CHƯƠNG 34 Quý Gia Hoành vội kéo quần đuổi theo, Vương Hạo không biết đang nghe điện thoại của ai, vừa nói vừa đi, đang rất nóng giận, đi cũng cực nhanh. “Vương Hạo!” Quý Gia Hoành lao ra ngoài, bị hai người kia cản lại: “Tiên sinh song phi…” “Song phi ông nội ngươi!” Chính là tốn thời gian hai câu, Vương Hạo đã quẹo xuống lầu, bỏ đi. Bị hai người cản trở, Quý Gia Hoành đuổi theo nữa cũng không kịp, chưa đến vài phút chợt nghe dưới lầu tiếng mô tô brừ brừ brừ lái đi xa. Là Tiểu Mai gọi điện tới, nói trưởng thôn có chuyện muốn nói bảo hắn nhanh chóng trở về, ngữ khí rất gấp gáp. Vương Hạo trong lòng tức giận, phóng mô tô rất nhanh. Lúc quay về Vương Hạo thoáng giật mình, trong phòng khách không lớn ngoại trừ đồng nghiệp, còn có trưởng thôn, hiệu trưởng và vài cán bộ trong thôn. “Tiểu Vương về rồi, ngồi bên này ngồi bên này.” Trưởng thôn vừa gọi Vương Hạo vừa ý bảo người đóng cửa lại. “Xảy ra chuyện gì sao?” Nhiều lãnh đạo như thế đột nhiên đều đến đây, Vương Hạo chợt có dự cảm không lành. “Tiểu Vương a…” Trưởng thôn mở miệng, bộ dạng rất khó xử, “Ai… Việc này nói thế nào đây…” Vương Hạo khó hiểu: “Chuyện gì?” Trưởng thôn thở dài: “Đoàn phim kia cậu biết chứ? Bọn họ vốn muốn quyên trường học cho chúng ta, sau lại thấy chúng ta có trường học rồi, nói muốn quyên tiền cho trường học chúng ta.” Vương Hạo gật đầu: “Đây là chuyện tốt.” “Nhưng bọn họ còn nói muốn chúng ta phải khai trừ ít nhất một giáo viên mới chịu quyên tiền.” Vương Hạo bỗng có chút hiểu hiểu, trong lòng lờ mờ nhận thấy điều gì đó. “Cậu biết đó trường chúng ta vừa mới xây dựng, quả thực cần tiền, số tiền bọn họ quyên cũng không phải nhỏ. Bên đó yêu cầu khai trừ Vương Hạo và Vương Tiểu Mai, nhưng trường chúng ta không có ai tên là Vương Tiểu Mai, chúng ta cũng rất khó xử.” Hiệu trưởng nói tiếp, “Cho nên mấy người chúng ta bàn bạc mấy ngày, cảm thấy bên đó hẳn là nhắm vào cậu. Chúng ta không biết cậu với đoàn phim có xích mích gì… Nhưng bởi vì chuyện khai trừ cậu đích thực khó nói, vậy nên thời gian này cậu tạm thời đừng lên lớp, để Châu Hồng Mai dạy thay cậu, đợi bọn họ đi rồi chúng ta xem xét lại tình hình.” Vương Hạo nghe cái tên Vương Tiểu Mai liền hiểu do ai gây rắc rối, bật dậy lao chạy ra ngoài: “Tôi tìm hắn tính sổ!” Mọi người sợ hắn kích động làm việc bừa bãi, vội ba chân bốn cẳng kéo hắn lại. “Vương Hạo cậu đừng kích động.” Trưởng thôn nói, “Ngày mai, ngày mai để Châu Hồng Mai cùng Vương Hoành và cậu đến đoàn phim hỏi thử.” Quý Gia Hoành nguyên một đêm không ngủ ngon. Sáng sớm trợ lý qua nói vé máy bay trở về đã mua được rồi, chuyến bay buổi trưa. Quý Gia Hoành có chút hối hận đã bảo trợ lý đặt vé. Thu dọn đồ đạc xong, thấy vẫn còn chút thời gian. Quý Gia Hoành gọi điện cho Thái Minh Minh, vốn định tùy tiện hỏi vài câu về công việc rồi nhắc đến chuyện Vương Hạo, hỏi xem hắn có tới không, kết quả di động vừa nhận, Thái Minh Minh trực tiếp vào đề: “Anh Vương vừa tới, bộ dạng rất tức giận, nói muốn tìm anh tính sổ.” Quý Gia Hoành không ngờ Vương Hạo vẫn còn tức giận, vội hỏi: “Cậu nói thế nào với hắn.” “Em nói anh không có ở đây, anh ấy hình như đến khách sạn tìm anh, đi được một lúc rồi, trước khi đi còn cam đoan trước mặt hai giáo viên khác sẽ không kích động, xem ra có vẻ rất nghiêm túc.” Thái Minh Minh hỏi, “Gia Hoành, các anh không làm chuyện gì chứ? Đúng rồi, anh không phải sắp về rồi sao? Hẳn không còn ở khách sạn nữa phải không?” Quý Gia Hoành nói: “Nào có nào có, tôi tùy tiện hỏi thôi.” Sau đó cúp máy xách hành lý nhanh chóng trả phòng, đến cửa khách sạn bắt taxi. Taxi vừa đỗ bên đường chưa được vài phút, Quý Gia Hoành đã thấy Vương Hạo lái mô tô đến, đỗ xe xong, vừa đi vừa xắn tay áo, bộ dạng lửa giận ngút trời, tóc gần như tức đến dựng đứng. Quý Gia Hoành từng thấy Vương Hạo tức giận, nhưng chưa từng thấy hắn tức đến mức này, cũng không rõ hôm qua mình uống say rốt cuộc làm chuyện gì để hắn tức giận đến thế, nhưng trong lòng hiểu tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì, lập tức hốt hoảng, bảo tài xế lái xe tới sân bay, sau đó ngồi máy bay trở về. Trên máy bay đương nhiên phải tắt điện thoại, máy bay hạ cánh, Quý Gia Hoành vừa bật di động, cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nối tiếp nhau bật lên, tất cả đều là số của Vương Hạo. Tin nhắn còn chưa hết, điện thoại Vương Hạo lại gọi tới, Quý Gia Hoành sợ đến run bắn cả người, bấm ngắt điện thoại. Sau khi ngắt máy nhưng lại có chút sờ sợ mang theo cảm giác áy náy, dứt khoát tắt di động, nghĩ ngày mai gọi điện giải thích với Vương Hạo, có thể trực tiếp nói di động hết pin. Đến ngày mai, người kia cũng bình tĩnh lại, mình xin lỗi nữa không chừng có thể giảng hòa. Hôm qua đầu óc tuy hồ đồ, nhưng chuyện Vương Hạo không kết hôn đã được làm rõ ràng, Quý Gia Hoành trong lòng rất hài lòng, kéo hành lý trên mặt đong đưa nụ cười đi ra ngoài. Đi tới cửa, chợt nghe có người gọi: “Gia Hoành, tôi tới đón cậu.” Giọng nói rất quen. Quý Gia Hoành đỡ kính, nhìn về phía phát ra âm thanh kia: “Điền Trung?” ♦♦♦♦