Trần Tu Tề vô tình bắt gặp cảnh tượng này, Thường Diệc Hàm đứng trên thảm đỏ trải trên sàn nhà, cúi đầu nhìn mũi chân, dáng vẻ e lệ mong mỏi chờ đợi câu trả lời của Chu Tự Hằng. Buổi tối trời còn se lạnh, nhưng Thường Diệc Hàm lại mặc một cái váy ngắn đến đầu gối, lộ ra một đoạn bắp chân trơn bóng, cô tương đối hài lòng với đôi chân của mình, rất tự tin mà khoe ra. Vì muốn làm cho đối phương rung động, cô lại đưa tay lên vén một lọn tóc ra sau tai. Đây là hành động mà bạn gái của Chu Tự Hằng là Minh Nguyệt thường làm, các ngón tay trắng nõn đưa lên tai, nhìn cực kì ngây thơ và thuần khiết, kèm theo đó là sự quyến rũ không nói nên lời, có vẻ như Chu Tự Hằng rất thích con gái làm động tác này, thậm chí còn thường giúp Minh Nguyệt vén tóc. Đúng như dự đoán, sau khi Thường Diệc Hàm làm xong động tác này, Chu Tự Hằng liền nhẹ nhàng hỏi: “cô thích tôi ở điểm gì?” Cậu đứng ở cuối hành lang, cửa sổ đang mở, tối nay vừa đúng đêm trăng rằm, chân trời không một gợn mây, ánh trăng dịu nhẹ chiếu vào kéo dài cái bóng của cậu, nhìn như một cái cây vươn cao trong bóng đêm vậy. Thường Diệc Hàm cũng là một thành viên trong đội tập huấn, đang học năm nhất, tuy nhiên tài nghệ của cô còn xa mới đạt tới tiêu chuẩn trở thành đội viên chính thức, song trong đội khó tránh khỏi phát sinh những công việc lặt vặt cần giúp đỡ, Thường Diệc Hàm dựa vào sự kiên trì và thái độ tốt của mình đã thành công nhận được sự yêu mến của các thầy giáo làm huấn luyện viên, mà cô lại còn là một trong số những cô gái hiếm hoi của khoa máy tính, cho nên càng được ưu ái mà nhận vào đội tuyển. Trong không khí tràn ngập mùi rượu, ám cả lên người Chu Tự Hằng, mặc dù hôm nay cậu không uống một giọt rượu nào. Thường Diệc Hàm cả buổi tối chỉ để ý đến từng cử động của cậu, biết rằng từ đầu đến cuối cậu chỉ uống một cốc sữa tươi mà thôi. Con trai lớn thế rồi mà còn uống sữa tươi, nghe thì có vẻ hơi trẻ con, nhưng Chu Tự Hằng thì không như thế, cậu vô cùng thành thục và chững chạc, dáng vẻ khi cầm cốc sữa uống nhìn…đáng yêu một cách lạ thường. Thường Diệc Hàm vì vậy mà cho rằng cậu là một người dịu dàng, chính trực và lương thiện. Câu hỏi của Chu Tự Hằng cũng đã xác nhận được điều đó, cho nên lòng tin của Thường Diệc Hàm càng tăng lên gấp bội, tiến lên một bước nói: “Điểm nào của anh em cũng thích hết.” cô ngẩng lên nhìn Chu Tự Hằng, gương mặt cậu được ánh trăng cùng ánh đèn chiếu vào, nhìn đẹp và tinh xảo như một viên ngọc vậy. “Em thích anh không chỉ vì vẻ bề ngoài của anh, mà còn cả tính cách và nội tâm của anh nữa.” Thường Diệc Hàm cúi thấp đầu, các ngón tay xoắn lấy vạt váy, “anh rất giỏi, tất cả các môn như lập trình, tiếng anh, Toán đều có thành tích rất xuất sắc, và em biết là, cả kì nghỉ đông vừa rồi mỗi ngày anh chỉ được ngủ có năm sáu tiếng thôi.” Nhắc tới chuyện thi đấu, Thường Diệc Hàm có phần căng thẳng hơn, chuyển chủ đề hướng về bản thân mình: “Dạo gần đây em cũng đang cùng các đội viên luyện bài tập ACM, học thuộc cả từ vựng để thi GRE nữa, mặc dù vẫn còn kém xa anh, nhưng thành tích của em trong học kì trước cũng rất cao…” cô biến mình thành một cô gái giỏi giang luôn biết phấn đấu, hiền lành và thuần khiết. Sau đó, cô bỗng trông thấy Chu Tự Hằng hơi nhếch khóe miệng lên. Trong lòng Chu Tự Hằng chỉ tràn ngập sự khinh bỉ. Nhưng Thường Diệc Hàm lại cho rằng Chu Tự Hằng đang chăm chú thưởng thức biểu hiện của mình, nên trong lòng nghĩ gì thì liền nói ra hết: “Em nghĩ sau này anh chắc chắn sẽ đi du học, vừa hay em cũng có dự định này, mặc dù bây giờ anh đã có bạn gái, nhưng em cảm thấy là bọn mình có nhiều điểm chung hơn, tương lai có thể cùng nhau phấn đấu.” “thì ra cô vẫn còn biết là tôi có bạn gái nhỉ.” Sau khi nghe Thường Diệc Hàm nói một hồi, Chu Tự Hằng mới đáp lại một câu. Hả…Lời này là có ý gì? không đợi Thường Diệc Hàm suy nghĩ cẩn thận thì thái độ của Chu Tự Hằng đã thay đổi, cậu lui về sau một bước, dáng vẻ nghiêm túc hòa nhã bỗng trở nên hời hợt thô lỗ, dựa vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực, nụ cười nhạt làm cho người ta nhớ đến hình ảnh mấy tên côn đồ hay đứng ở đầu đường cuối ngõ. “cô nói nhiều như vậy, chung quy là có ý rằng cô tốt hơn bạn gái của tôi đúng không?” Ngón tay cậu gõ nhịp lên khuỷu tay, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao liếc nhìn Thường Diệc Hàm. Thường Diệc Hàm đang định nói “Phải” thì Chu Tự Hằng đã nhanh chóng tự hỏi tự đáp luôn: “Nhưng mà tôi thật sự nhìn không ra.” Giọng điệu mang ý muốn xin lỗi, còn ra vẻ tiếc nuối mà lắc đầu. Chu Tự Hằng đưa một ngón tay ra, hời hợt chỉ vào Thường Diệc Hàm: “Gương mặt cô nhìn không xinh đẹp bằng bạn gái tôi.” Thường Diệc Hàm ngây người. Ngón tay Chu Tự Hằng lại tiếp tục hướng xuống phía dưới: “Ngực của cô không lớn như ngực bạn gáitôi.” “Eo của cô cũng không thon bằng eo bạn gái tôi.” “Mông cũng không đủ cong.” “Còn đôi chân.” Thần sắc của cậu rất lạnh nhạt xen lẫn chút lười nhác, đuôi lông mày hơi rướn lên, khóe môi nở nụ cười giễu cợt, “Hơi ngắn, lại không chịu tập luyện nên trông dặt dẹo quá.” Điểm khiến Thường Diệc Hàm tự hào nhất trên cơ thể lại bị Chu Tự Hằng chê bai không ra một cái gì, gió đêm từ bên ngoài không ngừng thổi tới, vốn không hề cảm thấy khó chịu chút nào khi mặc váy ngắn, nhưng giờ cô lại cảm thấy hai chân lạnh như băng. Lạnh đến thấu xương. “Cho nên, cô thử nói cho tôi nghe xem, tại sao tôi lại phải bỏ người bạn gái hoàn mỹ không chút khuyết điểm của mình để chọn một người…” Chu Tự Hằng nhíu mày, phũ phàng nói: “Xấu xí như cô chứ?” Thường Diệc Hàm cảm thấy đây là lần nhục nhã nhất trong vòng 19 năm qua của mình, toàn thân đều đang run lên. Chu Tự Hằng thu ngón tay lại, đút tay vào túi quần, định xoay người đi, nhưng vừa mới xoay thì lại lập tức quay lại, lịch sự nhắc nhở Thường Diệc Hàm: “À quên, tôi phải nói thật với cô là cô không hợp với kiểu tóc này đâu, cổ của cô quá ngắn, mặt lại quá to.” Kiểu tóc của Thường Diệc Hàm giống với kiểu tóc của Minh Nguyệt. Lời vừa nói ra, Thường Diệc Hàm liền hành động nhanh hơn Chu Tự Hằng, quay phắt người chạy đi. Trong lúc đó, cô vẫn còn loáng thoáng nghe thấy Chu Tự Hằng nói: “Tôi đâu có mù.” Hành lang nhà hàng trở nên yên tĩnh, nhưng trong lòng Trần Tu Tề thì lại không an tĩnh chút nào. Trần Tu Tề luôn coi trọng việc đối nhân xử thế, quy tắc cơ bản nhất đó là không bao giờ bàn tán sau lưng và xoi mói người khác, anh được gia đình giáo dục nghiêm khắc mà lớn lên, cho nên cũng rất nghiêm túc mà làm theo. anh không có ý muốn nghe trộm, nhưng sự thật là địa điểm tỏ tình lại ở ngay chỗ cửa ra vào mà anhđang cần đi qua, tiến không được mà lui cũng không xong, cho nên Trần Tu Tề đành chọn cách đứng nấp ở một bên. “Sao cậu không từ tốn giải thích với cô bé?” Trần Tu Tề nói, “nói như vậy với một cô gái thì hơi quá…” anh dừng lại một chút rồi thở dài, “Quá ác rồi.” Mặc dù anh cho rằng Chu Tự Hằng từ chối Thường Diệc Hàm là chuyện đúng đắn, nhưng cách thức từ chối thì không được hay cho lắm. Chu Tự Hằng không vì lời góp ý của anh mà tức giận, ngược lại còn thoải mái gật đầu nói: “Em vốn là một học sinh hư mà, anh quên rồi à? Em còn từng đánh anh một trận đấy.” Trần Tu Tề sững người vài giây rồi mới lên tiếng: “Bây giờ anh thật sự không còn thích Minh Nguyệt nữa rồi.” Đó có thể coi là một phần lịch sử đen tối hiếm hoi của anh, hồi đó bỗng dưng lại thích Minh Nguyệt, còn viết thư tình cho cô bé nữa chứ, bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh không thật sự thích Minh Nguyệt, mà chỉ đơn giản là sự thưởng thức vẻ đẹp của người ta mà thôi. Chu Tự Hằng không muốn nói lại chuyện cũ, cậu nói: “Em biết, bây giờ anh chỉ thích Tiểu Ái thôi.” Tiểu Ái là tên chậu hoa nhỏ đặt trên bàn của Trần Tu Tề, trong chậu còn được rải những viên sỏi nhỏvới những màu sắc khác nhau, Trần Tu Tề đã đặt cho nó một cái tên cực kì nữ tính, thậm chí còn lên mạng tìm hiểu các bí quyết chăm sóc hoa rồi cẩn thận làm theo, lúc bận đi thi đấu, anh sẽ mang chậu hoa nhỏ đó đến tiệm bán hoa để nhờ người ta chăm sóc. Bí mật này bị Chung Thần phát hiện ra, trong một lần nói chuyện cậu bé đã nói cho Chu Tự Hằng biết. Trần Tu Tề không nói gì, mặt đỏ bừng lên. Chu Tự Hằng khẽ cười một cái. Sau khi vào đại học, cậu càng thêm hiểu rõ hơn về tính cách của Trần Tu Tề, anh là một người mà khi làm bất cứ việc gì cũng rất cầu toàn, không được để xảy ra một chút sai sót dù là nhỏ nhất, ngay thẳng mà cố chấp. Cho dù việc huấn luyện có nghiêm khắc thì Trần Tu Tề cũng không bao giờ lén nghỉ ngơi, cho dù kĩ năng có thành thạo đến mấy thì cũng không thờ ơ với bất kì con số hay dữ liệu nào, có một người cộng sự như vậy thật sự rất an tâm. Nghĩ tới đây, Chu Tự Hằng liền thu lại nụ cười, lưng cũng không dựa vào tường nữa, thành thật hỏi thăm Trần Tu Tề: “anh nghĩ sao về mấy lời mà đàn anh nói hôm nay?” Trần Tu Tề không rõ Chu Tự Hằng hỏi vậy là có ý gì, nhưng vẫn nói thật lòng: “Chẳng nghĩ gì cả.” anh nói: “Đàn anh đó còn trẻ, khó tránh khỏi việc phải đối mặt với khó khăn, chờ thêm mấy năm nữa là sẽ ổn thôi.” anh bình luận ngắn gọn rồi mới nêu lên quan điểm của mình, “anh vẫn cho rằng nhờ ACM mà anh đã học được rất nhiều thứ, hoàn toàn không phải là vô dụng.” nói xong, anh lại nghiêng đầu nhìn Chu Tự Hằng, “Còn em? Hỏi anh chuyện này là có ý gì?” Thấy dáng vẻ cậu khá nghiêm túc, lòng Trần Tu Tề bắt đầu trùng xuống, một suy nghĩ không mấy tốt đẹp hiện lên trong đầu. Rất nhanh, anh đã bị một câu nói của Chu Tự Hằng làm cho thất vọng: “Em muốn từ bỏ việc thi đấu ACM.” Em muốn từ bỏ việc thi đấu ACM. Trần Tu Tề sững người, tâm trạng mông lung: “Em có biết là em vừa mới nói gì với anh không?” anhyên lặng nhìn Chu Tự Hằng. “Em biết.” Chu Tự Hằng không nghĩ ngợi gì mà đáp luôn. “Em biết rất rõ là mình đang nói gì, đang suy nghĩ gì.” Chu Tự Hằng nói tiếp, “Hồi cấp ba em cố gắng học giỏi, bởi vì em muốn thế, sau khi vào đại học, em tham gia vào đội tuyển ACM, bởi vì em muốn thế, kì nghỉ đông vẫn miệt mài luyện tập không ngừng nghỉ, cũng bởi vì em muốn thế.Mà điều hiện giờ em muốn làm, chính là từ bỏ việc thi đấu ACM.” Cậu mặc một cái áo sơ mi đen cùng quần tây, chỗ cổ áo có thêu hoa văn màu tối, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cổ tay trắng trẻo nhưng rất mạnh mẽ. Đôi tay ấy cũng là đôi tay đã giúp nhóm của bọn họ giành được chiếc cúp thủy tinh cao quý. Trần Tu Tề mím chặt môi. “anh hỏi tại sao em không từ tốn nhẹ nhàng mà từ chối cô gái kia sao? Bây giờ em sẽ nói cho anh biết đáp án.” Chu Tự Hằng đứng thẳng người nói, “Em muốn cô ta cảm nhận được sự quyết tâm của em.” trên đời có rất nhiều chuyện có cách làm khác nhau, nhưng kết quả thì lại giống nhau đến kì lạ. Đạo lý này ai cũng hiểu. Mà Chu Tự Hằng thẳng thắn nói suy nghĩ của mình với Trần Tu Tề như vậy, cũng là muốn để cho anhthấy quyết tâm của cậu. “Em thật sự nghiêm túc chứ?” Trần Tu Tề hỏi lại một lần cuối cùng. “Em rất nghiêm túc.” Chu Tự Hằng trịnh trọng gật đầu. Thái độ thành khẩn này, Trần Tu Tề chưa từng thấy qua, anh cảm thấy ánh trăng hôm nay như đangchiếu rọi vào đỉnh đầu cậu, tạo ra một vòng hào quang sáng rực rỡ.