Đen và trắng
Chương 32 : thử thách
CHƯƠNG 32: THỬ THÁCH
Cao Minh và Mục Nhất Dương trải qua một đêm ái ân nồng nàn mới nghĩ đến chính sự. Làm thế nào để thoát khỏi đây?
"Tại sao cậu lại ở đây?" - Cao Minh mong chờ, mong rằng là Mục Nhất Dương vì anh mà tới đây.
Mục Nhất Dương thành thật: "Hôm đó không thấy anh, nên tôi đã ra biển và (...)"
Cao Minh có chút thỏa mãn, nhưng lại nghi ngờ: "Vậy tại sao cậu lại bị nhốt ở đây?"
"Tôi không biết, nghe thoáng qua thì do tôi là kẻ ngoại biên, bị giam giữ để chờ ngày hành quyết. Thế còn anh?"
"Tôi bỏ trốn?"
"Bỏ trốn?" Mục Nhất Dương khó hiểu, tại sao lại phải bỏ trốn chứ? Anh đã mắc tội gì?
Cao Minh kể rõ sự tình cho Mục Nhất Dương nghe. "Đúng vậy! Tôi đã gặp Tống Minh Chi!"
"Tống Minh Chi? Bà ta đang ở đâu?" - Mục Nhất Dương bất ngờ, không ngờ anh đã đi trước một bước.
"Trong tòa lâu đài kia (...)" - Cao Minh kể lại mọi chuyện, từ lúc Trương Tuyết Nhi xuất hiện cho đến bây giờ.
Trái tim Mục Nhất Dương rung động, biết rằng Cao Minh không muốn mình gặp nguy hiểm, nhưng vẫn khẽ trách: "Anh cứ như vậy bỏ lại tôi ở đó?"
Cao Minh đang ôm cậu trong lòng, liền siết chặt hơn, thành thật nói. "Thật xin lỗi, nhưng tôi không muốn ảnh hưởng tới cậu."
"Mẹ nó, tôi đã ở đây cùng anh rồi, còn dám nói như thế?" - Mục Nhất Dương cáu giận. Thật ra cậu không trách anh, vì anh muốn cậu an toàn mà!
Cao Minh có chút sửng sốt. Lát sau, nghĩ ra được điều gì đó, anh nhẹ nhàng ôm Mục Nhất Dương vào lòng. Mục Nhất Dương giãy giụa liên hồi, thân là một thằng đàn ông, lại bị một người đàn ông khác ôm vào lòng, như thế quả thật mất mặt.
Thấy người trong lòng đang cố gắng đẩy mình ra, Cao Minh siết chặt Mục Nhất Dương: "Ngoan, từ giờ sẽ nghe theo cậu!"
Mục Nhất Dương quả nhiên im bặt, xấu hổ mà đánh trống lảng: "Theo anh, mấy vụ thảm sát kia có liên quan tới Tống Minh Chi không?
"Tôi không biết!".
Cao Minh hồi tưởng lại sự việc:
Năm 2010, hạn hán kéo dài, để tìm kiếm một nguồn lương thực mới, ba người thanh niên được cử đi tới đó. Giữa đường, thuyền của họ bị bão đánh vỡ tan. Người ta tìm thấy ba thi thể trương phình vì nước biển. Cơ thể còn nguyên vẹn nhưng thực ra nội tạng của họ bị rút hết, được thay thế bởi một loại cỏ kì lại. Trên trán mỗi người có một hình ngôi sao năm cánh.
Năm 2013, thảm kịch lại tiếp tục xảy ra. Một dòng tộc quyền thế đi nghỉ mát. Mặc cho những lời khuyên ngăn của người dân ở ven biển, họ vẫn tiếp tục chuyến đi tới Tích Nhược. Mười ngày sau, những người đánh cá phát hiện một con tàu du lịch trôi hững hờ trên biển, hình như nó bị mất phương hướng. Con tàu không có dấu vết của sự sống, tất cả gia tộc đều chết, nội tạng của họ quả nhiên bị trút hết và cũng được thay thế bằng loại cỏ kì lạ kia. Ngôi sao năm cánh cũng được đánh dấu trên trán họ.
Mục Nhất Dương nói: "Nội tạng bị trút hết, được thay thế bằng một loại cỏ kì lạ. Tôi nghĩ đây là tập tục của một trường phái dị giáo nào đó."
Cao Minh cũng góp phần: "Ngôi sao năm cánh ở đây như là một loại "vết tích". Chính xác thì, hình ngôi sao năm cánh là kí hiệu liên quan đến sự sùng bái tự nhiên xuất hiện sớm nhất thế giới, cũng là một kiểu hoàn mỹ, thanh khiết nhất trong hình học. Lúc đầu, sao năm cánh đại diện cho nữ giới, sau đó bị hiểu sai thành tượng trưng cho tín đồ dị giáo. Đến thời cận đại, nó đã trở thành kí hiệu của chiến tranh."
"Vậy là hai thứ này có liên quan đến nhau. Khi đặt chân lên đảo, anh có cảm nhận được điều gì lạ lùng không?"
"Dường như, những người ở đây thuộc cùng một bộ tộc, ngôn ngữ và cách ăn mặc của họ giống nhau, chỉ có Tống Minh Chi là khác biệt."
"Thật là khó hiểu, rốt cuộc mục đích của bà ta là gì? Bà ta có phải là người chỉ đạo toàn bộ không?"
"Nếu biết được, chúng ta còn phải ở đây sao? Hiện giờ còn không biết có thể toàn mạng quay về không?" - Cao Minh rầu rĩ.
"Không. Các người nghĩ mình là ai?" - Một giọng nói rợn người phát ra. Qua ánh sáng mờ ảo, Mục Nhất Dương nhìn thấy một bóng người đang đi về phía họ.
Trước cửa nhà lao có một vài người, đứng đầu là tên chỉ huy nọ. Hắn ta đắc ý cười: "Đừng mong thoát ra khỏi đây. Bí mật đã bị tiết lộ, các ngươi phải chết, đó là luật."
"Trước khi chết, ta muốn biết, các người thực ra đang mưu tính cái gì?" - Cao Minh không sợ chết. Nếu được chết ở đây, cùng cậu, anh không còn gì hối hận nữa. Thế nhưng, điều anh băn khoăn vẫn chưa được làm rõ.
Tên chỉ huy càng cười lớn hơn: "Muốn biết thì đi gặp diêm vương mà hỏi." Nói xong, hắn ra lệnh cho một vài tên lính xung quanh giữ chặt hai người họ lại.
Viên chỉ huy cười cợt: "Hôm nay ta có chuyện vui, đột nhiên muốn cho các ngươi một cơ hội, có muốn thử không?"
"Chúng ta phải làm gì?" - Cao Minh có chút hi vọng, liệu rằng có thể nhân cơ hội đó để trốn khỏi đây.
"Hừ, nếu muốn sống sót, các ngươi phải gia nhập bộ tộc của ta."
Mục Nhất Dương có dự cảm xấu: "Điều kiện là gì?"
"Haha, khá khen cho ngươi, để trở thành loại người như chúng ta, các ngươi phải xóa bỏ hoàn toàn mọi kí ức trước đây, bất cứ một điều gì trong quá khứ đều không thể quay trở lại. Tất cả những cảm xúc của con người, mối quan hệ cộng đồng, mục tiêu, ước mơ, lí tưởng và hoài bão cũng sẽ chấm dứt tại đây. Nếu đồng ý, ta lập tức tiến hành nghi lễ tẩy não."
Cao Minh và Mục Nhất Dương lặng lẽ nhìn nhau. Mạng sống con người là quan trọng nhất. Nếu chết đi ngay lúc này, tất cả sẽ đi đến hồi kết. Quên đi tất cả liệu có phải là giải pháp tốt nhất? Quên đi mục đích tới đây, quên đi cuộc chiến đã kéo dài rất lâu rồi, còn phải quên đi người đó.
Hai tâm hồn nồng nhiệt, hai trái tim do dự gặp nhau, trong lòng dao động mãnh liệt. Nhìn thấy ánh mắt kiên định của đối phương, cả hai cùng mỉm cười, nắm tay nhau và nói:
"Chết đi là sự lựa chọn tốt nhất! Mãn nguyện khi được chết cùng một nơi, chỉ mong các người có thể chôn chúng tôi cùng một mảnh đất " - Mục Nhất Dương lần đầu tiên nói ra những lời như vậy.
Viên chỉ huy thoáng mỉm cười, nhưng sau đó khuôn mặt lại nghiêm nghị: "Tốt, ý nguyện của các ngươi - ta sẽ hoàn thành."
Cao Minh và Mục Nhất Dương thanh thản đón lấy hai chén thuốc từ viên chỉ huy. Không uất hận, không luyến tiếc, tôi vẫn luôn ở bên cậu, cậu luôn luôn có tôi, hai người cùng nhau chìm sâu vào giấc ngủ.
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
8 chương
9 chương