Đen và trắng

Chương 31 : đêm hoang dại

KỈ NIỆM MỘT THÁNG VIẾT TRUYỆN!!! :))) Trước tiên, tôi viết truyện để thỏa mãn chính mình. Tôi yêu sự tự do (tự do trong tất cả các vấn đề), nên đã viết câu chuyện này. Hai nhân vật sống một cuộc sống tự do, họ sống vì chính bản thân họ. Điều thú vị, một số nhân vật trong truyện được đúc ra từ khuôn mẫu người thật...... :))  Mình bắt đầu viết truyện từ ngày 01/05/2016. Theo lịch trình thì mỗi ngày đăng 1 chương (trừ lúc Wattpad gặp sự cố). Hôm nay là ngày 31/05/2016, vậy là tròn một tháng. Nói chung là mình cứ bị hào hứng, cảm ơn tất cả mọi người đã đọc truyện của mình, dù chỉ là lướt qua.... :)) Cảm ơn các bình luận viên sáng giá: Eat Candy, Oanh Hei, Kuruta Yuki, Thanh Ngân, Phương Uyên, Khoảng Vắng Không Tên, ChảViên Nguyêncụcthịt, Trân Ngọc, Thảo Hoàng, Giang Trương, Quân Giang, Nhật Phụng, Thúy Hiền, Thượng Ẩn, Ming Triều, Linh Hoàng. Cảm ơn các bạn đã nói đúng bản chất bộ truyện, dù tốt dù xấu, cảm ơn các bạn đã thành thật... Cảm ơn người đã khiến tôi có cảm hứng viết truyện: Đường Song Vi, Kuruta Yuki, Eat Candy, Oanh Hei, Khoảng Vắng Không Tên. Cảm ơn các bạn đã theo dõi tôi. Hãy cùng tôi, đi tới cuối con đường này, dù nó có bị xuống cấp, tàn tạ đến mức không thể nhận ra thì xin đừng bỏ rơi tôi. Vì đối với con người, cô đơn là điều đáng sợ nhất.... Lần cuối cùng, cảm ơn tất cả mọi người. Tôi sẽ cố gắng hoàn thành tác phẩm một cách viên mãn nhất. Xin chân thành cảm ơn! Và cũng đừng ném đá vì tôi nói nhiều nha! :)) ...................................................................................................... CHƯƠNG 31: ĐÊM HOANG DẠI Mục Nhất Dương tỉnh lại. Nếu đúng theo lời bọn họ nói, đây là đảo Tích Nhược? Cậu đưa tầm mắt quan sát xung quanh. Đây là một căn phòng giam cổ xưa, có vẻ như nó được tạo ra từ rất lâu rồi. Một điều đáng để tâm là, nơi đây không có bất cứ ai, ngoại trừ cậu. "Mình sắp trở thành vật tế?" Sáng sớm ngày hôm sau, Cao Minh tỉnh lại trong căn phòng rộng lớn. Đồ ăn, quần áo, giày dép đã được chuẩn bị sẵn. Anh định mở cửa....  Kì lạ, tại sao bọn họ lại khóa cửa từ phía ngoài? Một vài giây sau, Trương Tuyết Nhi xuất hiện, nàng nhanh chóng sử dụng thần chú, cánh cửa mở ra trong phút chốc. "Bà ấy muốn cùng anh dùng bữa sáng ở phòng trà." "Được" - Cao Minh thuận tiện đồng ý. Lặng bước trên dãy hành lang tăm tối heo hút, Cao Minh cảm thấy khó hiểu. Tống Minh Chi rốt cuộc là ai? Vị trí của bà ta trong tòa lâu đài này là gì? Bà ta là người như thế nào? Việc anh một mình tới đây, để Mục Nhất Dương ở lại là đúng hay sai? Năm phút sau, hai người đặt chân đến phòng trà. Nơi này rộng thênh thang, Tống Mình Chỉ ngồi trên chiếc bàn lớn nhất ở giữa phòng, một mình bà là tâm điểm. Cao Minh nhẹ nhàng cúi người xuống, chào hỏi một cách cung kính. Tống Minh Chi phóng khoáng phất tay, anh liền ngồi vào bàn. Trong suốt quá trình, Tống Minh Chi không thèm liếc nhìn Cao Minh một cái. Tuy lãnh cảm, bà vẫn luôn để ý đến mọi việc xung quanh: "Đang quan sát mình sao? Thằng nhóc này khá thông minh!" Bữa sáng diễn ra trong không khí ngột ngạt, không một tiếng động. Đến khi gần kết thúc, Tống Minh Chi lau miệng, chuẩn bị đứng dậy, Cao Minh mới hỏi:  "Thực ra, bà là người thế nào?" Tống Minh Chi suy nghĩ một hồi, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi mở miệng: "Ta không phải người tốt, cũng chẳng là người xấu. Ta làm điều ta thích, không quan tâm đến tốt xấu. Trên đời chẳng ai thực sự tốt, mà cũng chẳng ai thật sự xấu xa cả. Có điều, cái nào chiếm phần hơn mới là quan trọng." Tống Minh Chi nói xong câu này, lập tức li khai.  Từ ngày hôm đó, Cao Minh không còn gặp lại Tống Minh Chi nữa. ................................................ Từng ngày cứ trôi qua đều đặn, tuần hoàn và mang tính chu kì, thời gian cứ chậm rãi biến đổi. Con người sống trong tình cảnh đó ắt sinh buồn chán. Cao Minh cũng vậy, anh đã bị quản lí chặt chẽ ở đây gần một tuần. Bọn họ phục vụ rất chu đáo, thường mang đặc sản đến, mời anh thưởng thức. Trừ thời gian ăn uống anh luôn bị "giam lỏng" ở trong phòng. "Giờ này cậu ta đang ở đâu?" "Bị bỏ lại, cậu ấy có hận mình không?" "Cậu ta an toàn chứ?" "Cậu ta sẽ quay lại Thiên Thành, hay đến Nghi Giang để tìm sư phụ?" "Sư phụ có trách mắng cậu ấy không?" Cõ lẽ anh đang tự trách bản thân mình, và nhớ đến Mục Nhất Dương. ............................................... Mục Nhất Dương cũng không biết mình đã ở lại trong nhà giam này bao lâu nữa. Trừ việc phải ở trong căn phòng này ra, cậu không biết gì cả. Cậu chỉ có thể nhìn thấy ánh mặt trời, ánh trăng về đêm, nghe thấy tiếng chim hót. Mục Nhất Dương không được ăn uống, cũng không được tiếp xúc với bất kì người nào. Thật cô đơn! Cậu lại nghĩ đến Cao Minh. Thật nhớ! Thật muốn! Đến hôm nay, không thể chịu đựng được nữa rồi, cơn đói, cơn khát đã làm cậu mê muội. "Cao Minh, anh đang ở đâu?" "Cao Minh, anh đang ở đâu?"  "Cao Minh, anh đang ở đâu?"  "Cao Minh, anh đang ở đâu?"  "Cái gì? Mình nghe được tiếng cậu ấy!!!" - Cao Minh có phần sửng sốt. Anh tự thuyết phục mình: "Điên rồi! Cậu ta sao có thể ở đây được!!!"  "Cao Minh, anh đang ở đâu?" "Cao Minh, anh đang ở đâu?" Tiếng gọi ấy cứ văng vẳng bên tai... Không đúng, anh rõ ràng cảm nhận được: cậu ấy... đang ở rất gần. Linh tính mách bảo, Cao Minh rất muốn đi tìm Mục Nhất Dương. Thế nhưng, anh không thể ra khỏi căn phòng đó. Đột nhiên trong anh lóe lên một tia hi vọng. Lần trước, ông thầy bói ấy đã làm gì? "Không được, lấy đâu ra hương bây giờ?" - Cao Minh thất vọng, có vẻ như anh không muốn tiếp tục  nữa. Điều mà anh hoài nghi chưa chắc đã là sự thật. Nhưng anh vẫn hoang mang suốt cả ngày. Đến tối, Cao Minh vẫn vì tiếng gọi kia mà trong lòng bối rối. Anh bỗng dưng nhớ ra. "Đúng rồi, mình và cậu ta có "thần giao cách cảm"!" Anh vội vàng bật dậy, thuận tay cầm theo một vài chiếc bánh, tìm kiếm lối thoát, cuối cùng hướng phía cửa sổ rồi nhảy xuống. Thật may mắn, đây là cửa sổ tầng ba, anh trước đây đã từng nhảy ở độ cao thế này. Cao Minh nhanh chóng hòa mình vào đêm đen. Anh cứ chạy mãi trong khu rừng đó, đồng thời kiếm tìm xung quanh. Việc anh chạy trốn nhanh chóng bị phát hiện, Cao Minh không dám lớn tiếng gọi, cũng không thể trực tiếp hành động. Phải làm gì bây giờ?  "Bên kia có tiếng động, lập tức lục soát kĩ cho ta!" - Một viên chỉ huy của bộ tộc đang ra lệnh cho lực lượng binh lính đông đảo. "Vâng!" Bọn người đó đã phát hiện ra Cao Minh, anh đã dùng hết sức lực để phản kích nhưng không thể, chúng quá đông. Cao Minh kiệt sức, lại bị thương, đám binh lính dễ dàng khống chế anh. "Thưa tướng quân, chúng ta phải làm gì với hắn?" "Cứ làm theo mệnh lệnh, nhốt vào nhà lao!" - Viên chỉ huy mỉm cười, có vẻ như hôm nay, ta thắng lớn rồi. .................................................. Cao Minh được đưa đến nhà giam. Có một điều rằng, Mục Nhất Dương cũng đang ở đó. Một người bất tỉnh, một người vì quá đói mà ngất đi. Cũng chẳng biết sau bao lâu, Mục Nhất Dương mới tỉnh lại. Cậu thấy ai đó ở bên cạnh mình, đang nằm quay lưng lại, không thể nhìn rõ mặt. "Này...." Không có tiếng trả lời... "Đói....." Mục Nhất Dương yếu ớt gọi, một lúc lâu sau, Cao Minh khẽ mở mắt. "Đây là đâu?" - Anh quan sát xung quanh rồi tự vấn. "Đói...." - Mục Nhất Dương vẫn cố kêu lên. Cao Minh nghe thấy tiếng nói, anh quay lại nhìn người phía sau... Cả hai cùng sửng sốt! Hai ánh mắt nhìn nhau. Lửa tình trong lòng bừng cháy, tim đập liên hồi, từng phân tử khí xung quanh cứ như bị lắng đọng lại, nhường chỗ cho nhịp tim của hai người. "Anh!" - "Cậu!". Không ai bảo ai, mỗi người đột nhiên thốt ra. Mục Nhất Dương muốn tiến đến, đánh cho Cao Minh một trận, nhưng chân tay bủn rủn vì đói, không thể cử động. Cao Minh xúc động, ngay lập tức ôm chầm lấy Mục Nhất Dương. Không ai nói gì cả! Yêu thương vốn vô hình, nỗi nhớ luôn hiện diện. Nó mãi mãi dằn vặt tâm can chúng ta.  Ai đã từng khóc khi đọc một câu chuyện cảm động? Ta rung động, xao xuyến với những tình cảm "thật" nhất, "nguyên sơ" nhất, ta buồn vì sự chia ly, vì sự đau khổ. Đời cho chúng ta rất nhiều những cảm xúc thăng trầm, yêu, ghét, hận, thù..... Đó mới chính cuộc sống. Một ngày nào đó, bạn sẽ giật mình nhận ra: "Hóa ra, yêu là đơn giản như vậy!" Chỉ cần một cử chỉ đơn giản, một động tác khác biệt, một lời nói quan tâm... chúng ta đã có thể yêu. Cao Minh và Mục Nhất Dương, hai cá thể độc lập, gặp nhau do duyên số, ở bên nhau cũng là vì một cuộc trả thù.  Vận mệnh đã định, vòng quay của bánh xe luân hồi luôn biến chuyển? Liệu bọn họ có thể thay đổi được số phận của mình? "Đói" - Mục Nhất Dương kéo áo Cao Minh. Cao Minh vội vàng lấy ra mấy cái bánh lúc trước, chúng đã bẹp dí, nhưng vẫn có thể ăn tạm được. Tuy không đẹp mắt, nhưng không thể chịu được cơn đói, Mục Nhất Dương ngấu nghiến ăn bánh, trong lòng thầm nghĩ: "Đợi khỏe lại, tôi nhất định sẽ tính sổ với anh!" Chờ Mục Nhất Dương ăn xong, Cao Minh ôm cậu trong lòng, ôm thật chặt, thật lâu, anh sợ sẽ mất đi cậu lần nữa. Mục Nhất Dương sắp nghẹt thở, định hét lên, nhưng miệng đã bị bao trọn lấy. Cao Minh hôn cậu. Nụ hôn này - một điều hoàn toàn khác biệt. Không phải vì cứu giúp, không phải vì trêu chọc. Nụ hôn này - là hiện thân của tất cả tình cảm đã dồn nén bấy lâu - là hiện diện của sự gào thét, đau đớn mãnh liệt trong tâm hồn. Từng tế bào trong cơ thể chấn động mãnh liệt, run lên bần bật, khiến cho trái tim hai người choáng váng. Nỗi nhớ dằn vặt tâm can, cả hai đều không thể khống chế. Hai đầu lưỡi bắt đầu gặp nhau, quấn lấy nhau không muốn tách rời, cứ đong đưa qua lại, nỗi nhớ tràn ngập khoang miệng, theo khóe miệng chảy ra. Cao Minh hôn lên tóc, lên cổ Mục Nhất Dương, tay men theo đường nét trên cơ thể cậu, nhẹ nhàng vuốt ve gáy, cổ. Anh vén áo cậu lên, rồi từ từ lần xuống bên dưới. "Anh định làm gì?" - Mục Nhất Dương có chút hốt hoảng. "Làm gì? Tôi định làm gì?" - Cao Minh điềm tĩnh trả lời, anh không để ý đến sự phản kháng của Mục Nhất Dương, cắn nhẹ vào tai cậu.  Cơ thể Mục Nhất Dương run nhẹ lên, từ nhỏ tới giờ chưa từng bị kích thích như vậy, cậu có thể kháng lại dục vọng sao? Cao Minh tiếp tục mơn trớn, thò tay vào trong áo, vuốt ve tấm lưng mềm mại. Mục Nhất Dương còn chưa hiểu rõ tình thế, Cao Minh đã cởi áo cậu, xoa nắn hai điểm nhỏ nhô lên trước ngực, kích thích nơi đó - nơi mà thường chỉ con gái mới nhạy cảm. Mục Nhất Dương lúc này mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra: "Anh, anh...." - Cậu gằn giọng nói. "Tôi làm sao?" - Cao Minh cười cợt. Mục Nhất Dương không thể chịu đựng được loại sỉ nhục này: "Mẹ kiếp, chúng ta đều là nam!" "Thì đã sao?" - Cao Minh không để tâm, tiếp tục dùng tay mơn trớn cơ thể cậu. Thân thể Mục Nhất Dương lúc này đã nóng lên, khuôn mặt đỏ bừng, một phần vì xấu hổ, một phần vì bị kích thích. Cao Minh cấm dục đã lâu, cũng không thể chịu đựng được, anh nhanh nhẹn lột quần Mục Nhất Dương xuống. "Dừng lại...." - Mục Nhất Dương gắng gượng nói. Cao Minh thở hổn hển nói: "Đến nước này rồi, còn muốn tôi dừng lại?" "Anh đừng...." Mục Nhất Dương chưa kịp nói hết câu, Cao Minh đã nắm lấy phân thân của cậu, không nhanh không chậm kích thích nơi mẫn cảm đó. Mục Nhất Dương rên rỉ, khuôn mặt vặn vẹo, hai chân tự động dang rộng, lý trí ngăn lại, không muốn làm mấy động tác dâm đãng đó; thế nhưng cơ thể con người luôn hành động theo bản năng nguyên thủy, thân thể tràn ngập khoái cảm, dán chặt vào Cao Minh. Cao Minh cảm nhận được thân thể đang run rẩy của Mục Nhất Dương, tay anh chà xát mạnh hơn, tăng thêm kích thích. Mục Nhất Dương lúc này không tự chủ được nữa, kích động mà bắn ra. Cao Minh tiếp tục hôn cậu, hai tay cũng chớp thời cơ mà xoa bóp, Mục Nhất Dương nhanh chóng có lại dục vọng, co giật cơ thể, "bắn súng liên hoàn" thêm mấy lần nữa. Đợi cho đến khi Mục Nhất Dương sức cùng lực kiệt, Cao Minh mới kéo quá quần, lôi "mệnh căn" của mình ra, nhẹ nhàng đến gần cậu. "Anh định làm gì?" - Mục Nhất Dương sợ hãi. "Chơi cậu!" "Tôi không muốn!" "Thật ích kỉ, cậu "giải phóng" xong rồi, tôi còn chưa được thỏa mãn." Cao Minh không đợi thêm một giây phút nào nữa, anh lật người Mục Nhất Dương lại, dùng tay bắt đầu kích thích "phía sau" cậu. "Anh đừng có làm càn!" - Mục Nhất Dương nhăn nhó. Cao Minh không muốn để cậu đau đớn, lại tận tâm hôn môi, kích thích phía trước. "Dương Dương, tôi yêu cậu!" Nói xong, Cao Minh dứt khoát tiến vào trong thân thể Mục Nhất Dương.  "Mệnh căn" được bao phủ, cảm giác ấm nóng xuất hiện, Cao Minh sung sướng cực đỉnh. Mục Nhất Dương đau đớn thét lên. Miệng không ngừng kêu: "Đau, đau, đau....." Cao Minh nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi tiến vào.  Mục Nhất Dương căn bản ăn không tiêu, khuôn mặt khó coi đến cực độ. Cao Minh đau lòng, nhưng bản thân không thể kiềm chế, tiếp tục ra vào cơ thể Mục Nhất Dương - một cách nhanh chóng. Phải "làm" rất lâu, "đâm" vào nơi sâu nhất, thân thể Mục Nhất Dương mới thích ứng được, không còn đau như lúc đầu, "sự sung sướng" dần dần thay thế. Mục Nhất Dương kêu lên mấy tiếng dâm đãng.... Hai thân thể - trong căn phòng giam nguyên thủy- không ngừng động tình. "Chơi" đến thâu đêm suốt sáng, Cao Minh mới thỏa mãn. Mục Nhất Dương không cử động được, "phía sau" đau nhức, căn bản không thể hoạt động được. Cao Minh ôn nhu, hôn lên trán Mục Nhất Dương: "Đau không?" "Mẹ kiếp, anh là đồ khốn, anh cứ thử bị như tôi xem có đau không?" "Xin lỗi, tôi đã không thể kiềm chế!" "Chết tiệt, anh thì có lúc nào biết dừng lại? Tôi hận anh!" - Mục Nhất Dương hùng hổ nói. Cao Minh lấy nhu thắng cương: "Tôi vì yêu thích cậu mới làm vậy. Càng yêu cậu bao nhiêu, tôi càng muốn "làm" đau cậu bấy nhiêu, càng muốn nghe thấy tiếng cậu rên." Mục Nhất Dương tức tối ngoài mặt, thế nhưng trong lòng lại nở hoa. Cao Minh dỗ dành cậu, hôn lên trán mà nói: "Dương Dương, tôi yêu cậu!" ............................................................................................................... Lần đầu viết cảnh H, đừng ném đá tôi nhé???? :)) Chương dài nhất từ trước đến giờ :)) S_Y 倪天浩 Nguyễn Minh Thư