Nhắc tới cái nôi của khoa học kỹ thuật, chắc hẳn ai cũng sẽ hướng tầm mắt về thung lũng Sillicon, còn nhắc tới trung tâm tài chính thế giới thì hiển nhiên không đâu khác ngoài phố Wall. Phố Wall là một tuyến phố dài trong khu Manhattan thành phố New York, trên thực tế thì cũng khôngphải là dài lắm, bắt đầu từ phố Broadway và kết thúc ở bờ sông East, ước chừng khoảng 500m, vì hai bên đường là những tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, nên phố Wall với chiều rộng chỉ khoảng 11m hàng năm không thấy ánh mặt trời. Và sở giao dịch chứng khoán New York (viết tắt là NYSE) cũng nằm ngay tại phía nam của phố Wall. Tòa nhà được xây theo lối kiến trúc Hy Lạp, cổ kính nhưng vẫn không kém phần sang trọng, mặc dù thiếu ánh sáng nhưng dòng chữ logo thì vẫn tỏa sáng rực rỡ, mỗi ngày hàng trăm nghìn tỷ sẽ được tiến hành giao dịch tại đây. Trước cổng chính được cắm ba lá cờ, một là quốc kỳ nước Mỹ, hai là cờ biểu tượng của sở giao dịch, và ba là lá cờ in logo của công ty sẽ ra mắt thị trường chứng khoán trong ngày. Ngày 30 tháng 9 năm 2012 theo giờ phía Đông nước Mỹ, Weiyan chính thức cắm lá cờ của mình trước cổng NYSE. Cả tòa nhà như được vây bởi logo màu đỏ của Weiyan, poster quảng cáo cỡ lớn được treo ngoài hành lang đang bay phấp phới trong gió, bên ngoài các nhân viên công tác cùng giới truyền thông đang lần lượt xếp hàng để thông qua kiểm tra của các nhân viên an ninh, tiến vào tham dự màn rung chuông mở cửa phiên giao dịch. Đối với một Weiyan có tuổi đời còn non trẻ, thì việc lần đầu ra mắt trên sàn giao dịch chính là cột mốc đánh dấu cho sự trưởng thành của công ty. Tham gia vào thị trường chứng khoán có thể coi là cơ hội, nhưng cũng là một thách thức, lợi nhuận và rủi ro luôn đi cùng với nhau. Thời gian rung chuông mở cửa còn một tiếng nữa, lúc này bầu trời phía Đông nước Mỹ được bao phủ bởi một màu trắng mờ của ánh bình minh, còn ở Trung Quốc thì lại ngập trong những ánh đèn neon rực rỡ, trời đã tối.Mọi người đều cầm chặt di động trong tay, cập nhật tình hình từng giây từng phút. Tính năng phát sóng trực tiếp của Weiyan cũng được ra mắt ngay lúc này, đây cũng là công ty trong nước đầu tiên thực hiện được việc phát trực tuyến, chắc hẳn Weiyan sẽ lại chuẩn bị ăn được một miếng bánh ngọt lớn nữa. Trước giờ mở cửa 20 phút, đoạn video giới thiệu của Weiyan cuối cùng cũng được trình chiếu. Số người xem không ngừng tăng lên, ngay cả trong nước những nơi có màn hình led ở khu trung tâm thành phố hay quảng trường cũng đồng loạt phát sóng những hình ảnh này. Mở đầu đoạn phim chỉ là một màu đen. Tiếp theo là dòng chữ thư pháp hiện ra – [Giấc mộng của bạn, liệu có thể đi được tới đâu?] không có nhạc nền, yên lặng không một tiếng động. Sau năm giây, các hình ảnh cắt ghép lần lượt được trình chiếu, bên dưới còn có cả phụ đề. Tựa như một thước phim tài liệu – Năm 2006, tại cuộc thi ACM vòng loại khu vực châu Á, Chu Tự Hằng khi ấy gần 20 tuổi, cùng với Trần Tu Tề và cậu bé 15 tuổi Chung Thần vui sướng giành được chiếc huy chương vàng, người trong ban tổ chức còn khen nhóm này là: “The best of best of best.” Năm 2007, tại trận chung kết thế giới, đội nhận được chiếc cúp bạc một cách không mấy dễ dàng. Sau tiếng vỗ tay, giọng của Trần Tu Tề vang lên: “Chúng ta sẽ tiếp tục tham gia thi đấu, sau khi giành được giải vàng, chúng ta sẽ có cơ hội vào IBM hoặc Microsoft làm việc.” Giọng của anh vô cùng kiên định nhưng vẫn rất nhẹ nhàng. Nhưng Chu Tự Hằng lại phản bác: “Đó không phải là giấc mơ của em.” anh rất bình tĩnh nói, “Em muốn tự khởi nghiệp.” Hình ảnh và âm thanh dừng lại, màn hình một lần nữa chuyển sang màu đen. Cảnh tiếp theo, Tiết Nguyên Câu với mái tóc vàng rực, đeo một bên khuyên tai, nét mặt cô đơn ngước nhìn lên bầu trời, “Vào trường này, tôi thấy ai cũng giỏi hơn mình, ai cũng có năng lực.” Cậu nhẹ nhàng nói, “Tôi có ý định xin nghỉ học.” Hình ảnh của cậu dần dần mờ đi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, bối cảnh lại bị thay thế bởi mộtmàu đen. “thật ra mình không ôm chí lớn gì cả, chỉ cần mỗi ngày được ăn no ngủ kĩ, cùng các anh em nói chuyện trên trời dưới biển, sau khi tốt nghiệp kiếm được một công việc hành chính từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, tạm biệt cuộc sống độc thân, thế là được rồi.” Sầm Gia Niên vui vẻ nói, trên màn hình là hình ảnh cậu đang đứng lên tranh cử chức cán bộ lớp, miệng cười toe toét. Mỗi một hình ảnh đều được nhuộm màu ố vàng của năm tháng, là kí ức được hồi tưởng, là sự ngược chiều của thời gian. một đoạn nhạc trống dồn dập được vang lên, giọng của Chu Tự Hằng một lần nữa xuất hiện… “Chúng ta vẫn còn trẻ mà.” Giọng nói kiên định, tràn đầy khí phách. Đến đây, những người đứng xem đoạn video đều hiểu rõ đây là thước phim tái hiện lại hành trình khởi nghiệp của những người trẻ để có được Weiyan của ngày hôm nay, là ước mơ, hoài bão trên con đường tìm đến thành công.trên phố ngày một đông người dừng lại, yên lặng chờ đợi hình ảnh tiếp theo. Dòng chữ thuyết minh tiếp tục hiện lên: [Tháng 5 năm 2007, Weiyan được thành lập trong căn phòng kí túc xá của công viên Tử Kinh, đại học Thanh Hoa.] Căn phòng đơn sơ được bố trí sửa sang lại thành phòng làm việc, trong phòng bày đầy cà phê và sách vở, bốn người an vị ngồi trên ghế, chụp một tấm ảnh đơn giản. Chu Tự Hằng nói: “Tôi không cần thay đổi được thế giới, nhưng tôi luôn tự nói với bản thân rằng, nếu đã muốn thì nhất định phải làm được.” Trần Tu Tề cũng nói: “Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác thành công.” Lúc này Tiết Nguyên Câu đã cắt ngắn tóc và nhuộm đen, mặc áo kẻ, nói: “Em muốn được ở cùng với những người giỏi, muốn được làm những việc mình chưa từng làm, muốn được trở nên ưu tú.” Chỉ có Chung Thần là ngập ngừng ấp úng, hơi căng thẳng nói: “Vậy, vậy thì cố gắng lên!” Đoạn phim được chỉnh màu rất đẹp, tựa như ánh mặt trời ấm áp vào ngày xuân, tiếp theo khung cảnh lại chuyển sang màu trắng xám, dòng chữ màu đen hiện ra trước mắt. [Nhưng con đường đi đến ước mơ không bao giờ thuận buồm xuôi gió.] Đống lon cà phê ngổn ngang dưới đất, trong phòng tối đen, bản ghi chép số liệu biểu hiện số người sử dụng đang giảm đi với tốc độ cực nhanh, có thể nhìn ra lúc ấy Weiyan đang ở trong thời điểm khó khăn. Tiết Nguyên Câu buồn bực nói: “Chúng ta chỉ còn chưa tới 150 vạn, không thể vượt qua được cửa ải khó khăn này.” “Chúng ta phải cắt giảm một số server hoặc nhân viên.” Chung Thần bổ sung. Trần Tu Tề kiên định nói: “Tháng này không cần trả lương cho tôi.” Cuối cùng là một tiếng thở dài của Chu Tự Hằng. Sau bầu không khí nặng nề ấy là hình ảnh những đóa tử đinh hương thi nhau đua nở, ánh sáng rực rỡ, dòng phụ đề hiện ra: [Tháng 9 năm 2007, Weiyan quyết chiến với 150 vạn cuối cùng, mở ra cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’.] Giọng của Sầm Gia Niên vang lên: “anh Hằng, em muốn được tham gia cùng các anh, thấy mọi người vất vả như vậy, em không thể đứng nhìn được.” Trần Tu Tề hỏi: “Nếu thất bại thì sao?” Chu Tự Hằng chỉ đáp một câu rất đơn giản: “thì làm lại từ đầu!” Hình ảnh lại trở nên tươi sáng, trong tiếng dương cầm lay động lòng người, dòng chữ phụ đề cùng logo màu đỏ của Weiyan cùng lúc hiện ra. [Sau cơn mưa, sẽ thấy cầu vồng.] [Tháng 9 năm 2012, Weiyan vượt mốc 500 triệu người sử dụng, phát động cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’ lần thứ sáu.] Lúc này hình ảnh không được chia thành những đoạn nhỏ nữa, mà là một đoạn phim đầy đủ liền mạch, ống kính bắt đầu đi vào bên trong văn phòng làm việc của Weiyan, tỉ mỉ chiếu đến từng ngóc ngách. Đập vào mắt hầu như đều là những nhân viên còn rất trẻ, tất cả đều mang một nét mặt vui tươi, trong phòng trà có rất nhiều đồ ăn và nước uống, tầng nào cũng có phòng chơi game, máy chạy bộ, bàn bi-a… Có một con mèo được nuôi béo mập cứ lười biếng đi tới đi lui, giống như một vị quản lý đang giám sát các nhân viên làm việc. “Nhìn nó còn giống trưởng phòng hành chính hơn cả tôi nữa.” Tiết Nguyên Câu ôm lấy con mèo, nhìn ống kính cười một cái, anh mặc sơ mi trắng cùng quần jean, nhìn như một cậu sinh viên mới bước chân vào xã hội vậy. anh vuốt ve cái móng của con mèo mấy cái, con mèo nhỏ không thèm để ý đến anh, lập tức trượt xuống khỏi lòng anh, chui vào trong ổ của mình. Tiết Nguyên Câu vô cùng bi thương, nói: “thật ngại quá, nó bị các nhân viên chiều quá hóa hư rồi.” Đến đoạn phỏng vấn, Tiết Nguyên Câu ngồi trên salon, cặp chân dài giạng ra, huýt sáo một cái: “Kỉ niệm đáng nhớ nhất ư? Nhuộm tóc vàng có được tính không?” anh sờ mái tóc đen ngắn của mình, có chút tiếc hận nói. “anh nên trả lời theo đúng kịch bản, đó là tham gia vào đội ngũ công tác của Weiyan.” Người phỏng vấn nghiêm túc nhắc nhở. Tiết Nguyên Câu gật đầu nói: “Được thôi.” một lúc sau anh lại nói: “Nhưng mà khi đó tôi chả có kinh nghiệm gì, chắc đầu óc bị úng nước nên mới dám gia nhập vào đội quân khởi nghiệp, bây giờ thì càng đau lòng hơn, đại ca của tôi bảo là sẽ giới thiệu cho tôi một người em gái họ của anh ấy, thế mà bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng người đó đâu cả.” Sau đó anh lại hỏi ngược lại phóng viên: “anh có em gái ruột hay em gái họ không?” Phóng viên: “…không thể nói chuyện tiếp được nữa.” Ống kính lại chuyển đến chỗ khác, sau khi gõ cửa, cửa phòng làm việc của quản lý thị trường được mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ sát đất, tạo nên những cái bóng loang lổ dưới đất, Sầm Gia Niên cũng mặc sơ mi trắng và quần jean, trả lời câu hỏi của phóng viên. “Kỉ niệm đáng nhớ nhất à?” Sầm Gia Niên vừa lật xem văn kiện vừa trả lời: “Hồi tôi mới vào Weiyan, khi đó công ty đang rất khó khăn, tôi nhớ là mình đã đến phía Nam để phát triển nghiệp vụ, suốt bảy ngày đều chỉ ăn mỗi mì tôm.” anh có vóc dáng cao lớn, lại mang khí chất của người phương Bắc, là một người đàn ông biết gánh vác trách nhiệm. Phóng viên khen ngợi anh một chút, tiếp tục hỏi: “Nghe nói hồi đại học anh đã nhận được học bổng quốc gia trong suốt bốn năm, còn suýt chút nữa thì trở thành chủ tịch hội sinh viên trường Thanh Hoa, những điều này có giúp ích gì cho công việc của anh sau này không?” “không giúp được gì cả.” Sầm Gia Niên nhún vai đáp. Phóng viên lên tiếng nhắc nhở: “Xin anh trả lời nghiêm túc.” Sầm Gia Niên bất đắc dĩ hỏi ngược lại, làm ra vẻ đau đớn, thở dài nói: “Trả lời nghiêm túc để làm gì? Trả lời nghiêm túc rồi thì anh có thể tìm cho tôi một cô bạn gái, giúp tôi thoát kiếp độc thân không?” Phóng viên: “…không thể nói chuyện tiếp được nữa.” Tiếp theo là phòng làm việc của trưởng phòng lập trình Chung Thần, phòng làm việc của cậu được trang bị rất nhiều dàn máy tính tinh thể lỏng, tiếng lách cách gõ bàn phím nghe êm ái như một khúc nhạc đệm. Mặc dù dáng người khá cao nhưng gương mặt Chung Thần nhìn vẫn hơi non, đôi mắt to tròn, chiếc áo sơ mi không làm cậu trở nên khôi ngô tuấn tú như hai người anh vừa xuất hiện, mà lại có phần ngốc nghếch, đáng yêu và ngoan ngoãn. Lúc này cậu giật mình nép vào chiếc ghế rộng rãi, mắt mở to nhìn ống kính. Cậu đưa tay, cảnh giác cầm quả đào mà mình đang cắn dở bỏ vào đĩa đựng hoa quả, sau đó nhanh chóng cất cả đĩa vào ngăn kéo. Phóng viên như thường lệ hỏi câu đầu tiên: “Kỉ niệm đáng nhớ nhất của cậu từ trước đến giờ là gì?” Chờ một lúc lâu không thấy Chung Thần trả lời, chỉ thấy cậu đang mím môi, một phút sau, cậu quay màn hình máy tính hướng về phía ống kính. trên màn hình viết: “Tôi hơi căng thẳng, mà đã căng thẳng thì sẽ bị nói lắp, tôi không nói có được không?” Chung Thần ngượng ngùng đỏ mặt, cúi thấp đầu. anh quay phim gật đầu, phóng viên cũng lập tức trả lời: “Được được được, thiên tài thường không giống người bình thường mà.” Phóng viên cảm thấy Chung Thần quá đáng yêu, lòng vui như hoa nở, nói: “Nghe nói cậu thi đỗ vào Thanh Hoa khi mới 15 tuổi, là thủ khoa của thành phố Bắc Kinh đúng không?” Chung Thần gõ bàn phím, trên màn hình lại hiện lên chữ: “Vâng ạ.” một dòng phụ đề “Đáng yêu quá!” được chèn vào đoạn này. Phóng viên lại bắt đầu ngợi ca: “Khi ấy cậu còn quá nhỏ, vì lý do gì mà lại quyết định gia nhập vào Weiyan?” Mấy lời này như một mồi lửa châm vào thùng thuốc nổ, Chung Thần mới vừa rồi còn ngượng ngùng rụt rè thì bây giờ đã lại phẫn nộ vỗ bàn: “Tôi không nhỏ! không nhỏ!!! không được nói tôi nhỏ!!!” Phóng viên: “…không thể nói chuyện tiếp được nữa.” Sau ba lần liên tiếp chịu nhục, máy quay chuyển đến phòng làm việc của giám đốc kỹ thuật. Trần Tu Tề ngồi sau chiếc bàn dài màu trắng, tư thế ngồi rất nghiêm túc, góc mặt nghiêng được ánh nắng chiếu vào, cơ thể anh vô cùng cường tráng, ăn mặc gọn gàng, chiếc áo sơ mi tôn lên độ rộng của bờ vai, tác phong đứng đắn, gương mặt góc cạnh, thật sự là vô cùng anh tuấn. “Kỉ niệm đáng nhớ nhất?” Trần Tu Tề bỏ cây bút trong tay xuống, khoanh tay trước ngực, nghiêm túc suy nghĩ, “Nhiều hơn một chuyện có được không?” Sau khi nhận được sự đồng ý, Trần Tu Tề đứng dậy đi về phía phòng họp của Weiyan, căn phòng rộng rãi sáng sủa, lớp gạch men sứ phản xạ những tia nắng lấp lánh, dòng chữ được khắc trên tường cũng được phủ lên một tầng ánh nắng màu vàng kim. “Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài” – Dòng chữ như rồng bay phượng múa hiện lên trước ống kính, cùng với đó là câu trả lời của Trần Tu Tề: “Lần đầu tiên Chu Tự Hằng nói ra ý tưởng lập nghiệp, chính là tại buổi lễ chúc mừng sau khi chúng tôi đạt được giải bạc thế giới cuộc thi ACM, thật ra cậu ấy vẫn một mình một ngựa, nhưng lại kiên định muốn tôi cùng tham gia, và lúc đó cậu ấy đã nói với tôi câu này.” Trần Tu Tề nhớ lại chuyện cũ, khóe miệng khẽ mỉm cười. “Thời gian đầu khởi nghiệp không hề thuận lợi chút nào, vì không có tài chính và sự giúp đỡ từ bên ngoài, chúng tôi thật sự đã phải trải qua một quãng thời gian vô cùng khó khăn, lúc Weiyan bị dừng hoạt động, chúng tôi thấp thỏm lo âu, cũng rất sợ hãi, cũng may là vượt qua được rồi đi đến ngày hôm nay, năm đó khi công bố phiên bản mới của Weiyan, Chu Tự Hằng đã đăng dòng trạng thái đầu tiên, nội dung là ‘Tiền đồ như biển lớn, tương lai còn rất dài’.” Ngón tay anh nhẹ vuốt lên dòng chữ trên tường: “Câu này cuối cùng đã được khắc lên tường phòng họp, để luôn nhắc nhở chúng tôi rằng, dù có gặp khó khăn thế nào thì cũng không được đánh mất niềm tin.” Cuối cùng phóng viên có cuộc phỏng vấn với CEO của Weiyan là Chu Tự Hằng ở ngoài ban công tòa nhà, hôm nay anh hiếm khi mặc một chiếc sơ mi trắng, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay. “Kỉ niệm đáng nhớ nhất à?” anh nhíu mày, không biết nghĩ tới điều gì mà bật cười thành tiếng. “Chính là trong tương lai đều sẽ gặp những chuyện bất ngờ.” Chu Tự Hằng đối mặt với ống kính, nhẹnhàng trả lời. Tiếp theo, những đoạn phim ngắn xuất hiện chớp nhoáng đan xen nhau, cuối cùng lại trở về yên lặng, hình ảnh và lý lịch của năm người sáng lập chậm rãi lướt qua, cuối cùng hợp lại thành một tấm ảnh chung, cả nhóm mặc sơ mi trắng quần jean, tươi cười đứng trước logo của Weiyan. Tuổi trẻ đoàn kết, thành công rực rỡ. Màn hình lại một lần nữa chuyển thành màu đen, dòng chữ màu trắng không tiếng động hiện ra. [Tháng 5 năm 2007, Weiyan được thành lập trong kí túc xá công viên Tử Kinh, đại học Thanh Hoa.] [Nhưng con đường đến với ước mơ không bao giờ thuận buồm xuôi gió.] [Tháng 9 năm 2007, Weiyan quyết chiến với 150 vạn, mở ra cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’.] [Sau cơn mưa, sẽ thấy cầu vồng.] [Tháng 9 năm 2012, Weiyan vượt mốc 500 triệu người sử dụng, phát động cuộc thi ‘Thư tình ba dòng’ lần thứ sáu.] [Giấc mộng của bạn, liệu sẽ đi được tới đâu?] Hình ảnh dần mờ đi, một tia sáng màu vàng xẹt qua, âm nhạc vang lên đầy sức sống… [Chúng ta đều là những hạt bụi nhỏ bé, nhưng nếu được ánh sáng rực rỡ của những giấc mơ chiếu vào, chúng ta rồi cũng sẽ trở thành một ngôi sao sáng.] [Weiyan, nơi quy tụ những con người dám theo đuổi ước mơ, hôm nay, chính thức bước lên đấu trường thế giới.] [Ngày 30 tháng 9 năm 2012, Weiyan phát trực tiếp trên sóng toàn cầu sự kiện lần đầu ra mắt trên sàn giao dịch chứng khoán.] Đoạn phim giới thiệu đã hết, một lúc sau, trên màn hình hiện ra hình ảnh tòa nhà cổ kính của sở giao dịch chứng khoán New York, khắp nơi đều là lá cờ đỏ tung bay phấp phới của Weiyan, giới truyền thông và phóng viên vác máy quay đứng bên ngoài hàng rào, chờ đợi để qua cửa an ninh. Sáng sớm ở phố Wall đông người qua lại, tiếng nói chuyện ồn ào, những nhân vật tinh anh mặc vest đeo cà vạt mang dáng vẻ vội vã, con phố dài vốn ảm đạm bỗng trở nên náo nhiệt hẳn. Người quay phim có trình độ khá cao, hình ảnh trực tiếp tạo cho người ta cảm giác giống như đang xem một bộ phim tài liệu. đi vào bên trong sở giao dịch, đại sảnh được lát sàn gỗ màu vàng nhạt, các doanh nhân đến từ các thành phố khác nhau sẽ chiếm giữ một quầy giao dịch khác nhau, đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy toàn những màn hình điện tử màu xanh nhạt hiện lên mấy dòng chữ tiếng anh. Trước quầy của Barclays, một người đàn ông trung niên cao lớn phong độ đang bắt tay với các phóng viên và những người bạn làm ăn của mình, nét mặt vô cùng vui vẻ. “Chúng ta hãy hướng mắt nhìn qua đây, vị này chính là cha của tổng giám đốc Chu Tự Hằng.” Người nóikhông xuất hiện, chỉ đứng một chỗ lên tiếng, “Ông đồng thời cũng chính là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thịnh Quang, bên cạnh ông là giám đốc dự án của Weiyan, Tưởng Văn Kiệt.” Bị ống kính chiếu thẳng vào mặt, Tưởng Văn Kiệt không mấy kinh ngạc mà chỉ mỉm cười, Chu Xung thìnghịch ngợm hơn, ông lấy di động trong túi áo ra, hướng thẳng vào ống kính chụp một tấm, chụp xong còn đắc ý nhướn mày, còn không để ý là đang truyền hình trực tiếp, cứ thế cúi đầu chia sẻ trạng thái lên Weiyan. “Ở khu vực chờ đợi này còn có các vị quản lý cấp cao cùng những người bạn thân thiết của Weiyan.” MC vừa giới thiệu xong thì ống kính đã lập tức chuyển hướng. anh quay phim đang quay thì bỗng dừng lại trước một vị có tướng mạo rất đứng đắn và nho nhã, cho dù có đang đứng trước sở giao dịch thì trên người ông vẫn toát ra một vẻ gì đó rất thư sinh, số tuổi cũng không làm giảm đi sự cuốn hút của ông. MC dừng lại một chút, có vẻ như đang suy nghĩ xem người này là ai, nhưng cuối cùng không thể nghĩ ra được, đành thật thà nói: “Xin lỗi, tôi không biết vị này là ai.” Minh Đại Xuyên quay người, chỉ lưu lại một bóng lưng trước ống kính, hiển nhiên là ông không muốn tiếp nhận phỏng vấn và bị quay phim. Chủ trì một buổi phát sóng trực tiếp là một trọng trách rất nặng nề, vị MC tất nhiên cũng là người có kinh nghiệm, anh nhanh chóng chuyển đề tài: “Thời gian rung chuông mở cửa phiên giao dịch là 9 giờ 30 phút theo giờ phía Đông nước Mỹ, trong nước sẽ là 10 giờ 30 phút tối, bây giờ còn 15 phút nữa, chúng ta hãy cùng xem qua tình hình lúc này trên hội trường nhé.” Ống kính lập tức nhắm ngay đến khu vực ban công tầng hai, trên bảng điện tử hiện thời gian và tên công ty, phía đằng sau là chữ Weiyan phủ kín cả vách tường. “Đây chính là nơi các công ty mới ra mắt đến thực hiện nghi thức rung chuông, ở tầng hai có thể quan sát toàn bộ khung cảnh bên dưới, theo thông tin chúng tôi nhận được thì hôm nay cả năm người sáng lập Weiyan sẽ tham dự nghi thức rung chuông, buổi phát sóng trực tiếp trên kênh Weiyan cũng sẽ ghi hình đầy đủ quá trình này.” Vừa dứt lời thì bên ngoài truyền đến tiếng xôn xao, đám phóng viên đồng loạt hướng ống kính ra bên ngoài, không lâu sau, phía hành lang gấp khúc xuất hiện mấy người đàn ông trẻ tuổi. “Chu Tự Hằng tới rồi.” một phóng viên kích động hô lên. “Mau đuổi theo nhanh lên.” Các phóng viên có kinh nghiệm vội vàng hối thúc người quay phim đi theo mình. Khác với trong đoạn phim giới thiệu, mặc dù hôm nay Chu Tự Hằng cũng mặc sơ mi trắng, nhưng vì là sự kiện quan trọng nên quần jean được đổi thành quần âu, đôi giày da cũng cực kì xa xỉ. Ánh đèn flash không ngừng lóe lên, các câu hỏi liên tiếp được đưa ra, các nhân viên an ninh phải nóiliên tục không ngừng: “Sau khi kết thúc nghi thức Chu tổng sẽ giành ra một chút thời gian để trả lời phỏng vấn, bây giờ xin mọi người hãy tránh ra, nhường lối nào…” Ai cũng muốn lấy được tin tức, ai cũng muốn được Chu Tự Hằng trả lời phỏng vấn, cho nên dù nhân viên an ninh có nói thế nào thì cũng không ngăn được sự nhiệt tình của bọn họ. Chu Tự Hằng ôm chặt Minh Nguyệt vào lòng, đưa tay che mắt cô, ngăn lại ánh sáng chớp nhoáng phát ra từ ánh đèn flash. Sau khi Weiyan ra mắt thị trường, Chu Tự Hằng trở thành người thủ lĩnh được chú ý nhất vì sở hữu 32,7% cổ phần, gia thế hùng mạnh, trẻ tuổi anh tuấn lại tài giỏi hơn người, đủ các yếu tố hợp lại khiến cho Chu Tự Hằng tuy sống rất khiêm tốn giản dị nhưng vẫn trở thành vị CEO được quan tâm săn lùng nhất. Chu Tự Hằng không quan tâm đến các câu hỏi từ phóng viên, dưới sự ồn ào huyên náo, anh vẫn có thể cảm nhận được hàng lông mi của Minh Nguyệt đang chớp liên tục, cảm giác mềm mại cọ vào lòng bàn tay khiến cho anh hơi ngứa. Sau khi thoát khỏi vòng vây để đi lên tầng hai, anh cố ý đứng tụt lại phía sau, kiên nhẫn hỏi thăm Minh Nguyệt: “Em căng thẳng quá à?” So với tầng một tấp nập ồn ào thì tầng hai yên tĩnh và thoải mái hơn nhiều, trong hành lang dài có trải thảm đỏ, Minh Nguyệt bước đi trên đôi giày cao gót, nhẹ nhàng như đang bước trên mây vậy. Minh Nguyệt nắm vạt váy trắng, cắn môi đáp: “Vâng ạ.” cô có thể cố tỏ ra bình tĩnh trước mặt người ngoài, nhưng lại rất thành thực khi ở với Chu Tự Hằng, cônói thêm: “Nhưng em rất vui.” nói xong, cô lại không nhịn được mà cười ra tiếng, làm Chung Thần phải quay đầu lại nhìn. Mà nguyên nhân làm cô vui vẻ, chính là hôm nay cũng là ngày sinh nhật cô, mà Chu Tự Hằng còn muốn đưa cô lên đài rung chuông nữa. Chu Tự Hằng tuy trong lòng biết rõ nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ ngốc, anh áy náy nói: “Hội đồng quản trị bỏ phiếu quyết định ngày hôm nay là ngày đưa Weiyan ra mắt thị trường chứng khoán…” anh dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “không thể cùng em ăn bánh sinh nhật, nên anh mới nghĩ đến việc dẫn em lên cùng rung chuông.” Chu Tự Hằng là người có toàn quyền quyết định với hội đồng quản trị, nhưng cái cớ vụng về mà anhđưa ra vẫn khiến Minh Nguyệt tin ngay lập tức. Thậm chí cô còn dịu dàng an ủi Chu Tự Hằng: “Em không buồn đâu, anh đã để cho em tham dự vào một sự kiện quan trọng của cuộc đời thế này rồi mà…” cô mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, xấu hổ ngượng ngùng. Niềm hạnh phúc qua đi, cô lại rụt rè hỏi: “Em cùng anh lên rung chuông, liệu hội đồng quản trị có bất mãn không anh?” Hai mắt Minh Nguyệt mở to, dịu dàng như nước. Đối diện với người đẹp lại thành thật như vậy, Chu Tự Hằng lại tiếp tục nói dối, gật đầu thừa nhận: “Đúng là bọn họ cảm thấy không được vui cho lắm, nhưng chỉ cần em vui là được rồi.” anh vuốt tóc Minh Nguyệt, nhẹ nhàng để không làm rối, hôm nay Minh Nguyệt trang điểm nhẹ nhàng lại tinh tế, chiếc váy dài màu trắng khiến cho cô càng thêm xinh đẹp như một đóa hoa vậy. Lòng Chu Tự Hằng có chút rung động, nói tiếp: “Em xinh đẹp như vậy, anh không nỡ thấy em buồn.” Lời ngon tiếng ngọt làm say lòng người. Huống hồ dáng vẻ của Chu Tự Hằng còn rất chân thành nữa chứ. Cho nên những lời này tựa như đám cỏ dại mùa xuân, dần dần sinh trưởng tốt, cành lá quấn quanh, dây mây lay động, trong nháy mắt nở rộ thành một đóa hoa. Minh Nguyệt không biết là mình đã được Chu Tự Hằng dẫn tới nơi rung chuông như thế nào, cũng không biết CEO của NYSE đã nói những câu chúc mừng gì, càng không biết vì sao trong tay của Chung Thần, Trần Tu Tề, Tiết Nguyên Câu và Sầm Gia Niên đều có một bông hoa hồng đỏ rực. Vào giây phút tiếng chuông ở đại sảnh NYSE vang lên, ánh đèn trong phòng bất ngờ sáng rực, liên tục chín tiếng chuông vang vọng, quẩn quanh trên bầu trời khu phố Wall. Ngày 30 tháng 9 năm 2012, NYSE bắt đầu phiên giao dịch vào lúc 9 giờ 30 phút, Chu Tự Hằng cũng ngay lúc đó quỳ một gối xuống trước mặt Minh Nguyệt. … Bầu không khí trở nên xôn xao, vô số ánh mắt đồng loạt hướng lên sân thượng tầng hai. Tấm biển quảng cáo của Weiyan rơi xuống, lộ ra tấm poster cỡ lớn được giấu đằng sau. Tấm poster lấy màu xanh lam làm chủ đạo, bên trên vẽ một vầng trăng sáng, một cô bé con trắng trẻo đáng yêu đang ngồi trên vầng trăng ấy, cậu bé trai thì chạy trên bãi cỏ, nắm trong tay một con diều, muốn gửi gắm con diều hình trái tim ấy lên cung trăng. Bên dưới là một dòng chữ tiếng anh viết tay: “Would you please marry me?” Ánh đèn vàng trong phòng vô cùng ấm áp và huy hoàng, tựa như đang ở trong một buổi lễ long trọng vậy. Bắt đầu từ Sầm Gia Niên, từng người một đưa hoa hồng cho Minh Nguyệt, Chu Tự Hằng thì lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn kim cương. “anh đã chuẩn bị cho ngày này từ rất lâu rồi, không phải anh muốn gạt em, mà là muốn tạo cho em một sự bất ngờ.” anh quỳ một chân xuống, nhưng không hề có vẻ chật vật, nét mặt dưới ánh sáng vàng trở nên cực kì dịu dàng. trên tay anh cầm chiếc nhẫn, viên kim cương được tạo hình mặt trăng, xung quanh là những vì sao. “Rất nhiều năm trước đây, có một cậu bé cực kì đáng ghét, tính tình cậu nóng nảy, kiêu căng ngạo mạn, sáu tuổi đã biết chọc cho cô bé con hàng xóm khóc nhè, đọc chuyện ma dọa cô bé, cậu và cô bé cùng nhau lớn lên, cho đến một ngày, cậu nhận ra mình đã thích cô gái bé nhỏ ấy mất rồi.” Chu Tự Hằng ngẩng đầu nhìn cô, như thể đang đứng ở góc độ người xem để kể lại một câu chuyện. “Cậu bé rất rất thích cô bé, nhưng cậu không giỏi giang, cũng không biết biểu đạt tình cảm của mình, có một ngày cậu bé tặng cho cô bé một thỏi son, cô bé vui lắm, tối hôm đó đã hôn cậu bé một cái.” “Có lẽ nụ hôn này đối với cô bé thì rất bình thường, nhưng cô bé nhất định không biết là, vì nụ hôn ấy mà cậu bé đã không nỡ đi rửa mặt.” “Sau này, hai người dần dần trưởng thành, cô bé càng ngày càng đáng yêu hơn, còn cậu bé thì lại càng khiến cho người ta chán ghét, rất thích làm chuyện xấu.Có một buổi tối nọ, cậu bé quát tháo tỏ tình với cô bé, dưới sự hoang mang lo lắng, cậu bé nghe thấy cô bé nói em đang gật đầu.” Giọng Chu Tự Hằng rất nhẹ nhàng, chậm rãi kể lại chuyện xưa. “một cậu con trai hư hỏng như vậy mà lại giành được trái tim của một cô gái tốt.Sau này, khi cậu con trai ấy định cầu hôn cô gái vào ngày sinh nhật tròn 20 tuổi của cô, thì bất ngờ cuộc sống gặp biến cố, cậu đã từ bỏ ý định này, nhưng cô bé lại tự đeo chiếc nhẫn cầu hôn lên ngón tay mình.” “Cho nên cậu đã thầm thề trong lòng, rằng sẽ đối tốt với cô bé suốt đời, sẽ đền cho cô bé một buổi lễ cầu hôn thật hoành tráng.” Chu Tự Hằng cầm tay Minh Nguyệt, lần đầu tiên, cậu căng thẳng đến mức không cầm chắc nổi chiếc nhẫn. “Vầng trăng sáng kia, bao giờ mới hái được đây?” anh lo lắng rụt rè hỏi cô bé đang đứng trước mặt. Minh Nguyệt trong bộ váy trắng, trong trẻo như một vầng trăng. Phía sau anh là sở giao dịch chứng khoán New York, trên người anh toát ra hào quang của Weiyan, nhưng trong mắt anh lại chỉ tồn tại hình bóng của Minh Nguyệt. … Trước đây, trong lớp học, anh cũng đã hỏi Minh Nguyệt câu đó – “Vầng trăng sáng kia, bao giờ mới hái được đây?” … Minh Nguyệt giơ bàn tay ra, đầu ngón tay chạm vào chiếc nhẫn trên tay anh. cô không kìm được mà rơi nước mắt, nghẹn ngào đáp: “Lúc nào cũng được.” Chu Tự Hằng nghe xong, nhẹ nhàng đeo nhẫn lên ngón tay cô.