CHƯƠNG 20 Mùa đông ban ngày tương đối ngắn, lúc Vương Hạo ra khỏi phòng tắm thì trời đã tối, mồ hôi trên người cũng khô, thay một bộ đồ ngủ. Mùa đông thành phố B có lò sưởi, trong phòng xem như ấm áp. Vương Hạo quần quật cả một ngày đã sớm đói bụng, lục lọi nửa buổi trong tủ lạnh, cái gì cũng không có. Vương Hạo nhớ trước khi xuất viện chuẩn bị đồ ăn trên tàu lửa, tìm trong phòng nửa ngày, rốt cuộc tìm thấy ba lô du lịch tả tơi nằm ngoài ban công. Quý Gia Hoành tắm xong bước ra, thấy Vương Hạo trong phòng bếp, đáy lòng đột nhiên ấm áp. Bây giờ trên truyền hình đều nói năng lực làm việc của sinh viên rất kém, cũng không hẳn đã đúng, xem đi, ngay cả Vương Hạo cũng biết nấu ăn. Bất quá, đến lúc quyết định xuất viện, không có báo cho người giúp việc theo giờ biết, tủ lạnh có lẽ trống rỗng, hắn lấy gì để nấu? Đang suy nghĩ, Vương Hạo kéo cửa phòng bếp đi ra, trên tay bưng hai tô —— mì gói… Đối với loại thực phẩm đáng vứt đi đầy chất bảo quản với bột ngọt này, Quý Gia Hoành trước giờ vẫn duy trì thái độ khinh thường. “Ăn thôi.” Vương Hạo rất đói, trong bát huơ hai ba đũa liền ăn xong. “Thực ra mỳ gói,” Quý Gia Hoành uyển chuyển nói, “Không tốt cho sức khỏe.” Vương Hạo liếc hắn một cái, bưng bát của hắn, lùa vào bát mình hơn một nửa: “Vậy ngươi ăn ít một chút là được.” Quý Gia Hoành còn muốn nói gì đó, Vương Hạo trừng mắt: “Không muốn ăn thì đổ đi, ai nuông chiều ngươi ra lắm tật xấu thế này!” Quý Gia Hoành vội gắp mỳ bỏ vào miệng: “Ta chỉ nói thôi mà.” Nuốt xuống, cười cười với Vương Hạo: “Mùi vị rất ngon.” Nếu Quý Gia Hoành có đuôi, lúc này hẳn sẽ rất niềm nở phe phẩy. Vương Hạo nhìn Quý Gia Hoành nghĩ, gia hỏa này cũng có thể có tiếng tăm, vậy làng giải trí không phải hết cứu rồi sao. Tay bó bột của Quý Gia Hoành cần ba tuần nữa mới có thể tháo bột, Vương Hạo tính nhẩm thời gian, lúc đó vừa hay là cuối kỳ. Hơn nửa học kỳ của năm tư vẫn còn vài môn cần kết thúc, chắc chắn không thể nán lại đây lâu, trong lòng dự định có nên thuê bảo mẫu chăm sóc Quý Gia Hoành. Trước mắt mấy ngày này hay là cứ để mình xem sao đã. Vương Hạo hỏi: “Buổi tối ngủ thế nào?” Quý Gia Hoành nâng gọng kính bên tai, ngại ngùng nói: “Phòng ngủ có giường đôi.” Vương Hạo nói: “Ta ngủ sô pha.” Quý Gia Hoành nằm trong chăn có chút ấm ức, lần này vốn không hề có ý định làm gì ngươi, trong bệnh viện ta nhịn cũng hai tuần, mới tắm sao có thể trách ta, bất quá là phản ứng bình thường, có chút dục hỏa cũng bị ngươi dập tắt. Huống hồ mình cũng là nhân vật hô một tiếng cả trăm tiếng đáp lại, có bao nhiêu người tranh giành muốn dắt quan hệ với mình, trong di động còn có cả một list dài số điện thoại các minh tinh lớn nhỏ. Nghĩ đến đây, lục di động dự phòng, vừa mở, tin nhắn và cuộc gọi nhỡ vang lên liên hồi. Lúc nằm viện gọi điện cho công ty, mới dẫn đến cả đống người đến thăm bệnh, còn gửi rất nhiều tin nhắn ân cần thăm hỏi. Còn rất hiếu thuận. Quý Gia Hoành bấm di động, xem tin nhắn mỉm cười. Đang xem, lại có cuộc gọi đến, Quý Gia Hoành vừa xem, cái tên không có ấn tượng, không nhớ nổi mặt mũi ra sao, bất quá lúc này cũng đang buồn chán, vì vậy ấn phím nhận. Tiếp điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào của phụ nữ: “Anh Quý?” Quý Gia Hoành ừ một tiếng, đầu bên kia rất vui mừng: “Mỗi ngày em xem di động, thấy tin nhắn chuyển cho thư ký thì biết anh có ở nhà, em nhớ anh muốn chết.” Quý Gia Hoành cũng vui vẻ:  “Anh cũng nhớ em muốn chết.” Đầu bên kia nói: “Xạo quá đi, anh đâu có nhớ người ta chút nào, người ta đã vài tuần không có việc làm.” Quý Gia Hoành bỗng nhiên không còn hứng thú tán tỉnh. Hắn không phải kẻ ngu, đương nhiên biết những người của công ty sau lưng hắn nghĩ như thế nào, nói hắn lạm quyền hắn khốn nạn lúc gặp mặt tìm việc thì lại niềm nở, nhưng nói tới nói lui, thật sự muốn cầu Quý Gia Hoành hắn, còn không phải vuốt mông ngựa lẽo đẽo bám đuôi bợ đỡ, cho dù làm khó bọn họ, bọn họ vẫn như cũ không làm gì được mình, gặp mặt còn phải cố cười nói “Chào Quý tiên sinh”, sau lưng lại xem thường mình, vì một cái thông báo cũng sẽ tự động nịnh nọt dâng đến tận cửa. Mình không phải là người tốt không sai, nhưng những người này cũng chẳng thật tâm gì. Ngoài miệng nói một đằng, sau lưng làm một nẻo, đều là những kẻ lọc lõi. Trước giường bệnh lời ngon tiếng ngọt chúc mình mau khỏe lại, nói không chừng vừa ra khỏi phòng bệnh đã bắt đầu nguyền rủa mình chết sớm. Quý Gia Hoành nói: “Chuyện công việc đợi tôi đi làm rồi tính.” Đầu bên kia a một tiếng, lại hỏi: “Ừm, anh đã đỡ chưa?” Quý Gia Hoành lười đáp, trực tiếp cúp máy. Không có người nào thật lòng! Cúp máy càng nghĩ càng uất ức, đẩy cửa đi ra phòng khách. Vương Hạo đã lăn quay trên sô pha, Quý Gia Hoành ngồi bên sô pha ngắm nhìn hắn. Cũng chỉ có người này thật lòng đối đãi mình một chút, tuy rằng vừa đánh vừa cưỡng, nhưng vào thời khắc dầu sôi lửa bỏng vẫn chịu đơn độc mạo hiểm xông vào cứu mình, xuất viện không quay về còn ở lại chăm sóc mình. Sô pha không thoải mái, Vương Hạo ngủ không quen, lúc ngủ loáng thoáng nghe thấy có người bước tới, lại mơ mơ màng màng không để ý, nhưng cảm thấy có ánh mắt chăm chú nhìn mình, thực sự chịu không nổi mở mắt. Đập vào mắt chính là gọng kính mảnh màu vàng phản quang. “Ta kháo!” Vương Hạo phản xạ có điều kiện nắm đấm nện tới, nhảy dựng lên bật đèn. Quý Gia Hoành bụm mặt hỏi: “Sao lại đánh ta?” “Nửa đêm nửa hôm ngươi còn phát điên cái gì!” Quý Gia Hoành nói: “Cái gì, ta nhìn ngươi thôi chứ bộ.” “Nhìn ta làm gì?” Vương Hạo hận không thể đạp hắn hai cước, “Ngươi có bệnh hả?” Quý Gia Hoành đứng dậy, im lặng đi về phòng ngủ, cảm giác cô đơn trong lòng càng mãnh liệt hơn.