn thì thật có lỗi với chính mình!
Vương Hạo nghĩ đánh chết hắn là quá tiện nghi cho hắn, tay phải thuận tiện cầm con dao đặt sẵn trong giỏ trái cây bên cạnh bàn, kề ngay cái lều nhỏ trên đũng quần của Quý Gia Hoành, cười lạnh: “Thứ này mọc trên người ngươi thật đáng tiếc, cắt đi hén?”
Kỳ thực Quý Gia Hoành vừa có phản ứng liền biết không xong rồi, dám vuốt mông lão hổ Vương Hạo sắp phát hỏa, bất quá lúc này Quý Gia Hoành vẫn còn mang theo chút ngạo khí, tiếp lời rống: “Cắt con khỉ, ngươi dám?”
Vương Hạo cười khẩy, một tay dựng cán dao, mũi dao chĩa thẳng hạ thân Quý Gia Hoành: “Ngươi thử xem ta có dám không!”
Dao rất sắc, mũi nhọn xuyên qua lớp quần ngoài thấu luôn lớp quần lót trực tiếp chào hỏi mệnh căn của Quý Gia Hoành, lạnh lẽo.
Quý Gia Hoành hoảng sợ, hắn nghĩ Vương Hạo có thể sẽ làm thật, xem đi xem đi, Vương Hạo mới lớn được bao nhiêu, hắn biết cái gì? Hắn có hiểu thứ hắn muốn cắt đối với đàn ông quan trọng biết nhường nào không? Trên báo nói thiếu niên ở tuổi này đáng sợ nhất, đang độ dậy thì, mình nghĩ không ra hắn muốn cái gì, khả năng phạm tội cực cao, hơn nữa chưa đủ tuổi, giết người cũng không bị phán tử hình!
Giết người còn không bị phán tử hình, huống hồ chỉ cắt một cái kê kê, nói không chừng hắn cũng chưa ý thức được cắt kê kê của người khác là hành vi phạm pháp!
Vừa nghĩ đến đó, Quý Gia Hoành bắt đầu run rẩy, hắn cảm thấy toàn thân đều không còn tri giác, chỉ có phía dưới, rất đau, rất lạnh, giống như đã bị người rạch một nhát.
Vương Hạo nói: “Nhìn đủ chưa, hôm nay ta sẽ giúp ngươi cắt nó!” Sau đó vung tay, con dao đâm xuống thật mạnh.
Quý Gia Hoành nhắm chặt hai mắt, bỗng cảm thấy hạ thân đau đớn sau đó một mảnh ướt át “Ngao a a a a a!!” gào khóc: “Ngươi ngươi… ngươi không thể như vậy a a a a, đây là phạm pháp a a a a!”
Quý Gia Hoành cảm thấy cả thế giới đều đen tối, thôi rồi thôi rồi, chỗ đó không còn nữa… không còn nữa… không còn nữa…
Quý Gia Hoành ầm ĩ nửa ngày, đối phương cũng không có động tĩnh, đột nhiên trên người nhẹ hẫng, liền nghe thấy tiếng của Vương Hạo: “Ngươi quá không có tiền đồ, cư nhiên tè ra quần!”
Quý Gia Hoành mở đôi mắt bị nước mắt bao phủ, vội vã ngồi dậy, phản ứng đầu tiên là mò hạ thân của mình, sờ tới sờ lui, hình như bộ phận đó không thiếu gì cả, đến da cũng không tróc một miếng.
Dịch thể ướt sũng kia, tự nhiên cũng không phải máu.
“Ta chỉ dùng cán dao bổ xuống.” Vương Hạo vẻ mặt chán ghét nhìn hắn, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, mình vốn là tức giận muốn hù dọa giáo huấn Quý Gia Hoành một chút, ai ngờ gia hỏa kia cư nhiên nhát gan đến như vậy.
Quý Gia Hoành yên tâm, nhưng vừa rồi sợ đến một tia khí lực cũng không còn, vừa mất mặt vừa phẫn nộ, há mồm liền mắng: “Ta thao…” Mắng được nửa đường, thấy sắc mặt Vương Hạo lại biến, hai chữ sau vội nuốt vào trong bụng.
Vương Hạo cau mày nhìn Quý Gia Hoành, không biết đang nghĩ gì.
Quý Gia Hoành bị hắn nhìn chằm chằm, mặt đầy nước mắt, không dám nhúc nhích.
Vương Hạo nói: “Ngươi đi thay quần đi, gớm chết được.”
Quý Gia Hoành đáp một tiếng, nhưng hai chân vẫn sợ đến nhũn ra, bất động tại chỗ.
Vương Hạo nhìn hắn, cười nhạo một tiếng không rõ ý nghĩa, bỗng nhiên bước qua kéo cánh tay Quý Gia Hoành. Quý Gia Hoành rùng mình, giãy dụa muốn rút tay lại: “Ngươi ngươi ngươi… lại muốn làm gì?”
“Vớ vẩn!” Vương Hạo nói, “Ta không đỡ ngươi ngươi đứng lên được sao?”
Vương Hạo tay kia còn cầm dao quên bỏ xuống, Quý Gia Hoành cũng không dám phản bác, run cầm cập mặc hắn lôi đi.
“Ngươi nghe cho kỹ,” Vương Hạo nói với Quý Gia Hoành, “Sau này không được chạy tới trường ta gây rối! Bằng không ta thấy ngươi một lần thì đánh ngươi một lần!”
Quý Gia Hoành không hé răng.
Vương Hạo lạnh lùng nói: “Nghe rõ chưa!”
Quý Gia Hoành run bắn cả người, gật đầu như giã tỏi, thanh âm còn mang theo nức nở: “Nghe rõ nghe rõ, ta biết rồi, được chưa?”
Không biết là sợ thật hay là vì bị nắm thóp lớn già đầu còn vãi ra quần, từ đó về sau, Quý Gia Hoành học ngoan, ngay cả khi đi dạo với mẹ, cũng đi vòng tránh trường học của Vương Hạo. Độ nhạy cảm đối với Vương Hạo cũng dần dần tăng lên, giống như trên người trang bị rađa dò tìm vô hạn, trong đám người rất xa cũng có thể liếc mắt nhìn thấy Vương Hạo, sau đó chăm chú quan sát động thái của địch mà nhanh chóng chạy vòng đường khác.
Chuyện cũ uất ức này đã sớm bị Quý Gia Hoành cố gắng quên đi, tối nay nhưng một mạch nhớ lại tất cả, như có cơn tức đè nèn ***g ngực, càng nghĩ càng phát hỏa, nằm trên giường lăn qua lộn lại không tài nào vào giấc ngủ.
Trằn trọc đến khoảng ba giờ, Quý Gia Hoành rốt cuộc nằm không được nữa, từ trên giường xoay người xuống, lục tấm danh thiếp của Chu Lượng trong túi áo, cầm điện thoại bấm dãy số bên trên.
Nhạc chờ vang lên hồi lâu bên kia mới có người tiếp máy, thanh âm ngái ngủ: “Ai vậy?”
“Tôi, Quý Gia Hoành.” Quý Gia Hoành nói: “Nhạc hội của thành phố N tôi nhận.”
Bên kia “Hả?” một tiếng, rồi im bặt.
Quý Gia Hoành nói: “Các người có mở hay không? Không mở tôi đi tìm mối khác.”
Bên kia lập tức tỉnh táo, liên thanh đáp: “Mở! Mở!… Bất quá Quý tiên sinh, anh xem, chúng ta ký hợp đồng trước có phải tốt hơn không?”
“Hợp đồng?” Quý Gia Hoành nói: “Đương nhiên phải ký, con người tôi xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh, sẽ không nuốt lời, được rồi, ngày mai anh đến công ty tôi ký hợp đồng, quyết định vậy đi.”
Cúp máy, Quý Gia Hoành thở dài thườn thượt.
Tiểu tử Vương Hạo đó không biết đã trở thành dạng gì, nhưng khẳng định không giống mình bây giờ hô mưa gọi gió, nghe Điền Trung nói Vương Hạo còn chơi trong một ban nhạc, thầm nghĩ, mình có thể tiếp tục đùa rồi.
Quý Gia Hoành nhiệt huyết dâng trào, Vương Hạo ơi Vương Hạo, ta hiện tại đã không như xưa, Quý Gia Hoành bây giờ đã không còn là Quý Gia Hoành trước đây nữa, ngươi đợi đấy, quá khứ khuất nhục lần này ta sẽ rửa sạch một lượt!
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
31 chương
31 chương
26 chương
32 chương
63 chương
22 chương
30 chương