Đen và trắng

Chương 24 : đừng để mất đi rồi mới biết trân trọng

CHƯƠNG 24: ĐỪNG ĐỂ MẤT ĐI RỒI MỚI BIẾT TRÂN TRỌNG Huỳnh Đức Duẩn bước ra ngoài, nhìn thấy Cao Minh, bất ngờ thốt lên: "Sao cậu lại...?" Cao Minh bình tĩnh. "Xin chào thầy, tôi là đồng nghiệp của Dương Dương." Huỳnh Đức Duẩn bán tín bán nghi, ông biết rõ thân phận của người trước mắt, chẳng qua là Mục Nhất Dương có nhận ra hay không thôi. "Đồng nghiệp?" "Đúng vậy ạ, anh ấy đưa con về!" - Mục Nhất Dương xen vào. Huỳnh Đức Duẩn không nói gì, trực tiếp ra lệnh: "Con vào đây cho ta!" "Anh ở đây đợi tôi một chút!" - Mục Nhất Dương nói xong, nhanh chóng đi theo sư phụ. Huỳnh Đức Duẩn nhìn Mục Nhất Dương, nghiêm khắc. "Tại sao con lại đi cùng cậu ta?"  "Có vấn đề gì sao, sư phụ?" - Mục Nhất Dương chột dạ. Mặc dù cậu biết lí do nhưng lại không thừa nhận. Huỳnh Đức Duẩn nói đúng trọng tâm. "Cậu ta là người giữ viên đá!" Mục Nhất Dương ngập ngừng: "Con biết!" "Vậy tại sao không mang nó về đây?" - Huỳnh Đức Duẩn lớn giọng. Tên nhóc này giỏi lắm, lại dám kháng lệnh. Mục Nhất Dương cũng thẳng thắn, từ nhỏ đến giờ, cậu chưa từng giấu sư phụ chuyện gì. "Con không có lí do để làm vậy!" Huỳnh Đức Duẩn tức nghẹn. "Lí do? Còn cần lí do sao? Đó là lệnh..." Mục Nhất Dương không lên tiếng. Sư phụ lại tiếp tục: "Lập tức mang viên đá về, ta sẽ tha lỗi cho con!" Mục Nhất Dương tuyệt đối chống lại ông. Sao có thể chứ? Lấy đồ của Cao Minh, thật là không phải. Hơn thế nữa, hai người cần viên đá đó, không thể giao cho sư phụ lúc này được. "Không, con không muốn! Đó là đồ của anh ta, hãy để anh ta tự mình đưa!" "Con...". Huỳnh Đức Duẩn tức giận cực độ, không nói nên lời. Mục Nhất Dương tha thiết. "Sư phụ, anh ta đã giúp đỡ con rất nhiều, con không thể làm vậy, như thế là bất nhân." "Mi giữ nghĩa với hắn, cũng là bất nghĩa với sư phụ mày...." - Huỳnh Đức Duẩn gằn giọng, nghiến răng ken két.  Mục Nhất Dương trầm mặc. "Xin lỗi, nhưng con không thể!" "Được thôi, nếu mi không muốn, ta trực tiếp làm." "Sư..."  Không để Mục Nhất Dương có cơ hội phản ứng, Huỳnh Đức Duẩn niệm phép, sử dụng tà thuật. Mục Nhất Dương ngay lập tức biến mất. ........................................................ "Cậu đến đây làm gì?" - Huỳnh Đức Duẩn hỏi. Không thấy Mục Nhất Dương, Cao Minh không lập tức trả lời câu hỏi của ông, chỉ thắc mắc. "Cậu ấy đâu?" Huỳnh Đức Duẩn căm ghét Cao Minh, sự cố chấp này thật là..."Trả lời câu hỏi của ta trước." ............  Một sự im lặng đáng sợ .......... "Có phải cậu đi tìm viên đá?" Huỳnh Đức Duẩn đoán trúng được ý nghĩ của Cao Minh. Cao Minh khẽ giật mình. Sao ông ấy lại biết việc đó? Chẳng lẽ người này có liên quan? Thảo nào mà ông ta giữ viên đá còn lại. "Đúng vậy" - Anh trả lời, không chút do dự. "Cậu biết tôi có viên đá?" - Huỳnh Đức Duẩn cẩn thận hỏi, ông ta muốn dò xét xem, tên họ Liễu này rốt cuộc đã biết được bao nhiêu.  Cao Minh cũng không muốn giấu giếm, anh trả lời ngay. "Đúng vậy!" Huỳnh Đức Duẩn chưa kịp tưởng tượng, mọi sự diễn ra nhanh hơn so với tưởng tượng của ông. "Tại sao cậu lại biết về sự tồn tại của chúng?"  Cao Minh thẳng thắn. "Gia nô nhà chúng tôi đã báo mộng!" Ồ, cậu ta dường như đã khôi phục lại vị trí ban đầu - sư phụ nghĩ vậy. "Gia nô ? Không lẽ cậu cũng đã biết?" "Đúng vậy, tôi là....hậu duệ cuối cùng!" "Chuyện này tiến triển nhanh hơn mình nghĩ, nếu sớm thành công, Dương Dương sẽ." - Huỳnh Đức Duẩn bắt đầu lo lắng. Phải chăng, việc viên đá còn lại xuất hiện là sai lầm? "Cậu đến đây làm gì? Tôi đây cũng sẽ không đưa nó cho cậu." Huỳnh Đức Duẩn lại một lần nữa thăm dò anh. "Hãy đưa viên đá còn lại cho tôi!" - Cao Minh kiên quyết. "Nếu có được viên đá, chúng tôi sẽ thành công!" Huỳnh Đức Duẩn lại nghĩ ngược lại, hai người chưa có kinh nghiệm thì làm sao thực hiện được điều đó. "Tại sao cậu không đưa viên đá của cậu cho tôi? Nếu có được nó, tôi đảm bảo các cậu sẽ an toàn." Cao Minh nghe thấy vậy liền không vừa lòng, ông ấy cũng không phải người nhà họ Liễu, làm sao có thể? "Không cần! Chúng tôi có thể tự giải quyết được!" Huỳnh Đức Duẩn đay nghiến "Chúng tôi? Cậu nói thế trong khi cậu còn chưa biết nó là ai." "Tôi biết!" - Cao Minh phản bác, chuyện này không phải Mục Nhất Dương đã thừa nhận rồi sao? Lần này đến lượt Huỳnh Đức Duẩn giật mình: "Cậu biết?" "Đúng vậy, cậu ấy đã nói cho tôi!" "Sao nó lại biết? Nó mới gặp hắn thôi. Tại sao? Chẳng lẽ (...)? "Vậy cậu định thế nào?" - Huỳnh Đức Duẩn tưởng rằng Cao Minh đã biết mọi thứ. Hai người tranh cãi một hồi... Cao Minh an nhàn. "Tôi tự có cách giải quyết." Huỳnh Đức Duẩn"Cậu có sao? Cậu có thể bảo vệ được nó không? Nó đã hai lần...." "Tôi có thể! - Cao Minh chắc chắn. "Như vậy cũng không được. Tôi không tin cậu." "Thầy có nghĩ sao cũng không quan trọng, quan trọng là cậu ấy..." "Nó cũng không được phép đi chung với cậu nữa." Đoán được điều gì đó, Cao Minh lập tức trở nên khẩn trương. "Thầy đã làm gì cậu ta?" Huỳnh Đức Duẩn không nói ra đáp án anh cần, ngược lại còn đuổi anh đi. "Cậu không cần biết. Nếu muốn an toàn thì mau cút khỏi đây! "Tôi không đi!" "Cậu phải đi" "Tôi không muốn?" - Cao Minh cố chấp, anh đã cùng với cậu rất lâu rồi, không lí nào lại phải chia cách cả. "Được lắm!" Huỳnh Đức Duẩn - hai tay kết Nội Phù Ấn, miệng niệm Tam Khí Chú một lần, tiếp đó hai tay kết Chiêu Thỉnh Ấn, miệng niệm Hỗn Luyện Ngũ Doanh Quan Tương Chú. Ngay lập tức, Ngũ Quỷ* xuất hiện, khí thế ngất trời, áp đảo hoàn toàn sức mạnh của Cao Minh. (Ngũ Quỷ gồm : Đậu Nhân, Lý Khải, Trương Ngũ, Thập Thái, Trử Nhuệ là 5 Quỷ ở tầng thấp thuộc hàng Quỷ Địa (tầng thấp nhất).) Cao Minh lúc này không thể động đậy. Cơ thể anh chịu một áp lực rất lớn, chân tay tê dại. Anh gắng gượng nhưng không thể, các giác quan bị tê liệt, lục phủ ngũ tạng chịu nội lực mạnh - tưởng chừng như sắp vỡ bung ra từ bên trong. Cao Minh không biết rằng, Ngũ Quỷ đang hợp sức chống lại linh lực của anh. Anh ngất lịm đi, mọi thứ như ngừng chuyển động. Kí ức về một thời trẻ năm nào bỗng hiện ra trong giấc mơ của anh... Mùa thu năm 2014.. Cao Minh đang học tiến sĩ năm thứ hai, anh lấy cái tên: Henry* Benjamin Clifford (Henry B. Clifford) (Henry: kẻ thống trị) Những tia nắng dịu nhẹ trải dài, từng hàng cây nhanh nhanh lướt qua. Cây cầu thẳng tắp, bốn bề bao la bát ngát. Màu xanh, đỏ, vàng của lá cây bao trùm lấy nơi này, thấp thoáng hiện ra làm cho cảnh sắc trở nên gợi cảm. Ở phía chân trời kia, mặt trời lấp ló, tỏa ra những vầng sáng mê say, bao trọn tầng không gian, làm cho con người có đôi chút choáng ngợp. Phía xa xa, những ngôi nhà nhỏ như tô điểm cho khung cảnh thêm thấm đẫm hương vị mê hồn. Chắc là nó như thế này :)) <img src="https://img.wattpad.com/b40d78750da6ec4d8c51caeb0624f7fe2247a09f/68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f45666d4e3568342d5553534676513d3d2d3236313330323034342e313435313838376135353366353138322e6a7067" data-pagespeed-url-hash=1569722081 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> Ngồi trong xe mui trần, đi trên cây cầu ấy, thật sung sướng làm sao!!! "Henry!" - Veronica (Veronica Hillary Collins) khẽ gọi. "Anh đây. Có chuyện gì vậy?" Người con trai tên Henry đang lái xe, bất giác trả lời. "Không có gì, chỉ là lâu lắm rồi, chúng ta chưa đi cùng nhau." - Giọng nói của cô gái với mái tóc vàng óng ả, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc lại cất lên. "Anh xin lỗi. Tại anh rút ngắn khóa học nên mới bận rộn như vậy. Mãi mới có dịp đi chơi cùng em." "Không sao, em luôn đợi anh mà!" "Cảm ơn, baby!" Henry tăng tốc, anh muốn đi thật nhanh đến khu resort, để bạn gái anh được nghỉ ngơi. Tới địa điểm du lịch, mới bước xuống xe, anh đã nghe thấy tiếng gọi. "Henry". Một người bạn của anh, tên Michael đã rống lên thật to. Sau khi trò chuyện một hồi, Michael mới ranh mãnh nói. "À, Tôi đặt sẵn phòng cho hai người rồi" "Haha...." .................................................. Phòng ăn tại resort.... "Hai người cứ ăn đi, em ra ngoài có việc..." - Veronica e thẹn nói. "Ừ, em cứ đi đi..." - Henry ưng thuận. .................... "Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?" - Jonathan Keith Filbert lúng túng hỏi đồng học. "Không biết, chắc là ở phía sau." - Vị đồng học đó trả lời. Jonathan nhanh chóng ôm bụng, chạy về phía cổng sau. Ảnh hình kiều diễm đang đứng trước cổng phụ khu resort. "Alo, anh yêu hả? Em đang ở kí túc... Không, em chia tay với anh ta rồi, em đang độc thân..." ....................... Ba ngày sau, họ trở về Trường Đại học Pennsylvania - PA 19104, Hoa Kỳ. "Veronica, bây giờ anh có tiết, hẹn gặp lại em tối nay!"  Henry sắp vào tiết "Tâm lí học", anh rất hứng thú. Học về tâm lí, người ta có thể suy đoán được tính cách của con người thông qua các hành động nhỏ nhặt nhất. "Thật sự đáng tiếc, nhưng anh đã bị phản bội!" - Một giọng nói thánh thót vang lên. Henry ngạc nhiên: "Xin lỗi, nhưng câu nói đó có ý gì? Và... anh là ai?" "Tôi xin thông báo cho anh biết, tôi đã thấy bạn gái của anh nói lời yêu đương với một gã nào đó ở khu resort - trong khi anh đang ngồi ăn trong nhà hàng." - Jonathan trịnh trọng nói. "Đó có phải sự thật không? Và tại sao anh lại biết chuyện này?" Henry cứ giữ phép tôn trọng với cậu trai đối diện mình. "Tôi là Jonathan Keith Filbert, sinh viên năm hai, tôi chắc chắn: đây là sự thật." Người nước ngoài thường không thích xen vào chuyện của người khác, Henry hỏi lại. "Một lần nữa...anh khẳng định chứ?" "Đúng vậy... À...còn một điều này nữa..." - Jonathan ngập ngừng. Henry mỉm cười. "Xin anh cứ nói!" "Tôi thích anh!" Henry giật bắn mình, anh chưa được một người đồng giới nào tỏ tình như vậy cả. "Xin lỗi, nhưng tôi yêu cô ấy!" - Henry khá bối rối. "Không sao, đợi anh chia tay, tôi sẽ theo đuổi anh." - Jonathan tự tin nói. "....." Sau đó, mọi chuyện cũng rõ ràng, Henry và Veronica chia tay. "Anh có đau buồn không?" - Jonathan hỏi. Henry có chút mất mát, nhìn người bên cạnh nói. "Đó là điều tất nhiên, tôi đã yêu cô ấy rất nhiều mà." "Đừng tiếc về chỗ sữa đã đổ. Tình yêu tan vỡ cũng không thể hàn gắn. Quên nó đi, và bắt đầu lại từ đầu." - Jonathan ân cần. "Cảm ơn anh!" Họ đứng trước biển. Tiếng sóng vỗ bờ, lên tiếng giúp trái tim đang loạn nhịp. Hai người họ trở thành đôi bạn thân, lên lớp cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, đi chơi cùng nhau, mọi việc đều có nhau, cứ như đôi tình nhân trẻ... Cho tới một ngày nọ, Jonathan có hỏi: "Anh có yêu tôi không?" Henry khi ấy không nói gì, chỉ khẽ cười. Ngày hôm sau, Jonathan vẫn hỏi "Anh có yêu tôi không?" Henry vẫn giữ thái độ ấy. Những ngày tiếp theo, Jonathan cứ hỏi, Henry vẫn không trả lời. Henry không hiểu được, đó có phải là "yêu" không? Anh không giỏi nắm bắt trái tim mình, không giỏi điều khiển cảm xúc của mình.  Anh cũng đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Mùa đông năm ấy, Jonathan bị sưng phổi, cậu ra đi mãi mãi. Cậu còn chưa nghe được lời yêu thương chân thành từ Henry. Henry hối hận, dằn vặt, ủ rũ, không chịu gặp ai, cứ như chết đi nửa con người. Khi đó, Michael đã nói: "Cậu bị điên à? Cứ như một xác chết vậy. Bật nắp quan tài - sống lại cho tôi. Cứ như vậy, cậu ấy sẽ hạnh phúc sao?" Henry tỉnh ngộ, câu nói: "Đừng để mất đi rồi mới biết trân trọng" được anh lấy làm trích dẫn. Anh đã thề với trời đất, sẽ không bỏ lỡ một giây phút nào, không để lỡ một cơ hội nào để sống, để yêu. Cũng như hiện tại, Cao Minh chợt bừng tỉnh trong giấc mộng bi ai đó. Anh quyết tâm bảo vệ Mục Nhất Dương, sẽ không để cậu phải chịu bất cứ tổn hại nào. Mở mắt, anh đang nằm trong bệnh viện. Chuyện gì đã xảy ra?